"Giỡn đủ chưa… Trời ơi, anh lại đặt báo!" Mỹ nữ trợ thủ thật vất vả mới tránh thoát móng vuốt sói của Lục Minh, phát hiện hắn thừa dịp mình không chú ý, đã đem toàn bộ thẻ đặt báo. Hiện tại, nàng cuối cùng đã hiểu được, người này thừa dịp dò xét trên người mình đã lấy trở lại mấy tấm thẻ, ở sau lưng đánh lén mình, đại sắc lang này căn bản là cố ý ăn đậu hủ của mình đây mà.
Mỹ nữ trợ thủ quyết định không mắc mưu, bảo vệ ngực mũi hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ hắn, thua thì cứ thua, dù sao cũng không phải là tiền của mình.
Ai ngờ khi mờ bài ra, ba con sáu.
Mọi người ngạc nhiên, thật đúng là báo? Tà môn vậy sao?
Lại mập cùng Kim Mao kích động nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu tốt, tuy biết rõ là đại vận, nhưng có thể thắng tiền là được rồi!
Báo tỷ lệ là 1:18, đợi khi đem mười vạn lẻ tám ngàn tới, mỹ nữ trợ thủ tự nhiên cao hứng, nhưng nàng ta lại sợ Lục Minh lại toàn thua, chạy nhanh tới tiếp tục bảo vệ thẻ, dùng đôi mắt xinh đẹp trừng mắt nhìn Lục Minh: "Không cho động tới, ai cũng không được động tới, đặc biệt là anh, anh mà thua nữa, em sẽ không để ý tới anh!"
"Anh toàn nghe lời em, chúng ta thắng tiền, cao hứng như vậy, không bằng ôm một cái được không?" Lục Minh vẻ mặt tựa như đại sắc lang nói ôm như là ôm một con dể nhỏ vậy.
"Anh dám?" Mỹ nữ trợ thủ thấy móng vuốt sói của hắn lại duỗi đến trước ngực, lập tức trừng mắt nhìn hắn.
"Không, anh không dám, lá gan của anh rất nhỏ" Móng vuốt sói của Lục Minh vừa chạm tới lại co về, mỹ nữ trợ thủ thấy bộ dạng của hắn đáng thương, đang muốn mở miệng an ủi vài câu, bỗng nhiên thấy hắn ngồi xuống đất, còn tưởng rằng hắn vì uể oải nên ngồi xuống, ai ngờ hắn vừa mở miệng, nàng đã muốn ngã xuống, bởi vì Lục Minh nói: "Giày của mỹ nữ tỷ tỷ thật đẹp, là nhãn hiệu gì vậy? Chân thật sự là láng nha, phỏng chừng kiến cũng bò lên không được".
Có kiến hay không thì không biết, nhưng tay của Lục Minh hiện tại đang muốn leo lên.
Mỹ nữ trợ thủ cố nén cảm xúc muốn một cước đá bay hắn, đem hắn từ dưới đất kéo lên, trừng mắt hỏi hắn: "Anh thấy cái gì?"
"Cái gì cũng nhìn không thấy, ánh sáng thiếu nghiêm trọng. Thật đáng tiếc…" Lục Minh rất thành thật trả lời. Mỹ nữ trợ thủ thở phào một hơi, thầm nghĩ có nên buông tha hắn lần này hay không. Bỗng nhiên nghe hắn hỏi Kim Mao: "Tất chân màu da cũng quần lót màu đen. Có phải là các MM phục vụ viên đều đồng phục như vậy không?"
"Các ngươi đi chết đi!" Mỹ nữ trợ thủ phát điên lên một quyền đánh bay Kim Mao đang nghe đến chảy nước miếng, lại chụp lấy tay của Lục Minh hận mà cắn một cái, rồi kéo hắn về ngồi lại trên ghế, ra lệnh hắn khi không cho phép thì không được nhúc nhích. Lục Minh thở dài. Người khác tìm tiểu mỹ nữ đều ôn nhu như nước, mình sao lại tìm một hổ cái như vậy. Mỹ nữ trợ thủ nghe xong lại cấp cho hắn một quyền. Mình đã thực ôn nhu lắm rồi, đổi thành người khác hết rờ ngực rờ mông lại nhìn trộm quần lót, không lấy dao mà chém hắn mới là lạ!
"Em đánh tiếp, anh chỉ nhìn tay không được động" Mỹ nữ trợ thủ mau chóng đặt 2000, sau đó chụp lấy tay hắn, cấm nhúc nhích.
"Chẳng lẽ. Đây là mỹ nữ giám ngục trong truyền thuyết sao?"
Lục Minh đem mặt tựa vào vai của mỹ nữ trợ thủ, giống như đứa nhỏ làm nũng vậy.
Mỹ nữ trợ thủ lại thầm buồn cười. Người này trừ háo sắc ra, các mặt còn lại cũng không quá tệ, ít nhất mình khi dễ hắn như thế, mà cũng không để ý, trong lòng mềm ra, cũng để hắn túy ý, chỉ dùng một tay âm thầm đề phòng hắn.
Đánh hai ván, nàng phát hiện mình đang may mắn.
Lại quay đầu nói với Lục Minh: "Anh đánh đi, bất quá không thể vượt quá ba ngàn, chơi từ từ thôi! Đặt lớn nhỏ, không cho đặt báo".
Sau lưng có thanh âm âm trầm vang lên, đúng là tên trọc kia, chỉ nghe hắn cười lạnh nói: "Đồ nhà quê, loại như ngươi đến đây thì ra ngoài mà chơi đi, xem lão tử không chơi chết ngươi! Không có chơi thì đừng đến đây, cứ ở nhà mà bú vú mẹ đi…"
Lục Minh vừa nghe cười nói: "Đầu năm nay, súc sinh mà cũng biết nói tiếng người, thật sự là ngạc nhiên!"
Hắn đứng lên, đi qua chỗ Lại mập cười nói: "Mập, đến đây, chơi nhỏ đánh nhỏ thì có ý tứ gì, có tên ngốc muốn đưa tiền cho chúng ta, chúng ta mà không chơi, thì không thể làm cho bọn họ hiển lộ ra bản thân có bao nhiêu ngu ngốc! Mỹ nữ tỷ tỷ cũng đến được không? Em tên gì? Cốc Linh Linh? Cái tên này thật là dễ nghe, giống như là bạn gái trong mộng của ta vậy, em không phải là bạn gái mà anh nhắm tới đấy chứ?"
Mỹ nữ trợ thủ Cốc Linh Linh xem người này bộ dáng vô sỉ, nhịn không được liếc mắt xem thường: "Anh mơ mộng cũng hay đấy chứ!"
Khi Lục Minh, Lại mập cùng Cốc Linh Linh tiến vào phòng cao cấp, Kim Mao đã cho gọi Vương tỷ kính gọng vàng, Trương Vân lại tinh tế bàn bạc một phen, rồi mới nói với Kim Mao: "Một khi hắn đã thưởng cho ngươi mười vạn, như vậy sẽ thưởng ngươi mười vạn, ta lát nữa sẽ ký chi phiếu cho ngươi. Bất quá Kim Mao, ngươi cần phải trông kỹ La công tử cho ta, hắn là khách quý của ta, vô luận ngươi phương pháp gì, cũng phải đem hắn lưu lại cho ta, ta hiện tại còn có việc, ngươi nói với La công tử, đợi lát nữa ta sẽ tới tiếp hắn!"
Kim Mao mừng như điên, dạ thưa đáp ứng.
Cái khác không cần nói, chỉ xem mười vạn tiền thưởng này, hắn nên tận tâm hết sức.
Khi hắn đi vào phòng, Lục Minh đã bắt đầu chơi với tên đầu trọc, bất qáu bởi vì tiền ít, tên đầu trọc vừa khai cuộc liền mở miệng mười vạn, muốn một ván vét sạch Lục Minh.
Lục Minh ván nào cũng không theo, mỗi lần chỉ đặt 1.000, bài cũng không xem, trực tiếp bỏ qua.
"Ta có mười vạn, ít nhất có thể chơi một trăm ván, chỉ không theo, tức chết ngươi! Thế nào? Tên ăn mày đầu trọc kia, xem đại gia mỗi ván lại thưởng 1.000 cho ngươi, có phải rất thích không?" Lục Minh ha hả cười to, tên đầu trọc tức giận đến lửa giận tận trời, nhưng cố tình làm như không để ý, luận võ mồm hắn so ra kém Lục Minh; luận vũ lực dã man, hắn tự lượng không phải là đối thủ của Lục Minh; duy nhất có thể đàn áp được Lục Minh, chính là tiền tài, nhưng hắn không chịu đánh.
"Hai người các ngươi chơi thật vui vẻ, không bằng ta cũng tham gia!" Có một người trung niên tóc dài đi tới, sau lưng hắn đi theo hai bảo tiêu, tay hắn đang cầm hai thẻ thủy tinh lớn, ước chừng ít nhất cũng mấy trăm vạn.
"Fuck, người này không phải đi khi dễ người khác sao chứ?" Lục Minh đổ mồ hôi, đại phú ông lại chạy đến đây trâu bò bức người à?
"Không dám đấnh thì đi ra ngoài!" Lại có một người mặt có vết sẹo hút xì gà, đặt mông ngồi ở đối diện Lục Minh, kiêu ngạo đập bàn: "Này, tiền của ngươi không đủ, thêm tiền vào đi, trong này ít nhất phải năm mươi vạn mới có tư cách ngồi chơi!"
"Năm mươi vạn chúng ta cũng có…" Lại mập rốt cuộc mở miệng, hắn chuẩn bị lấy chi phiếu đổi thành thẻ.
"Mập, chờ ta thua hết, rồi đến phiên ông chủ lớn ngươi!" Lục Minh cười ha hả, đưa tay vào ngực, lấy ra một nắm vàng lá lấp lánh, đặt ở trên bàn, trong khoảnh khắc làm hoa mắt mọi người. Mấy miếng vàng lá này làm thành hình lá cây, đường cong hoàn mỹ, tuy không lớn, nhưng có thể biểu hiện ra được thần vận. Nó không phải là vàng, mà là một tác phẩm nghệ thuật.
Người mặt sẹo cùng phú hào tóc dài vừa thấy, trong hai mắt có tinh quang hiện lên.
Bọn họ có chút nhãn lực, có thể nhìn ra Lục Minh không phải là người bình thường, khẳng định có đủ tiền tài mới dám vào đây chơi.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, tiểu tử này lại dùng vàng để chơi. Mà làm cho người ta kỳ quái nhất là, mấy miếng vàng lá này đều tạo hình rất đẹp, không giống vàng trang sức bình thường, cũng không giống đồ trang sức, không biết có tác dụng gì?
Người mặt sẹo cùng phú hào tóc dài đương nhiên không nghĩ đến, đây là Trầm Khinh Vũ trước kia đặc ý đưa cho Lục Minh làm ám khí.
Có rất nhiều khi, không nhất định phải có vũ khí, nhưng nếu tay không tấc sắt thì sẽ thua thiệt. Trầm Khinh Vũ đã sớm vì vũ khí tùy thân của Lục Minh mà đau đầu, sau linh cơ chợt động, dùng vàng đánh thành những miếng hình lá nho nhỏ, tuy nhiên không bằng cương phiêu thiết chủy, nhưng với thực lực của Lục Minh, tiện tay dùng một mảnh vàng lá làm liễu diệp phi đao, cũng có thể trí mạng.
Dùng vàng làm liễu diệp phi đao, ưu đãi lớn nhất chính là che mắt mọi người.
Ai cũng không thể tưởng được, mấy cái này lại chính là ám khí giết người.
Cho dù qua hải quan xuất cảnh, vàng lá làm liễu diệp phi đao cũng sẽ xem là một loại trang sức, sẽ không giống như cương phiêu thiết chủy sẽ bị thu lấy.
Lục Minh đến Hongkong nhiệm vụ chủ yếu là bảo hộ Ôn Hinh phu nhân, cho nên Trầm Khinh Vũ cho hắn mang theo hơn mười lá liễu diệp phi đao, để cho hắn dấu trong không gian trữ vật, phòng khi cấp bách.
Trước kia không có không gian trữ vật, mấy miếng vàng lá liễu diệp phi đao này đương nhiên hữu dụng, hiện tại đã khác, hắn có được một không gian trữ vật, hoàn toàn có thể mang súng hoặc chủy thủ tùy thân, mấy cái vàng lá liễu diệp phi đao này, không phải lú khẩn cấp, cũng không nên lấy ra dùng. Hiện tại Lục Minh lấy nó ra, chính là để hấp dẫn sự chú ý của người khác, dần dần mở thông đạo đến xã hội thượng lưu của Hongkong, chỉ cần mình biểu hiện đủ cuồng ngạo, mấy tên có tiền này đương nhiên không dám xem thường mình nữa. Tin tưởng rằng Trương Vân nơi đây, cũng sẽ bị chiêu thức này của mình mà cảm thấy khiếp sợ, đến lúc đó lợi dụng hắn làm việc, sẽ càng dễ dàng.
Hơn nữa, vàng lá như vậy, cũng là một mồi câu, mồi câu dùng để câu sát thủ của Hắc Điện.
Cốc Linh Linh, Lại mập cùng Kim Mao đều nhìn đến ngẩn ra.
Mạnh, thật sự là mạnh mẽ!
Người khác chơi chính là thẻ, tốt thôi, hắn chơi vàng, nhưng lại là tác phẩn nghệ thuật bằng vàng, cái này, cái này không phải khi dễ người khác sao?
"Cái này. Tục quá, thật sự là quá tục, nhà quê đúng là nhà quê, ngươi lấy ra hơn mười lá vàng, cho dù một vạn một miếng, cũng không có tới năm mươi vạn!" Tên trọc đầu nóng nảy, hắn không nghĩ tới đối phương lại chơi chiêu này. Một khi đối phương đã có thể dễ dàng lấy ra vàng lá, như vậy tiền khẳng định không thiếu… Fuck, trước kia là hắn chơi mình, rõ ràng là có tiền, lại làm cho mình phải hầu bài cho hắn chơi!
Tên đầu trọc cảm thấy sỉ nhục, quả thực muốn giết Lục Minh, chặt hắn thành tám mảnh, rồi quẳng vào biển cho cá ăn.
Hai tay của hắn, môi, thân thể, đều tức giận đến phát run.
Muốn mắng chửi, lại không biết mắng cái gì cho tốt.
"Ta chính là tục như vậy, không có biện pháp, bất quá một tên ăn mày trọc đầu, lau nước miếng trên miệng rồi hãy nói chuyện có được không, muốn vàng sao chứ? Ngươi hướng tới bổn công tử vẫy đuôi hai cái, bổn công tử cam đoan sẽ thưởng cho ngươi!" Lục Minh cười nhạt, lại sờ soạng ở trên người, lẩm bẩm tự nói chi phiếu của ta đâu? Cuối cùng giật mình hiểu ra vuốt vuốt tóc, lấy tay sờ lên ngực Cốc Linh Linh, cười nói có lẽ tìm ở trên người nàng là tốt nhất.
"Anh chết đi, đứng đắn một chút!" Cốc Linh Linh xấu hổ vô cùng, tức giận dùng bàn tay nhỏ bé đánh hắn, sau khi đánh hắn, trong lòng lại âm thầm sợ hắn tức giận.
"A, chi phiếu của ta quên mang theo. Làm sao bây giờ?" Lục Minh giả bộ ra vẻ đáng thương hỏi Cốc Linh Linh, không đợi nàng ta mở miệng an ủi, lại cười hì hì nói: "Mượn bảo vật gia truyền của em để thế cho năm mươi vạn có được không?"
Hắn đưa tay mò mò ở sau tai Cốc Linh Linh, tất cả mọi người thấy hắn rõ ràng là tay không, nhưng bàn tay sau khi khép lại, mở ra thì ở trên đã có thêm một viên dạ minh châu.
Người mặt sẹo lập tức bỏ kính râm ra, như sói đói giương mắt nhìn viên dạ minh châu tỏa ra màu lam kia.
Dạ minh châu bình thường, nếu có thể ở trong tối phát ra hào quang, là cũng đã đủ thần kỳ, nhưng viên dạ minh châu trong tay Lục Minh, lại có thể dưới ánh sáng đèn mà tản mát ra hào quang màu lam nhạt. Hào quang này cực nhẹ, cực nhạt, cho dù dưới ngọn đèn chiếu rọi, cũng không thể che khuất hào quang của nó.
Lục Minh cười thầm. Viên dạ minh châu này thực cũng không phải là dạ minh châu trời sinh, mà là một viên ngọc trong suốt mới thành hình tròn.
Nguyên là nó cũng sẽ không sáng lên, phát ra hào quang màu lam, mà chính là do hắn dùng tiên thiên chân khí rót vào viên ngọc mà phản ánh ra.
Hắn từng thí nghiệm qua, đưa chân khí vào thì viên ngọc có thể sáng lên giống như dạ minh châu, thậm chí còn sáng và đẹp hơn, nhưng thời gian chỉ có thể duy trì chừng một hai ngày.
Sau khi chân khí tiêu tán, nó sẽ ảm đạm trở lại, trừ phi đưa vào lượng lớn tiên thiên chân khí, lại dùng bí pháp nào đó đem tiên thiên chân khí phong ấn ở bên trong. Bất quá biện pháp phong ấn gần đây trong Thiên Tinh Trầm Khinh Vũ đưa cho hắn có cảm ứng qua, hiện tại còn chưa thể nắm giữ loại bí pháp này. Cũng may thời gian dạ minh châu sáng lên tuy ngắn, nhưng cũng đủ hù dọa bọn người kia rồi.
Lục Minh còn giả bộ không quan tâm, tùy tay cầm dạ minh châu trong tay quẳng lên trên chiếu bạc, nghe bộp một tiếng, khiến cho trái tim của mọi người đều rúng động.
Trời ơi, tay chân thô lỗ như vậy. Vạn nhất viên dạ minh châu này vỡ, làm sao tìm được viên thứ hai?
Cốc Linh Linh thiếu chút nữa phát khóc.
Bảo bối như vậy sao có thể tùy tay ném ra? Nàng nhanh chóng đem nó trở về, rất cẩn thận cầm trong tay, kích động nhìn chăm chú nó. Thở cũng không dám thở mạnh, cứ như là sợ thở mạnh nó sẽ vỡ mất.
Người chia bài ra hiệu các bảo an hạ bớt ánh sáng đen, lúc này viên dạ minh châu giả lại tản mát ra lam quang mê người, trừ Lục Minh ra, tất cả mọi người đều không tự kìm hãm được đứng lên, ngơ ngác nhìn viên dạ minh châu phát ra kỳ quang. Cốc Linh Linh phát hiện, có chút khép tay lại, cũng không thể ngăn cản hào quang của nó thẩm thấu, giữa các ngón tay ngược lại có vô số ánh sáng màu lam nhạt lộ ra, làm cho bàn tay giống như làm bằng lam ngọc vậy.
Lục Minh gọi người phục vụ, lấy một ly rượu vang, đặt ở trên chiếu bạc, sau đó đem viên dạ minh châu trong tay Cốc Linh Linh đặt vào.
Tiếng đinh đang vang lên, tim mọi người lại gia tốc, tiểu tử này động tác quá thô lỗ, cũng không sợ làm hỏng bảo bối, mọi người thực không chịu được, thay hắn mà cảm thấy đau lòng!
Ly rượu vừa văn bao phủ dạ minh châu, tản mát ra lam quang nhàn nhạt, làm cho cả ly rượu biến thành một màu tím làm cho người ta hít thở không thông.
Tuyệt mỹ, làm cho người ta không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có thể ảm đạm thở dài.
Dạ minh châu này nếu ai dám nói không phải bảo bối, vậy hắn nhất định là cực kỳ ngu ngốc, nếu ai dám nói nó chỉ trị giá năm mươi vạn, người mặt sẹo sẽ cùng hắn liều mạng. Người này kích động nắm chặt nắm tay, thiếu chút nữa là hét lớn một tiếng đánh cướp! Đại phú hào tóc dài kia ngón tay cũng có chút run rẩy, bảo vật thế gian này hắn đã thấy nhiều, trong nhà cũng không hề ít, nhưng dạ minh châu giống như vậy, hắn cả đời cũng chưa từng thấy qua.
Nếu đối phương đồng ý trao đổi, hắn nguyện ý đem toàn bộ số thẻ của hắn đưa đến trước mặt người trẻ tuổi này, đồng thời còn ký thêm cho hắn chi phiế năm trăm vạn nữa.
Bát quá, trong lòng hắn hiểu được, loại bảo bối này, dùng tiền cũng mua không được!
Toàn bộ người trong phòng, đều không bài bạc nữa, bọn họ từ lúc ngọn đèn giảm đi ánh sáng, liền đã thấy rõ chuyện bên này. Tất cả mọi người đều đi tới, ngơ ngác nhìn ly rượu trước mặt Lục Minh, vô luận nam nữ, vô luận phú hào hay minh tinh, đều âm thầm nuốt nước miếng, đều muốn đem bảo bối làm của riêng mình.
Các bảo an đều canh gác như lâm đại địch, loại bảo bối này bại lộ trước mặt mọi người, rất dễ dàng sinh ra trường hợp mất khống chế.
"Của ngươi, cái này, châu, ta muốn, muốn!"
Bên trong phòng, có một cô gái lai mặc áo ngụy trang đầu đội bê rê đỏ đi nhanh tới, nhìn Lục Minh, dùng Hán ngữ rất không tự nhiên, gằn từng tiếng nói.
Lục Minh trong lòng cười, rốt cuộc đã đến.