Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 143: Nguy cảnh, đột phá đồng tử công tầng 10

Lâm Vũ Hàm thấy Lục Minh đã ngồi xuống mà còn hết nhìn đông lại nhìn tây hờn dỗi đưa tay ra đánh hắn một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Người đẹp không phải ngồi ở đây hết sao?”
“Anh, anh nhìn xem có người ngoài hành tinh xâm nhập địa cầu không. Nhìn kìa ở kia có tàu vũ trụ” Lục Minh tiện tay đưa lên chỉ vào bầu trời, đùa Lâm Vũ Hàm. Ai ngờ Lâm Vũ Hàm lần trước đã bị lừa nên lần này đã biết, cười hì hì.
“Lừa em à, lừa nữa đi” Lâm Vũ Hàm thấy Lục Minh yên lặng nhìn chân trời, không khỏi tò mò. Nhung nàng tin rằng đây là Lục Minh đang lừa mình, kiên quyết không tin.
“Trời ạ...” Lục Minh lúc này đang rất hoảng sợ, hắn vốn định đùa Lâm Vũ Hàm một chút nhưng trong lúc quan sát vô tình lại phát hiện trên sân thượng tòa nhà cao tầng đối diện lại lóe sáng. Cảm giác bất an nhảy lên trong lòng làm cho cả người hắn run lên. Có người bắn lén, hơn nữa nhằm vào mình và Niếp Thanh Lam ở phía sau.
Hắn chưa kịp có suy nghĩ gì, thân thể đã có hành động.
Lục Minh không thể xác định người bị bắn là mình hay Niếp Thanh Lam. Nhưng thân thể đã làm ra phản ứng theo bản năng, nhảy chồm lên, lao qua mặt bàn, làm Niếp Thanh Lam và Mộng Ly ở phía đối diện ngã xuống.
Một tiếng kêu xé gió lao tới, cực nhanh, Lục Minh cảm thấy nó lao sát qua lưng mình.
Không kịp cảm nhận đau đớn, lưng Lục Minh đẫm máu, một giây sau, hắn hét lên một tiếng đè hai nàng xuống đất.
“Bịch”.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng súng nổ từ phía xa truyền tới. Ở nơi đông người này nếu như không cẩn thận lắng nghe, căn bản sẽ không thể thấy. Lâm Vũ Hàm đánh rơi cốc nước trong tay, nàng há hốc mồm nhìn mặt bàn. Bởi vì Lục Minh đụng vào mặt bàn nên có thể rõ ràng nhìn thấy những vệt máu trên đó.
Người đàn ông tóc bạc còn ngạc nhiên, há hốc mồm to hơn Lâm Vũ Hàm.
Thật sự nằm mơ cũng không nghĩ ra mình lại thất bại. Điều này, điều này sao có thể chứ. Cái tên phá đám đó sao lại biết mình nhắm vào là Niếp Thanh Lam chứ? Sao hắn lại có thể phán đoán ra khi súng nổ chứ?
Cách xa hơn ngàn mét sao hắn lại phát hiện ra mình nhấm bắn chứ?
Người đàn ông tóc bạc rất nghi hoặc, nhưng không có một cách giải thích nào thỏa đáng.
“Hắc hắc, con mồi đã cảm nhận được mình bị săn, làm cho tao nói cho mày chân lý nhé” Sát thủ tóc bạc cười lạnh một tiếng, nhắm bắn vào Lục Minh.
Lục Minh trúng đạn đứng lên, một bên nắm lấy tay Niếp Thanh Lam kéo nàng dậy, một bên lại đưa tay ra đỡ mông nàng.
Xoay nàng nữa vòng, giúp nàng tránh vào phía sau chiếc ô che nắng, làm cho xạ thủ không tìm được phản ứng của nàng. Niếp Thanh Lam cũng có phản ứng, nhưng nàng không thể nào giúp gì được Lục Minh, chỉ có thể ngơ ngác ôm Lâm Vũ Hàm đang hoảng sợ vào lòng. Lâm Vũ Hàm đang kinh hãi kêu lên: “Là thật, là thật, thật sự có người ngoài hành tinh xâm lược địa cầu?”
Bóng ma tử thần trong nháy mắt hiện lên trong lòng Lục Minh. Hắn gần như có thể khẳng định kẻ thù nhằm vào mình.
Thân trên hắn run lên, đứng lên, tay đưa về bên trái, thân hình lại hướng về bên phải. Trong một giây lại làm ra một động tác hoàn toàn trái ngược. Động tác của hắn rất chậm như một thằng say, lung lay lảo đảo.
Người đàn ông tóc bạc ngẩn người, hắn luôn tự tin vào tài bắn súng của mình. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.

Mình không chắc sẽ bắt trúng người này. Nguời đàn ông tóc bạc cắn môi, mắng một tiếng, chăm chú nhìn vào Lục Minh, dùng ống kính nhắm vào tim hắn. Nhưng cảm giác thất bại vẫn dâng lên trong lòng. Người đàn ông tóc bạc cuối cùng không chịu được, tức giận hừ một tiếng: “Trước hết xử lý người khác, xem mày làm thế nào".
Nòng súng nhẹ nhàng nhằm vào Mộng Ly đang sợ hãi đứng im tại chỗ.
Nhưng Lục Minh lại làm ra một hành động làm cho hắn phát điên. Lục Minh một giây truớc vẫn còn lảo đảo đã đột nhiên khom người lại, đồng thời đưa tay ra kéo Mộng Ly xuống.
Viên đạn xé gió bay tới, nó chỉ cách đầu Mộng Ly có nửa phân, bắn thẳng xuống đất tóe ra những tia lửa đạn.
Sau đó có thể nghe thấy tiếng xé gió.
Nếu như Mộng Ly không phải bị Lục Minh kịp thời đánh ngã, thì tin rằng lúc này nàng đã hương tiêu ngọc nát.
Người đàn ông tóc bạc không thể tin vào mắt mình. Đối thủ sao biết người mình muốn bắn không phải là hắn mà là cô gái phía sau? Chẳng lẽ hắn có dị năng? Hắn biết được suy nghĩ trong lòng mình? Hay là hắn phản ứng nhanh như chớp, có thể có phản ứng trước khi đạn bắn tới? Mặc kệ hắn là ai, bây giờ có thể khẳng định người này tuyệt đối không bình thường.
Điều này căn bản không có khả năng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nguời đàn ông tóc bạc tuyệt đối không thể tin nổi đây là sự thật.
Lục Minh chống tay trái xuống, xoay người.
Hắn hét lớn một tiếng, hai chân giẫm mạnh xuống đất, tay phải ôm Mộng Ly vừa ngã xuống lên vài, như con báo nhảy ào vào trong ô.
“Ở đây không an toàn, chúng ta mau đi” Niếp Thanh Lam hiểu được, chiếc ô chỉ có thể tạm thời che khuất tầm nhìn. Biện pháp tốt nhất chính là chạy về phía góc tường cách đó hai mươi mét.
“Hai người ôm chặt lấy nhau” Lục Minh xoay người lại, tay trái ôm lấy Lâm Vũ Hàm. Hắn và Niếp Thanh Lam nhìn nhau một cái, ra hiệu bỏ chạy. Nàng một cước đá bay ô lên, Niếp Thanh Lam chạy về phía trước cái ô. Lục Minh lại nhân cơ hội chạy nhanh về phía góc tường. Động tác của hai người rất nhanh, nếu chỉ chậm một giây sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì mặt đất đã có thêm một vết đạn, lập tức mọi người xung quanh có phản ứng. Mọi người không biết có chuyện gì xảy ra, vẫn đang kinh ngạc nhìn Lục Minh vai cõng một người, tay ôm một người chạy tới.
Người đàn ông tóc bạc giận đến thất khiếu bốc khói, ba phát súng, không một lần thành công.
Quan trọng nhất là, mục tiêu đã nhân lúc hỗn loạn mà lẩn trốn.
Cơ hội đã mất không thể lưu lại. Hắn cắn răng, chuẩn bị thu súng rời đi.
Đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua, lộ ra thân hình của Niếp Thanh Lam. Niếp Thanh Lam âm thầm kêu khổ, chẳng lẻ mạng mình đến đây là hết sao?
Nàng chắn chặt môi, nàng chạy ngược lại, nhắm về phía Lục Minh.
Gần, gần.
Bây giờ chi còn một chút nữa là có thể dựa vào lòng hắn.
Nhìn thấy, cho đến bây giờ không bao giờ thấy hắn quan tâm đến mình như vậy. Trong mắt hắn chỉ có mình, cả thế giới như không còn tồn tại. Như vậy mình dù có chết cũng không có gì tiếc nuối.

Trong lòng Niếp Thanh Lam dấy lên một cảm giác, có lẽ một giây sau mình và hắn sẽ âm dương cách biệt. Một giây nữa mình sẽ bị viên đạn kia bắn trúng tim. Chẳng qua vào giây phút cuối cùng đó, nàng vẫn muốn mỉm cười với hắn, nụ cười cuối cùng.
Hắn thích nhất chính là nụ cười của mình.
“Lục Minh” Niếp Thanh Lam đang chạy trốn đưa tay về phía Lục Minh, như đang chờ đợi, như đang từ biệt. Trong mắt nàng hiện lên nước mắt, nhưng đồng thời nàng lại nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Nàng nở nụ cười, như một đóa hoa hồng mới nở, tuyệt mỹ vô song.
Người đàn ông tóc bạc lẩm bẩm nói: “Thật sự quá đẹp. Đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong đời mình. Vĩnh biệt. Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của em”.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp cò.
Lục Minh đẩy hay cô nàng đang hoảng sợ chưa tỉnh lại ra, như mãnh hổ lao tới, dùng thân thể che trước người Niếp Thanh Lam.
Hình bóng tử thần hiện lên trong lòng mãnh liệt gấp trăm lần so với mọi khi.
Đây không phải là súng lục mà là súng trường.
Trong đầu Lục Minh hiện lên một suy nghĩ tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ mà vui mừng của Niếp Thanh Lam, trong lòng hắn lại dấy lên một cơn lửa giận. Nếu như không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu, vậy có đáng là đàn ông không. Cắn chặt răng, một tay ôm lấy Niếp Thanh Lam, giơ tay trái lên, đưa về phía nhà cao tầng đối diện.
Không cần này, chỉ cần có thể thay Niếp Thanh Lam đỡ viên đạn đáng chết đó, bàn tay này không cần thiết.
Thực ra Lục Minh không thể nào phán đoán được viên đạn sẽ bắn ra từ góc độ nào. Bởi vì chỉ sai một ly sẽ phán đoán lầm, mất mạng.
Nhưng sự phẫn nộ cực độ làm cho hắn tiến vào một trạng thái huyền diệu. Giống như lúc cầm thanh gỗ đập vào đầu đám lưu manh, tay trái hắn được vung lên theo bản năng. Mọi giác quan của Lục Minh được đề cao đến cực điểm. Hắn nhắm mắt lại, chỉ dùng tay để cảm ứng. Viên đạn hủy diệt kia đã tiến vào trong cảm ứng của Lục Minh. Tốc độ của nó cực nhanh, lực lượng không thể nào tưởng tượng nổi. Lục Minh gần như tuyệt vọng, bởi vì tay trái hắn đã bỏ qua thời cơ, vị trí chặn lại tốt nhất. Theo góc độ và lực lượng của viên đạn, nó nhất định sẽ xuyên thấu cơ thể mình và Niếp Thanh Lam.
Trong giây phút nguy hiểm nhất, Lục Minh cảm thấy linh hồn của hắn như cháy lên. Trong cơ thể đường như có một thứ đang tức giận rít lên, lại có cái gì đó như vở vụn ra, vô số tri thức hoàn toàn mới như một bông hoa nở rộ hiện lên trong đầu Lục Minh. Lục Minh không kịp cảm nhận, tay trái chuyển động thật nhanh định ngăn cản viên đạn. Có lẽ tay trái của mình sẽ bị viên đạn cực nhanh kia làm cho nát bấy. Nhưng chỉ cần cứu được Niếp hồ ly thì cũng đáng.
Chặn nó lại.
Lục Minh chỉ còn duy nhất suy nghĩ này. Đồng Tử Công bộc phát đạt tới cực điểm, tiên thiên chân khí bao phủ tay trái, hy vọng có thể sử dụng bàn tay giảm bớt lực sát thương đó.
“A...” Tay Lục Minh cũng có thể cảm nhận được viên đạn khủng bố đó. Hắn trợn mắt lên phát ra tiếng hét rung trời, ra sức chống đỡ. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là viên đạn có uy lực xuyên thủng hai người lại đột nhiên biến mất.
“Lục Minh? Không, Lục Minh? Không” Niếp Thanh Lam tưởng rằng Lục Minh dùng thân thể đỡ đạn cho mình, sợ tới mức hồn phi phách tán, nước mắt tuôn trào.
“Anh ấy, anh ấy thật tuyệt, như một thiên thần” Trong mắt Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly lại thấy một cảnh tượng khác.
Các nàng thấy Lục Minh vựơn tay trái ra che chở cho Niếp Thanh Lam, trong miệng lớn tiếng hét lên, đôi mắt phát ra làn kim quang đáng sợ, như thiên thần hạ phàm. Trong nháy mắt đó, hai nàng quên đi sợ hãi, ngơ ngẩn nhìn hắn. Trái tim hoàn toàn bị vẻ uy nghiêm thần vũ của hắn làm xao động. Các nàng không thể ngờ được, Lục Minh bình thường hay thích đùa cợt lại anh dũng, uy vũ như vậy.
Lục Minh từ kinh ngạc đã bình tĩnh lại. Hắn phát hiện viên đạn chết người kia đã thành tù binh của Trữ vật giới chỉ.
Nó đang chuyển động thật nhanh trong không gian trữ vặt, vĩnh viễn không ngừng.
Nhưng Lục Minh có thể cảm nhận được nó đã thành tù binh của mình. Vừa nãy Trữ vật giới chỉ đã cứu mình một mạng. Nếu như là trước kia khi chưa luyện thành Trữ vật giới chỉ, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Lục Minh toát mồ hôi lạnh. Làm cho hắn thật sự vui mừng là Kim chung tráo vào lúc hắn nguy hiểm, tuyệt vọng, tức giận, khát khao sinh tồn nhất đã đột phá thành công. Đồng Tử Công đã đạt đến tầng thứ mười, đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn. Chỉ có một điều đáng tiếc là mình không thể nào kịp thời lĩnh ngộ tri thức của cảnh giới mới. Xem ra sau này phải tốn thời gian lục lọi. Lục Minh nửa mừng nửa lo, nhưng động tác không hề chậm trễ, vội vàng ôm Niếp Thanh Lam đang hoảng sợ chạy vào góc tuờng, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, anh không trúng đạn đâu, anh không có việc gì, thật sự không có việc gì mà”.
“Máu, rất nhiều máu” Lâm Vũ Hàm hét lớn. Bởi vì nàng thấy cả lưng Lục Minh đang đẫm máu.
“Không” Niếp Thanh Lam nghe thấy thế như bị sét đánh, sợ đến mức ngã vào lòng Lục Minh.