Lục Minh không biết hai cô gái ở sau lưng bàn luận thế nào về hắn, cũng không để ý nữa, tiêu sái quay về nhà. Còn chưa vào đến cửa, Tiểu Đậu Đậu đã chạy đến lao vào lòng hắn, theo sau là hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam với khuôn mặt tươi cười. Đương nhiên còn có tiểu cô nương Ôn Nhu, nàng mặc dù không mắng ra tiếng, nhưng nhìn hình dáng cái miệng có thể phát hiện, đó là... biến thái!
“Tiểu Đậu Đậu, chúng ta về nhà đi. Không chơi cùng cái chú biến thái này nữa” Ôn Nhu tiểu cô nương rõ ràng không quen thấy Tiểu Đậu Đậu thân mật cùng Lục Minh, muốn ôm cô bé về.
“Không, em không về!” Tiểu Đậu Đậu hiện tại, có lẽ trừ mẹ cô bé ra, ai cũng không thể động đến cô bé được.
“Ôn Nhu tiểu thư, ăn một cái bánh pudding nhé” Bà Ngô lúc này đành đứng ra giảng hòa. Bà biết Ôn Nhu tiểu cô nương rất thích ăn bánh pudding cho nên đã sớm chuẩn bị. Đối với sự dụ dỗ này, Ôn Nhu cũng không từ chối, nhưng ăn là việc của ăn, còn muốn nàng tha thứ cho Lục Minh, không có cửa đâu!
“Tiểu Đậu Đậu cũng đến ăn đi. Ba ba đang mệt, để hắn nghĩ một lát” Niếp Thanh Lam ôm Tiểu Đậu Đậu đến trước bàn, đặt trước mặt cô bé một chiếc bánh pudding lớn.
Lục Minh có chút kỳ quái, sáng vốn dậy sớm là Giai Giai, sao giờ vẫn không thấy đâu?
Cảnh Hàn là một nữ phi tặc, đêm đi sáng sớm về. Nàng bình thường lúc này cũng đang ngủ, không thấy mặt cũng là chuyện bình thường. Chúc Tiểu Diệp mặc dù cũng dậy sớm, nhưng nàng phân nửa là ở trong phòng sao chép y thư, hoặc là ngồi phân tích dược lượng phối chế của mình, bình thường cũng sẽ không xuống lầu gặp mọi người. Nàng trời sinh là một cô gái yêu thích cuộc sống tĩnh lặng, thích ở một mình một chỗ. Còn về phần Giai Giai, nàng bình thường đi làm ở Phương Phỉ Viên cũng có thói quen dậy sớm. Hơn nữa nàng là người cần mẫn, bình thường cũng hay giúp Ngô mụ chuẩn bị thức ăn, sau đó còn dọn dẹp phòng trong phòng ngoài sáng bóng... Hôm nay không gặp, quả là khiến cho Lục Minh rất kỳ quái.
Niếp Thanh Lam hình như nhìn ra được tâm sự của Lục Minh, nhưng nàng chỉ cười cười không lên tiếng. Với tính cách của nàng không có khả năng chủ động nói ra, nàng sẽ chờ Lục Minh hỏi nàng.
Lục Minh đang muốn lên lầu tìm xem, thì bên ngoài có tiếng xe BMW của Vương Đổng đến, phía sau lại có thêm hai chiếc xe nữa.
Vương Đổng cùng với Từ Lan cùng xuống xe đi ra. Bây giờ chân của Từ Lan gần như đã bình thường lại, bước đi rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng không còn vẻ buồn bực. Lục Minh lại để ý thấy nàng hôm nay mặc một chiếc váy và đi tất chân mỏng. Dựa theo tính tình của Đại minh tinh này, nếu như bắp chân mà có sẹo, có đánh chết nàng cũng không mặc như bây giờ. Xem ra Vương Đổng cũng tốn không ít công phu, chắc là dùng cả Tục Mệnh Dịch giúp nàng điều trị.
Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt.
Từ Lan là một minh tinh, nếu như Ngu Thanh Y một mình đến thuyết phục, cho dù biết là linh dược chỉ sợ nàng cũng khó mà tin cậy được.
Nhưng hiện tại Vương Đổng đã “cua” nàng đến tay, giữa hai người đã có một tầng quan hệ yêu đương mập mờ, như vậy Từ Lan sẽ cảm thấy an toàn và tin cậy. Hôm nay nhìn nàng công khai cùng Vương Đổng tới đây có thể thấy nàng đã trao trái tim cho Vương Đổng rồi.
Ưm. Cứ nhìn khuôn mặt hồng hào tươi tắn của nàng, xem ra cũng được hưởng nhiều mưa móc sủng ái...
Lục Minh cười cười sau đó đưa mắt nhìn mấy người phía sau.
Đi ở phía trước là quản lý Chung, theo sau là hai người trung niên vẻ mặt lo âu cầm hai chiếc hộp lớn.
“Ôi chao, Lục thiếu gia, lần trước chị Lan nhìn mà không biết cậu phú quý như vậy, quả là đánh giá sai cậu. Trời ạ, cậu ở chỗ này, khác nào là vương tử của Lam Hải? Tôi thấy chỗ này so với cung điện thì cũng không khác mấy. Hôm nay Lan tỷ tới đây là để đặc biệt cảm ơn cậu. Nếu không phải Vương mập kia dẫn đường, chắc chúng ta ngay cả cửa lớn của chỗ này cũng không vào được quá!” Từ Lan vừa nhìn Niếp Thanh Lam đang đứng bên cạnh Lục Minh, cũng không phải cô vợ nhỏ Giai Giai lần trước, vội vàng đem quan hệ của mình chuyển qua cho Vương Đổng, sợ Niếp Thanh Lam hiểu lầm nàng.
Từ Lan lịch duyệt phong phú có thể nhìn ra được, hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam này không dễ nói chuyện như Giai Giai.
Hơn nữa, nàng cũng biết Niếp Thanh Lam.
Là một ngôi sao cảnh sát ở Lam Hải, số lần xuất hiện trên tivi của Niếp Thanh Lam không hề kém các minh tinh. Nàng là nhân vật trọng điểm được tuyên truyền không chỉ ở Lam Hải mà còn vài vùng phụ cận, đặc biệt lần trước một mình bắt được cặp đôi sát thủ cắt cổ người, phá được vụ kỳ án lớn, lại càng nổi tiếng.
“Đây không phải là đại minh tinh chị Lan sao? Ui, từ nhỏ em đã xem chị Lan diễn, không ngờ hôm nay may mắn được gặp chị, mời chị ngồi !” Niếp Thanh Lam vẫn ôm chặt cánh tay của Lục Minh. Hồ ly mỹ nhân đương nhiên không dễ đối phó. Nàng thản nhiên cười, nụ cười khiến cho chị Lan bình thường vốn tự nhận là trời sinh lệ chất cũng bỗng thấy có chút tự ti mặc cảm. Vương Đổng còn tốt một chút, nhưng hai người cầm hộp lễ vật đến xin lỗi thì trở thành sững người, ngây ngốc nhìn.
“Cực kỳ vô lễ!” Quản lý Chung vốn đã muốn cho bọn chúng giảm bớt uy phong, lúc này càng tìm được cớ, tức giận quát lớn.
“Xin lỗi, thành thực xin lỗi. Chúng tôi kiến thức hạn hẹp, thấy sự xa hoa của Phong Đan Bạch Lộ, nhất thời kinh ngạc đến ngây người” Người mà Bích Thúy Hào Đình phái tới xin lỗi, mồm miệng đương nhiên cũng không kém, lúc nguy cấp kịp thời ứng biến, che dấu khiến cho quản lý Chung không tìm được cớ phát tiết. “Tiểu Lục, hai vị này là quản lý của Bích Thúy Hào Đình, thay mặt tổng giám đốc của bọn họ mang lễ vật đến tạ lỗi với em. Em xem thử thành ý của bọn họ thế nào?” Vương Đổng đương nhiên thành người tốt, ý bảo hai người vào nhà. Chờ bọn hắn ngồi xuống, lại đứng lên giới thiệu, sau đó bảo hai người kia mở hộp lễ vật ra. Hai người biết nói nhiều cũng vô vị, nếu lễ vật không làm đối phương hài lòng thì cho dù mình có “chém gió” đến mức ngàn hoa bay loạn cũng vô ích, vội vàng mở hộp lễ vật, cung kính mời Lục Minh xem qua.
Bên trong một chiếc hộp có hai ngọc sư tử xanh biếc nhìn vô cùng sống động, to hơn nắm tay người lớn, sư tử nằm phục, giống hệt nhau về màu sắc lẫn tính chất.
Đặc biệt sau khi điêu khắc thành ngọc sư tử, mặc dù không có loại vương phách oai hùng của cự sư, nhưng nhìn cũng hoạt bát đáng yêu, giống như có sinh mệnh đang nằm trên đế ngọc chơi đùa tú cầu, quả là rất sống động khiến người ta yêu thích.
Đương nhiên đây cũng không chỉ là điêu khắc sư tử đơn giản, mà là hai chiếc ngọc ấn. Con sư tử bên phải phía dưới khắc chữ “văn chương Thiên Thành”, còn con bên trái đề là “Diệu thủ thập đắc”
Rất nhiều danh gia đối với ngọc khí yêu cầu không chỉ là một khối mỹ ngọc đơn giản như vậy. Như thế nào thành khí, điêu khắc hoa văn ra sao, khắc chữ lập chương lại càng giá trị. Nếu chỉ đơn giản là một khối ngọc thạch bóng loáng, trừ phi là loại trân phẩm không chút tì vết... Nếu không, ngọc thạch vốn là lấy điêu khắc làm chủ. Tục ngữ có câu “Ngọc bất điêu bất thành khí” chính là nói ngọc không được mài giũa điêu khắc thì không có giá trị. Ý nghĩa chân chính là một khối ngọc thạch dù lớn mà nếu không điêu khắc tử tế sẽ không cách nào đạt tới giá trị cao nhất. Bây giờ hai tượng ngọc sư tử này hiển nhiên là do lão tổng giám đốc của Bích Thúy Hào Đình tỉ mỉ tuyển chọn ra trân phẩm, bọn họ phải tự tin có thể làm người khác hài lòng thì mới dám đưa tới để tạ lỗi.
Bởi vậy, có thể thấy được giá trị của chúng thế nào.
Một lễ vật còn lại chính là một cái bát ngọc điêu khắc từ bạch ngọc, trong suốt long lanh, linh chất lưu quang giống như một viên trân châu hoàn mỹ không tỳ vết khiến cho kẻ khác phải sợ hãi than, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật. Trên bề mặt không hề điêu khắc gì, cũng không khắc chữ, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới cao nhất của ngọc khí, vô cùng hoàn hảo, nếu thêm bất cứ gì nữa đều là khéo quá hóa vụng, vẽ rắn thêm chân...
“Bát ngọc này là danh khí dùng trong ngự trù của triều Minh...” Một tên quản lý cung kính giới thiệu.
“Ta hiểu rồi” Lục Minh khoát tay chặn lại lời nói của đối phương. Tên quản lý kia vô cùng xấu hổ, hắn ngồi xuống cũng không dám, đứng lên cũng không xong, đành khúm núm khom lưng, vẻ mặt tươi cười chờ Lục Minh xem ngọc.
Lục Minh sờ sờ chiếc bát ngọc, phát hiện nó chứa linh khí sung mãn, so với ngọc khí bình thường năng lượng càng thêm tinh khiết và có thêm phần linh khí. Hấp thu bây giờ quả có chút đáng tiếc, nếu như đợi ngày sau cảnh giới của mình lên cao, tin tưởng sẽ hấp thu càng thêm hoàn mỹ, thu được lợi ích càng nhiều. Vì vậy hắn buông bát ngọc ra, cầm lấy hai con ngọc sư tử. Năng lượng ở đây cũng rất nhiều, nhưng so với bát ngọc thì còn kém xa.
Hắn không hề khách khí đem hai con ngọc sư tử hấp thu hết năng lượng, sau đó âm thầm chuyển hóa thành tiên thiên chân khí.
Niếp Thanh Lam vừa thấy Lục Minh nhắm mắt không nói, biết hắn đang lấy tâm kiểm tra ngọc, sợ người khác nhìn ra được khả năng này của hắn, lập tức lảng sang chuyện khác, hỏi : “Hai vị cùng chúng ta cũng không quen biết, vì sao phải hậu lễ như vậy?”
“Ài, bảo an của chúng tôi và đại đường quản lý có mắt không tròng, nhìn không thấy thái sơn, cùng với Lục thiếu gia phát sinh một chút xung đột nhỏ...” Hai tên quản lý vội vàng đứng lên, cúi đầu thấp, lên tiếng xin lỗi. Vương Đổng nghe thấy không hài lòng, lập tức phản bác nói: “Cái gì mà xung đột nhỏ, các người mười mấy tên bảo an xông vào vây bắt đánh Tiểu Lục mà gọi là xung đột nhỏ sao?”
“Cái gì?” Niếp Thanh Lam nhìn trộm phát hiện Lục Minh vẫn còn đang nhắm mắt kiểm ngọc, lại càng muốn giúp hắn tranh thủ thêm chút thời gian.
Nàng móc ra khẩu súng chỉ vào hai tên quản lý, mặt đẹp nổi giận nói: “Các ngươi to gan thật, dám mười mấy người vây đánh hắn! Bảo sao ta đang thấy kỳ quái, các người không dưng đem lễ vật tặng hắn...”
Hai tên quản lý sợ đến mức quỳ xuống đất, bọn họ tưởng rằng Niếp Thanh Lam không biết vụ Lục Minh với đám bảo an, sợ tới mức răng va lập cập, cả người mềm nhũn.
Niếp Thanh Lam là ai, bọn hắn đương nhiên biết rõ. Nếu như chọc đến nàng, không những ăn nguyên băng đạn full vào người, thậm chí có khi còn bị gán thêm tội danh phần tử khủng bố cũng nên.
Lục Minh hấp thu hết năng lượng, lại âm thầm đem năng lượng này chuyển hóa thành tiên thiên chân khí, cả người thoải mái vô cùng, cảm giác tiên thiên chân khí tăng trưởng không ít, khoảng cách đến gần Đồng Tử công tầng thứ mười. Xem ra cứ hấp thu như thế này thêm có lẽ không lâu có thể đột phá Đồng Tử công tầng thứ mười, đến lúc đó có thể vứt bỏ cái thân đồng nam mười mấy năm nay, tha hồ đi hái hoa...
Hắn nhìn thấy Niếp Thanh Lam đang che giấu cho mình, trong lòng mừng thầm. Hồ ly mỹ nhân này phối hợp thật ăn ý, ngay cả lúc mình không thể nói chuyện cũng biết cách chiếm thế thượng phong, đe dọa địch nhân.
Nhẹ nhàng phất tay, Lục Minh lộ ra nụ cười “tỏa nắng” sáng lạn vô cùng: “Thu súng lại đi, đừng dọa khách như vậy.”
“Anh này, bị thương cũng không nói cho người ta biết, anh bị đau chỗ nào, còn đau không?” Niếp Thanh Lam vừa nghe lập tức thu súng lại, biến thành cô vợ nhỏ bé ngoan ngoãn ngồi bên người Lục Minh, ôm cánh tay hắn làm nũng. “Không có việc gì. Hai vị mời đứng lên đi, tâm ý của lão tổng các người ta hiểu, cũng thu nhận chiếc bát này. Mặc dù ta hiểu, nhưng bình thường ta không có thói quen nhận hàng giả, hai con ngọc sư tử này... các người mang về đi!” Lục Minh vừa nói, hai tên quản lý vẻ mặt biến đổi qua nhiều sắc thái phong phú. Đầu tiên là cảm kích, sau đó là vui mừng, rồi biến thành kinh ngạc và sau cùng là hoàn toàn hoảng sợ.
Ngọc sư tử là giả?
Sao lại có thể thế, đây là trân phẩm ngọc điều có giá trị bốn trăm vạn, hai vị lão tổng phải tốn nhiều công sức mới có được...
Lục Minh mỉm cười nghĩ thầm, đây mới chỉ là bắt đầu. Mình sao có thể dễ dàng buông tha cho lão tổng của Bích Thúy Hào Đình, kẻ cùng với Mục Chi Hiên cấu kết được. Đoạn hắn bình tĩnh quay sang Ngô mụ và Trương Đức Nghiễm nói: “Nếu hai vị đã hoài nghi lời ta nói, bà Ngô, chú Trương, các người cầm một cái búa đến đây, đem ngọc sư tử đập vỡ, cho hai vị này xem có phải ngọc thật không? Nếu quả là thật ta sẽ theo các người đến nhận lỗi với hai vị lão tổng!”