Sòng Bạc

CHƯƠNG 1

Sau này tôi đã suy nghĩ nhiều. Tất cả đều do lỗi của Sarah cả (cô ta không đồng ý với tôi như thế). Dù sao, cái ý kiến mua một khách sạn, hay còn hơn thế nữa, mua cả một chuỗi khách sạn, cái ý kiến ấy là của cô ta.

Vào mùa Xuân của cái năm 76 này, nghĩa là hàng tháng trước khi tôi nghe nói đến Con Voi Trắng của Olliphan, và nghe nói đến Henry Chance, cùng các ông nội khác, thì một hôm Sarah bảo tôi rằng:

— Anh đang dậm cẳng như một con ngựa bất kham ấy, anh Franz ạ.

Tôi nhìn cô ta, ngạc nhiên: Vào đúng lúc đó, tôi đang nằm trên một chiếc võng ở một bãi biển của Montego Bay tại Jamaique, cùng với thằng con trai trần truồng của tôi đang chụm cả hai chân để nhảy lên bụng tôi.

— Anh sao kia?

— Anh dậm cẳng.

— Trông anh có cái dáng ấy thật à?

— Thêm nữa, anh lại còn mập ra

Ý kiến của cô ta là đã đến lúc tôi phải ra khỏi giấc ngủ ly bì của tôi rồi. Cô ta nói nhìn thấy rõ là tôi đã bắt đầu chán, và cô ấy hiểu điều đó: Dù sao tôi cũng chỉ mới có 26 tuổi, và bản chất của tôi là chạy rông ở khắp thế giới. “Tóm lại, là em đã chán thấy mặt anh rồi, phải không?” Không phải thế đâu, nhưng theo cô ta, thì tôi phải nhổ rễ ra khỏi cái vũng ấy và đi làm một cái gì đi. Ý kiến của cô ta về cái gì này là: Một chuỗi khách sạn.

— Mà em sẽ là giám đốc.

— Chắc chắn là không rồi! Nếu ở trên thế giới này có một người em không muốn làm chủ của em, thì người đó chính là anh đấy, ông nội ạ! Thà về làm nội trợ còn hơn.

Vì cái lý do tối hậu và bất khả cãi là cô ta muốn giữ sự độc lập của mình trên hết, hơn là bất cứ chuyện gì khác. Đã hai lần rồi, tôi đề nghị với cô ta lấy tôi. Nhét[3]. “Thế tại sao không? Sẽ nói chuyện sau, khi nào cậu lớn đã”. Chính trong những lúc này là cô ấy làm tôi khó chịu nhất. Chắc chắn cô ấy là người duy nhất trên thế giới này không coi tôi: Cimballi là quan trọng. Người duy nhất cùng với tôi, Cimballi.

Có một điều chắc chắn: Tôi không cảm thấy chút phấn khởi nào đối với việc mua lại hay xây dựng một chuỗi khách sạn. Trước hết là vì với tám mươi triệu dolars thì không thể làm cái gì lớn được. Rồi sau nữa chơi cái trò bầy hàng với hàng ngàn phòng khách sạn, là điều không làm tôi say mê lắm. Tôi cứ tưởng tượng ra mình sẽ phải chạy từ khách sạn này sang khách sạn khác để kiểm tra xem những ông tướng quản lý có ăn cắp những muỗng bằng bạc của tôi không.

Nhưng dù sao cũng phải làm ra bộ, để vui lòng cô gái Ireland yêu quý của tôi. Tôi đã yêu cầu Marc Laveter gửi từ Paris sang cho tôi một bản nghiên cứu về khách sạn trên thế giới.

Một tháng sau tôi nhận được trả lời dưới hình thức một tập hồ sơ dầy bốn hay năm trăm trang gì đó, mà tôi không hề muốn đọc. Tập hồ sơ mô tả chi tiết cơ cấu tổ chức và những số liệu kinh doanh của các chuỗi Hilton Sheraton, Holiday Ima, Hyatt.v.v... Đọc cũng hấp dẫn như đọc một cuốn danh bạ điện thoại vậy!

Nhưng một trong những người phụ tá của Marc đã nghĩ rằng có lẽ tốt nhất là gạch đít bằng mực đỏ một câu. Một câu duy nhất thôi, nhưng nói lên tất cả: “Sáu mươi phần trăm tiền lãi thu được bởi toàn bộ những cơ sở của chuỗi Hilton ở khắp thế giới là chỉ do một mình Las Vegas International Hilton cung cấp”, và người phụ tá này đã viết một câu bên lề tờ giấy để giải thích hiện tượng này: “Nhờ vào sòng bạc của Hilton ở Vegas”.

Thế là tất cả mọi chuyện bắt đầu. Và tôi lên đường đi chiến đấu.

***

— Một sòng bạc à?

Lúc đó phải vào khoảng giữa tháng sáu. Có thể là vào ngày 14. Hôm đó ở New York trời đẹp tuyệt vời. Philip Vandenbergh ngồi trước mặt tôi. Anh ta nhìn tôi như thể tôi vừa rủ rê anh ta đi buôn lậu ma túy hay đem tất cả những nữ sinh của một trường trung học đi làm gái điếm vậy. Sự hằn thù của chúng tôi đối với nhau một cách rất lộ liễu, có nhiều phần là một trò chơi, gần như là một sự đồng lõa với nhau. Trong năm năm trời, anh ta chưa cười với tôi một lần nào, chúng tôi chưa ăn sáng hay ăn tối với nhau bao giờ, anh ta nhất định từ chối không gọi tôi bằng tên tục, và khi chúng tôi cùng trong một căn phòng, bao giờ anh ta cũng thu xếp để ngồi thế nào xa tôi nhất. Nhưng cũng lại chính cái gã Philip Vandenberg này đã từng chạy đôn chạy đáo, thậm chí đến cầu cứu cả chính gia đình gã can thiệp vào để tìm được cho tôi cái số hơn 30 triệu dolars đã cứu tôi thời đó. Về phần tôi tuy không bao giờ ngừng biểu lộ ác cảm của tôi đối với gã, nhưng thế mà đã năm năm nay, tôi vẫn cứ xin và trả bằng giá đắt như vàng những ý kiến cố vấn của gã. Tôi nói:

— Một sòng bạc. Tôi muốn hoặc tậu một cái hoặc cho xây một cái.

Gã ngã người trong ghế fauteuil, dựa gáy vào thành ghế, chụm thật đứng những đầu ngón tay vào với nhau.

— Ông có ý kiến gì về số vốn đầu tư vào đó không?

— Tôi muốn một cái bự kia.

— Thế thì ông phải tính đến hàng trăm triệu dolars đấy.

— Tôi sẽ đập cái ống tiền của tôi ra.

— Ông biết gì về công nghiệp sòng bạc?

— Hoàn toàn không biết gì cả.

Đó là một sự thật tồi tệ nhất: Đến chơi giurummy mà tôi còn bị Sarah luôn luôn đánh cho thua liểng xiểng, chơi cờ trận, mà tôi còn bị thằng con trai bốn tuổi của tôi đánh ngã. Và lần cuối cùng đi qua Vegas tôi đã thua bạc mất hai dolars rưỡi.

— Ông có nghe nói đến một cái giống gì gọi là Mafia chưa?

— Tôi đã có xem phim “Bố Già” hai lần.

— Vui thật! - Vandenberg nói - Hài hước hết sức.

Anh ta có một nụ cười lạnh lẽo. Tôi làm cho anh ta thương hại, rõ ràng là thế, không biết rằng tôi có biết Mafia từ thuở nào đến giờ và ngay bây giờ vẫn còn chú ý đến các sòng bạc dù ở Vegas, ở Atlantic City, San Juan bên Porto Rico, ở Bahama hay ở bất cứ nước nào tại châu Mỹ La Tinh. Liệu tôi có ngờ rằng, trong cái môi trường ấy, tôi không thể bước đi một bước nhỏ nào mà không chạm trán với một Gia Đình?

Vandenberg còn nói thêm:

— Ở Vegas, trong những năm 50, tất cả hay gần như tất cả, đều nằm trong tay của các “mobs”, nghĩa là bọn Gangster. Chuyện bây giờ cũng có hơi khác đi một chút, sau một số vụ việc. Thí dụ như vụ ở sòng Silver Sliper chẳng hạn, ở đó người ta đã phát hiện ra những gian trá có quy mô công nghiệp để làm sạch những món tiền rất lớn do buôn lậu ma túy đưa đến. Bang Nevada đã dùng Ủy Ban Cờ Bạc để chỉnh đốn lại trật tự, ủy ban này có khả năng làm được việc đó bằng cách cấp các giấy phép hoặc thu hồi giấy phép. Họ đã dùng cái quyền ấy, và kết quả là phần đông các Gia Đình phải nhường chỗ cho những người đầu tư ở nơi khác đến: Đó là các công ty dầu mỏ, công ty điện ảnh, các chuỗi khách sạn, hay những tỷ phủ loại như Howard Hughes đi tìm các nơi đầu tư mới. Trong tất cả mọi trường hợp, đứng về mặt tài chánh, đó toàn là những con quái vật cả.

Ý nói bóng gió một cách hoàn toàn dễ hiểu: Với tám mươi triệu dolars khốn khổ tôi sẽ đến đó làm gì giữa một bên là những người khổng lồ và một bên là bọn cướp lớn? Tôi sẽ nhanh chóng bị nghiền ra như bột thôi.

— Thế ở nơi khác Vegas thì sao?

Philip Vandenberg nhìn tôi một cách thương hại:

— Ông hãy từ bỏ cái ý kiến ấy đi. Đúng là người ta mới vừa cho phép mở sòng bạc ở Atlantic City thật, nhưng tất cả mọi cái đều cho thấy rằng tình trạng ở đó rồi cũng lại như ở Vegas trong những năm 50 mà thôi. Có thể còn tồi tệ hơn nữa: Thế giới trộm cướp

New York được tổ chức tốt hơn của Nevada rất nhiều, và về mặt địa dư cũng gần hơn nữa. Thôi bỏ đi ông! Ông không sống sót mà ra khỏi chuyện đó đâu. Mà tôi không chỉ nói chuyện tiền bạc thôi đâu.

Chính cái câu nói cuối cùng này đã gây ra tất cả mọi chuyện. Tôi coi đó là một chuyện thách thức, nhất là từ mồm Vandenberg tung ra. Sarah có lý: Mấy tháng nay tôi như người ngủ vùi, khoan khoái, thụ động. Thế mà bây giờ có cái gì bắt đầu ngọ nguậy ở đâu đó trong tôi. Mẹ kiếp! Dù sao tôi cũng mới chỉ có 26 tuổi thôi, mà tôi đã chịu về hưu rồi kia à?

Tôi không đánh giá thấp lời cảnh cáo của Vandenberg. Tôi đã đi gặp anh ta, trước Lupino, trước Rosen, trước cả Lavater nữa, không phải vì một mối cảm tình nào đối với anh ta. Tôi đã biết coi rất trọng những kết luận của cái máy tính là bộ óc của anh. Tôi biết anh ta nói đúng, nghĩa là gần hoàn toàn đúng. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi đã kiếm được ra tiền là nhờ tin vào bản năng của tôi hơn là vào tất cả những lời khuyên của người ta cho tôi. Tôi cười với Vandenberg:

— Hãy cứ cho là tôi bỏ qua những lời cảnh cáo của ông đi.

Anh ta nhún vai:

— Ông muốn thực hiện cái vụ này ở Mỹ à?

Vandenberg, cái máy tính làm người đó, bắt đầu mở máy:

— Trong trường hợp đó, ông phải hội tụ được đầy đủ ba điều kiện cơ bản.

Anh ta giơ ngón tay cái lên:

— Một: Ngay khi ông định tính đến một dịch vụ quan trọng, ông cần phải có vài trăm triệu dolars đã. Hãy nói: Năm trăm đi. Như thế nghĩa là hai mươi phần trăm vốn tự có, do cá nhân bỏ ra: Một trăm triệu. Ông không có số tiền đó, ông phải có những người hợp tác có tất cả các bảo đảm về mọi mặt. Ông chưa đến được chỗ đó, một công ty dầu mỏ, hay bất cứ một ông khổng lồ nào khác sẽ từ chối cộng tác với ông, bởi vì họ không cần đến ông. Những nhà tài chính cổ điển thì sẽ từ chối đầu tư vào kinh doanh sòng bạc. Còn tất cả những người cộng tác khác đều đáng ngờ hết.

Lại giơ ngón trỏ lên:

— Hai: Giấy phép. Ông không phải là công dân Mỹ, và sẽ không có một ủy ban Cờ Bạc nào cấp cho ông. Những giấy phép này là cấp cho đích danh một cá nhân, người ta chỉ cấp cho một cá nhân chứ chưa bao giờ cấp cho một hội. Vậy ông phải đi tuyển mộ đâu được một người có quốc tịch Mỹ, chưa từng bao giờ bị lôi thôi gì với pháp luật, có một kiến thức rất sâu về cờ bạc và quản lý một sòng bạc, chưa hề bao giờ có một sự tiếp xúc khả nghi nào, dù là gần hay xa, lại hoàn toàn lương thiện mà ông có thể tin cậy được. Nếu như ông đã có lúc tin cậy một người, và cuối cùng là người ấy hiện nay đang rảnh rỗi và bằng lòng làm việc với ông.

Hình như anh ta đang vẽ cho tôi chân dung của một ông Giêsu nhỏ nếu như tôi không nhầm. Anh ta làm tôi nổi sùng lên, tôi nói:

— Trò trẻ con mà.

Vandenberg giơ ngón tay giữa lên:

— Ba: Đất, đã có xây rồi hay chưa. Đây là tôi nói về miếng đất mà ông sẽ xây dựng sòng bạc của ông trên đó. Mua lại một cơ sở đã hoàn chỉnh và sẵn sàng hoạt động sẽ đắt ghê gớm, năm trăm triệu không đủ đâu, ông phải tính gấp đôi thế kia. Ở địa vị ông, và cứ cho rằng tôi đủ điên đến mức là dấn thân vào một việc như vậy, thì tôi sẽ chọn lựa là xây mới hay tân trang một cái cũ. Cái miếng đất mà ông đi tìm sẽ phải nằm hoặc ở Vegas, hoặc ở Atlantic City. Nó phải nằm trong một chu vi nhất định, nghĩa là nếu là Vegas, thì phải ở trên đại lộ Strip[4] không xa đấy lắm. Nếu là Atlantic City thì phải ở trên đường Boardwalk hay không xa. Những địa điểm như vậy rất hiếm, người ta tranh chấp nhau, và giá thì cứ mỗi ngày mỗi lên, đến thách thức mọi sự tưởng tượng.

Nụ cười lạnh lẽo của Vandenberg trở thành hoàn toàn độc ác.

— Ba điều kiện, thưa ông Cimballi. Ông có nghĩ rằng ông có thể thỏa mãn được đầy đủ cả không?

Và, tất nhiên, tôi trả lời:

— Chúng ta đánh cuộc với nhau cái gì nào?

 

[3] Nhét (Нет), phiên âm tiếng Nga: Không.

[4] Strip: Đại lộ chính của Vegas nơi có các sòng bạc lớn nhất thế giới.