Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 188: Cơn giận của Thomas

Chỉ có Hoàng đế bóng tối mới có thể triệu hồi những linh hồn đã rơi xuống vực thẳm của cái chết.
Con rồng nhận ra danh tính thực sự của Jinwoo trong nháy mắt.
Hoàng đế bóng tối đang mượn nhân dạng của một người đàn ông. Và vị Hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào con rồng.


Dòng ma lực ràng buộc sức mạnh của Hoàng đế bóng tối đang chảy trong cơ thể nó.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc.
Đôi mắt của con rồng di chuyển ra phía sau.
Nó có thể nhìn thấy khuôn mặt ngớ ngẩn của những con người đang đứng đó.
‘Con người … con người?’


Con rồng nhớ đến trận chiến ác liệt mà nó đã trải qua.
Sau đó, nó nhớ lại những cơn đau đến từ bàn tay con người. Cơn đau của cái chết.
‘Giết con người. ‘
!! –!!
Nó không còn kiểm soát được bản thân nữa.
Đôi mắt của con rồng bắt đầu đỏ rực.


[Các ngươi … ta sẽ giết tất cả.]
Không khí trong phòng lưu trữ bắt đầu sôi sục.
“Ôi chúa ơi…”
Cục trưởng rên rỉ.
Phòng lưu trữ khổng lồ được thiết kế để phù hợp với kích thước của một con rồng đang ngủ.
Nhưng ngay khi con rồng ngẩng đầu lên, không gian căn phòng trở nên nhỏ bé.


*Crack-!*
Cái đầu con rồng húc vào trần phòng và phá vỡ những tảng bê tông.
“Cái gì, cái gì?”
“Không đời nào…”
Miệng của con rồng tỏa ra ánh sáng đỏ.
Một quả cầu màu đỏ bắt đầu hình thành trong miệng nó.


Cục trưởng và Cục phó đã nhìn thấy quả cầu ánh sáng đó nhiều lần trong các video.
Adam lập tức nắm lấy vai Cục trưởng và hét lên:
“Cục trưởng, trốn mau…”
“Đó là hơi thở của Karmish! Chúng ta có thể trốn đi đâu?”


Chắc chắn, toàn bộ trụ sở của Cục Thợ săn sẽ bị phá hủy khi luồn sáng đó bắn ra.
Dù trốn vào đâu, họ cũng không thể tránh được cuộc tấn công bằng hơi thở của rồng.
*Bịch-!*
Một trong những người quản lý sụp xuống vì sợ hãi.


Hai người kia nhanh chóng nhấn mật khẩu, mở cửa để chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, Cục trưởng Cục phó biết điều đó là vô ích. Họ đã tìm đến bên cạnh Jinwoo.
*Quaaa-!*
Ánh sáng đỏ được tạo ra từ mana, cuối cùng đã trở thành một quả cầu lửa, tỏa ánh sáng chói mắt.
CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIII


Ngay trước khi con rồng chuẩn bị xóa sổ những nhân loại đứng trước mặt mình bằng *Hơi thở của rồng*, giọng nói uy nghiêm của Jinwoo vang lên.
Một đường gân nổi lên từ cổ Jinwoo,
“Dừng lại”.
Cục trưởng và Cục phó, đã đưa tay theo phản xạ. Họ nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc.


Nhưng họ đã nhầm.
“Làm sao… làm sao có thể như vậy”
Ngọn lửa đang tắt dần trong miệng Karmish.
‘Ác long khủng bố, con ma thú đã cướp đi sinh mạng của hơn một trăm thợ săn giỏi nhất chỉ bằng một hơi thở, đã nghe theo lệnh của Sung Jinwoo?’
*Ực.*


Cục trưởng kinh ngạc nhìn Jinwoo. Trái tim ông đang nhảy múa trong lồng ngực.
Và đôi mắt ông gần như lồi ra trước một cảnh tượng đáng ngạc nhiên hơn nữa.
Jinwoo đã nói chuyện với Karmish,


“Lõi đá cẩm thạch nhúng trong đầu ngươi đã bị loại bỏ từ lâu. Ngươi không còn phải tuân theo mệnh lệnh của những kẻ thống trị nữa.”
Cục phó bám lấy cục trưởng, hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Sung Jinwoo đã làm gì với con ma thú vậy?”
“… Bố ai mà biết được?”


Trong khi mọi người đang hoảng loạn và bất ngờ, Jinwoo cũng thở phào nhẹ nhõm.
‘Hoo’
Anh thực sự lo ngại rằng con rồng sẽ không tuân lệnh.
Dù Jinwoo tin tưởng kỹ năng của mình, nhưng đứng trước một con ác long đang điên cuồng, Jinwoo cũng cảm thấy sợ hãi.


‘Một người lính bóng tối có thể sở hữu bản ngã mạnh mẽ như vậy sao?’
Hoàng đế khổng lồ đã nói đúng. Sức mạnh càng cao, bản ngã sẽ càng mạnh.
Bản thân con rồng cũng rất ngạc nhiên khi nó ngoan ngoãn vâng lời trước mệnh lệnh của vị Chủ nhân ‘mới’.


[Đây là sức mạnh của vị Hoàng đế bóng tối …]
Con rồng cúi đầu, hạ thấp tư thế và tỏ lòng thành kính với Jinwoo.
Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ một lúc trước, họ tưởng rằng mình sẽ chết chắc.
Con rồng áp đầu xuống đất, nói một cách ngoan ngoãn,


[Người hầu khiêm nhường mang thân xác là rồng Karmish chào đón vị Hoàng đế mới.]
Dù giọng nói của nó âm u quái dị, nhưng rõ ràng nó đang nói những lời lịch sự và chân thành.
Jinwoo từ từ tiếp cận con rồng. Rồi sờ mũi nó.
Con rồng nhắm mắt lại và tận hưởng bàn tay của Hoàng đế.


Một cảm giác thoải mái tràn khắp cơ thể nó.
Jinwoo cũng có thể cảm thấy rằng tâm trạng của con rồng đang được cải thiện. Tim anh lại đập liên hồi.
Thình thịch
Thình thịch
Thình thịch
‘Karmish … con rồng Karmish thực sự đã trở thành người lính của mình …’


Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Jinwoo.
Adam há hốc mồm trước cảnh tượng lạ thường, nhận thấy điều gì đó và nói với phó cục trưởng:
“Thưa ngài, có phải nó vừa vẫy đuôi không?”


‘Tất nhiên là không rồi. Thảm họa tồi tệ nhất của loài người không phải là một con chó con. Thật là ngớ ngẩn’.
Cục phó nghĩ thế. Nhưng sau khi nhìn vào đuôi của Karmish, ông thốt lên:
“Không đời nào.”
Khi Jinwoo thả tay ra, đuôi nó ngừng chuyển động.
Con rồng lại nhìn lên.


Karmish là tên mà con người đặt cho rồng để thuận tiện.
Jinwoo lo lắng về việc đặt tên cho một người lính bóng tối mới, nhưng anh nhớ ra điều gì đó.
“Ngươi đã phục vụ ai đó trước khi ta triệu hồi ngươi sao?”
[Vâng, Hoàng đế của tôi.]
Con rồng vẫn nói với giọng lịch sự.


[Trước đó, tôi đã phục vụ Hoàng đế rồng, Chúa tể của sự hủy diệt.]
‘Hoàng đế bóng tối, Chúa tể của cái chết …’
‘Và Hoàng đế của những người khổng lồ, chúa tể của sự khởi đầu’.


Jinwoo nhận ra rằng chủ nhân của con rồng là một trong chín vị Hoàng đế mà anh từng nghe được từ hệ thống.
Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng.
Điều Jinwoo muốn biết bây giờ là tên thật của con rồng.
Bằng cách đó, anh có thể đặt tên cho nó.
“Vậy, tên của ngươi là gì?”


Jinwoo đang định nói câu đó, nhưng giọng anh nghẹn lại.
Đôi mắt của Jinwoo kinh ngạc khi nhìn vào con rồng.
Cơ thể của con rồng từ từ vỡ ra như đụn cát trong gió.
[Hoàng đế của tôi. Thật không may, tôi phải nói lời tạm biệt.]
“Gì cơ?”
Jinwoo có thể cảm nhận được cảm xúc của con rồng.


Đó là một cảm giác đau thương vô hạn. Đó không thể là một lời nói dối.
Con rồng thực sự xin lỗi.
[Có lẽ tôi đã gặp ngài quá muộn.]
Sức mạnh của Hoàng đế bóng tối cũng không thể hồi sinh một thực thể đã chết từ tám năm trước.


Mana của con rồng, đã bị suy yếu do bị mắc kẹt trong cõi chết quá lâu, giờ đang phân tán trong không khí.
“Hệ thống! Hệ thống!”
Lần đầu tiên, Jinwoo gọi hệ thống một cách trắng trợn vì anh không muốn Karmish rời đi, nhưng hệ thống không phản hồi.
Cùng lúc đó…


Giống như Jinwoo có thể cảm nhận được cảm xúc của Karmish, con rồng cũng vậy.
[Tôi ghen tị với những người lính khác. Họ có thể phục vụ ngài mãi mãi.]
Đáp lại tình cảm của Hoàng đế mới, con rồng đã nói ra những lời trăn trối cuối cùng.


[Chúa tể, làm ơn. Có bốn con người đã mượn sức mạnh của những kẻ thống trị. Hãy cẩn thận với chúng.]
Cùng lúc đó, bóng dáng con rồng tan đi vàgiọng nói của nó bắt đầu biến mất.
[Thật vinh dự khi được diện kiến vị Hoàng đế mới …]
*Suỵt-!*


Cái bóng của con rồng biến mất, và ánh đèn nhấp nháy trở lại trạng thái ban đầu.
Cục trưởng, người đang theo dõi từ đầu đến cuối, vội vàng nhìn vào thi thể của con rồng.
Nhưng không có gì xảy ra với cái xác.
Cục trưởng cảm thấy chóng mặt như vừa mới trải qua một giấc mơ.
Nhưng.


Nếu tất cả điều này chỉ là một giấc mơ, Thợ săn Sung Jinwoo sẽ không thất vọng như thế.
“…”
Jinwoo không thể rời mắt khỏi cái bóng của con rồng trong một thời gian dài.
Cùng với một tiếng *‘Ring ~* ‘ quen thuộc, một thông báo từ hệ thống xuất hiện trong tâm trí Jinwoo.
[Việc trích xuất bóng không thành công.]


[Đã quá lâu kể từ khi mục tiêu bị chết. Việc trích xuất bổ sung không có ý nghĩa.]
[Cái bóng của mục tiêu đã trở lại thế giới hư vô.]
Một chuỗi âm thanh máy móc vang lên.
Đó là lần đầu tiên Jinwoo cảm thấy ngứa ran sau khi nghe một loạt âm báo Hệ thống.
Jinwoo run rẩy siết chặt nắm tay trong cơn giận dữ.


*Ầm!*
Anh đấm mạnh xuống sàn làm rung chuyển cả tòa nhà.
* * * *
Jinwoo trở về khách sạn.
Jinwoo đang ở trong một tình trạng cảm xúc khá tệ sau vụ việc. Adam, người đóng vai trò là người hướng dẫn của anh, không dám thốt ra một từ nào trong toàn bộ chuyến đi.


Cuối cùng, anh ta có cơ hội mở miệng sau khi đăng ký tên cho Jinwoo tại khách sạn.
“Tôi phụ trách chăm sóc Thợ săn Sung khi anh ở Hoa Kỳ, vì vậy đừng ngần ngại liên hệ với tôi nếu anh cần bất cứ điều gì.”
Adam nói với khuôn mặt rạng rỡ, nhưng câu trả lời của Jinwoo thật lạnh lùng.
“Được rồi.”


Cơ mặt tươi cười của Adam cứng lại.
‘Hic … sợ vãi.’
Anh hiểu rằng anh đang lâm vào tình huống tệ hại. Thông thường, chẳng ai dám đứng trước một thợ săn siêu hạng đang nổi giận.
Do tâm trạng của Jinwoo, cuộc đàm phán đã bị trì hoãn.


Cục trưởng và Cục phó đã suýt mất mạng, vì vậy họ không ý định tiếp tục đàm phán.
Nghĩ rằng mình nên ngủ, Jinwoo đi lên phòng.
“Hửm?”
Woo Jincheol đang đợi ở lối vào của khách sạn. Anh ta nhìn thấy Jinwoo và tiếp cận anh.
“Thợ săn Sung, tại sao anh không liên lạc với tôi?”


“À … tôi đã ở một nơi mà tôi không thể liên lạc với bất cứ ai.”
Bên trong Cục Thợ săn, người ngoài không thể sử dụng điện thoại.
Ngay cả khi anh là khách mời, họ cũng không thể phá lệ. Đó là nhiệm vụ của họ.


Nếu họ phát hiện ra được khuôn mặt của những nhân vật quan trọng như quý bà Selner ở đâu đó trên tin tức, Cục thợ săn sẽ làm mọi cách để tìm ra thủ phạm.
Woo Jincheol, người gãi trán bằng ngón trỏ, hỏi:
“Chà, anh đã gặp Yoo Jinho chưa?”
“Huh?”
Thấy Jinwoo ngạc nhiên, Woo Jincheol bối rối.


“Cậu ấy đang đợi anh tại Cục Thợ săn.”
“Tôi vừa trở về từ đó, anh đang nói về cái gì vậy?”
Adam, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, ngay lập tức phản bác những lời của Woo Jincheol.
“Yoo Jinho không có trong danh sách khách được mời của chúng tôi.”


“Vậy sao? Một thợ săn hạng S đã đến đây và nói rằng Thợ săn Jinwoo đang tìm Yoo Jinho.”
Jinwoo ngắt lời.
“Ý anh là gì, thợ săn hạng S nào?”
“Thợ săn Hwang Dongsoo, anh ấy đã đến khách sạn.”
Tại sao?
Jinwoo cảm thấy lo lắng ngay khi nghe tên của Hwang Dongsoo.


‘Phải chăng đây là sức mạnh của chỉ số giác quan?’
Khi nhìn thấy đôi mắt dữ dội của Jinwoo, Adam lại lấy điện thoại di động ra.
“Tôi sẽ liên lạc với bang hội của Hwang Dongsoo.”
Một vài tiếng bíp vang lên, và Laura, một quản trị viên cao cấp của Hội Scavenger đã nhận được cuộc gọi của Adam.


Adam giới thiệu ngắn gọn về bản thân và giải thích tình hình.
Anh ta nghe giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại cũng bất ngờ không kém. Tuy nhiên, giọng nói qua điện thoại vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Thợ săn Sung Jinwoo có biết chuyện này không?”


Anh ta chỉ đề cập rằng Hwang Dongsoo đã bắt Yoo Jinho, nhưng đột nhiên Laura đã nhắc tới Sung Jinwoo.
Adam nghiêng đầu và nhìn Jinwoo.
Jinwoo lắc đầu.
Adam hiểu ý, gật đầu và nhanh chóng nói.
“Không, anh ấy chưa biết gì về điều này cả. Sung Jinwoo đang ở Cục thợ săn.”
“Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ tìm anh ta ngay.”


*Cụp*
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Jinwoo đang im lặng lắng nghe, lập tức đi ra cửa.
“Thợ săn Sung, trong khi Hội Scavenger điều tra vụ này, tôi sẽ …”
Adam bước ra cửa, vội vã chạy theo Jinwoo, nhưng anh đã biến mất.
“Cái gì … anh ấy đã đi đâu?”
Adam nhìn con đường vắng vẻ với ánh mắt ngỡ ngàng.


* * *
Jinwoo di chuyển xuống một con hẻm yên tĩnh để thoát khỏi những con đường đông đúc.
Thợ săn hạng S tên Hwang Dongsoo đã giả vờ rằng Sung Jinwoo đang tìm Jinho, và bắt cóc cậu ta.
Tuy nhiên, các thành viên của Hội Scavenger đã hiểu ngay vấn đề mà không cần hỏi thêm chi tiết.


‘Có cái gì đó rất bất thường…’
Thực tế, người quản lý cấp cao của bang hội Scavenger lập tức đề cập đến tên Jinwoo.
Khuôn mặt của Jinwoo trở nên căng thẳng.
Sau đó, Jinwoo triệu hồi binh lính của mình và ra lệnh cho họ.
“Tìm cậu ấy.”


Hơn một ngàn binh sĩ đã tỏa đi khắp nơi và lần theo dấu ma lực của Yoo Jinho.
*Uuuuuu*
*Uuuuuuu*
Hàng ngàn người lính bóng tối trỗi dậy từ chân Jinwoo và bắt đầu di chuyển nhanh chóng theo mọi hướng.
* * * *
Thomas nhìn vào bên trong căn hộ với khuôn mặt cứng đờ.


Những người thợ săn được giao nhiệm vụ giám sát Hwang Dongsoo trong một căn hộ cao cấp, đã bị đánh gục.
“Chậc.”
Thomas lắc đầu và cởi kính râm ra.
“…”
Khi anh lộ khuôn mặt nhăn nhó, những nhân viên đứng cạnh anh tái mặt.
Thomas nghiến răng và ra lệnh với giọng trầm vang như âm thanh từ địa ngục.


“Tìm Hwang Dongsoo… Trước khi anh ta làm điều gì đó ngu ngốc. Bằng mọi giá phải tìm ra anh ta trước Jinwoo.”
*Trans: Trà Nguyễn Nhóm Moonsnovel*
*Edit: Linye Nhóm Moonsnovel*