Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 182: Cuộc tấn công lúc nửa đêm

Chính phủ Nhật Bản đã mời Jinwoo ở lại trong một khách sạn năm sao để anh có thể thư giãn trước khi rời khỏi đất nước của họ.
Jinwoo muốn trở về Hàn Quốc bằng cách sử dụng kỹ năng “Trao đổi bóng” thay vì ngồi chờ trên máy bay. Anh đã nỗ lực từ chối lời mời của chính phủ Nhật Bản.


Nhưng sau đó…
“Cầu xin ngài, ngài thợ săn, đừng từ chối chút lòng biết ơn mà đất nước tôi dành cho ngài, ân nhân của chúng tôi”.
Trước những lời tha thiết đó, Jinwoo đã thay đổi quyết định và chấp nhận đề nghị của Chính phủ Nhật Bản.


Khi anh bước vào phòng VIP của khách sạn số 1 Nhật Bản, với mức giá 4 triệu won mỗi đêm; Jinwoo thốt lên: Căn phòng rộng rãi và dễ chịu này chỉ dành cho tôi sao?”
Sau đó. Jinwoo bước đến gần cửa sổ.
Từ cửa sổ, anh có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố …


Ngoài nội thất sang trọng thì tầm nhìn đẹp như thế này cũng rất đáng giá. Nhất là trước phong cảnh này, mức giá 4 triệu won mỗi đêm là hoàn toàn xứng đáng.
‘Thật đáng tiếc khi thành phố này gần như bị phá hủy bởi những người khổng lồ …‘


Jinwoo tặc lưỡi. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh đến Nhật Bản quá trễ?
Jinwoo cảm thấy may mắn vì mình đã đến Nhật Bản trước khi quá muộn.
“… Tốt, đến giờ đi ngủ rồi”.
Sau một ngày dài làm việc vất vả, giấc ngủ ở khách sạn 5 sao thật ngon lành và hạnh phúc.
* * *
Ngày hôm sau.


Khi gần tới giờ bay, một nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản đã đến thăm Jinwoo
“Chào buổi sáng, ngài thợ săn.”
Anh ta cúi đầu chào hỏi và nói tiếp.
“Chúng tôi đã có sẵn một chiếc xe để đưa ngài đến sân bay”.
Jinwoo gật đầu khi nghe điều đó.


Anh nhặt lấy chiếc ở góc phòng và nói.
“Được rồi, đi thôi”
“Vâng, thưa ngài.”
Nhân viên có vẻ lúng túng khi thấy Jinwoo rời khỏi phòng.
“Ngài thợ săn … Ngài có cần thay quần áo không?”
Jinwoo nhìn lại bản thân mình. Anh có thể hiểu phản ứng của người nhân viên.


Tay, chân và áo của anh dính đầy máu và mồ hôi, với dấu vết chiến đấu ác liệt.
‘Mình đã rất cẩn thận, nhưng …‘
Jinwoo không thể ngăn được máu của những người khổng lồ văng khắp cơ thể.


“Ngài thợ săn, nếu ngài không phiền, chúng tôi có thể lấy cho ngài một vài bộ quần áo mới cho ngày hôm nay”.
Jinwoo rất vui khi nghe thấy điều đó.
Anh không muốn trở về nhà với một bộ quần áo dính đầy máu.


Nhân viên nhận ra câu trả lời sau khi nhìn vào khuôn mặt của Jinwoo và nói. “Tôi sẽ lấy nó ngay lập tức, ngài vui lòng đợi một chút.”
Và trong chưa đầy 10 phút, một lô một lốc trang phục nam giới đã chất đống trước mặt Jinwoo.
Thấy Jinwoo ngạc nhiên, người nhân viên bối rối nói:


“Tôi nghĩ có lẽ ngài thích những bộ đồ này”
Nhìn vào hàng loạt bộ đồ có màu sắc, kích cỡ và phong cách khác nhau, Jinwoo không biết nên mặc gì và làm gì tiếp theo với đống quần áo này.
Tuy nhiên, nhân viên đã hiểu nhầm mọi thứ và hỏi.
“Vẫn chưa đủ sao, ngài thợ săn?”


Jinwoo vẫy tay.
“Không, cám ơn”.
Họ đã phục vụ anh rất nhiệt tình.
Jinwoo chọn một bộ đơn giản và soi mình trong gương.
“Uhmm, tôi nghĩ nó ổn đấy”.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh.
“Ngài trông thật tuyệt, ngài thợ săn.”
“Đi nào”.


“Vâng thưa ngài thợ săn, chúng tôi sẽ chuyển đồ đạc cho ngài.”
Sau đó, hai nhân viên lực lưỡng bước vào phòng và thu thập hành lý của Jinwoo.
Jinwoo đã nhận được sự phục vụ chú đáo từ Hiệp hội thợ săn Nhật Bản, anh không cần phải động một ngón tay nào cả.


Chẳng mấy chốc, một chiếc xe mui kín màu đen có Jinwoo ở trên đã khởi hành ra sân bay.
* * * * *
Khi Jinwoo đang đi đến sân bay, anh đã nhận ra lý do tại sao Hiệp hội thợ săn Nhật Bản quan tâm đến trang phục của anh.
Rất nhiều người đã tụ tập để nói lời tạm biệt với Jinwoo.
“…”


Nhân viên Hiệp hội nhận ra Jinwoo đang ngạc nhiên khi nhìn thấy đám đông. Anh ta nhanh nhảu giải thích.
“Mọi người đến đây vì muốn gặp ngài ít nhất một lần.”
Jinwoo không nói nên lời. Một lúc sau, anh hỏi.
“Có bao nhiêu người đến?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn có hơn 100.000 người.”


“Nhiều quá …”
Xe của Jinwoo di chuyển đến một con đường do Hiệp hội kiểm soát.
Tuy nhiên, khi chiếc xe rẽ vào một con đường khác, một đám đông đã ào lên chào đón chiếc xe.
“Ngài thợ săn, ngài là người hùng đã cứu Nhật Bản.”
“…”


Từ quan điểm của Jinwoo, anh chỉ đơn giản là làm những gì có thể.
Thế nhưng, cả thế giới này, chỉ mình anh làm được những điều như thế.
Người Nhật đã bị giày xéo dưới chân những người khổng lồ và rơi vào tuyệt vọng.
Không ai muốn giang tay giúp đỡ quốc đảo này.


Cả thế giới làm ngơ và trơ mắt nhìn Nhật Bản đứng trước nguy cơ bị hủy diệt.
Nhưng sau đó…
Thông báo của Go Gunhee, chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, đã lan tới toàn bộ người dân Nhật Bản cũng như phần còn lại của thế giới.


“— Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định ngăn chặn nếu một thợ săn ở nước tôi muốn đi làʍ ȶìиɦ nguyện viên cho đất nước của bạn.—”
Vô số người Nhật theo dõi buổi họp báo trực tiếp đã nín thở và tập trung hoàn toàn vào màn hình.
‘Thợ săn đó là ai?‘ họ tự hỏi.


Sau câu hỏi của phóng viên, Go Gunhee, chủ tịch hiệp hội, đặt môi lên micro và nói.
— Thợ săn Sung Jinwoo —
Người ta biết rằng Jinwoo là thợ săn đã xử lý tất cả những con kiến ​​hạng đã chiếm đóng đảo Jeju.
Do đó …
Khi tên của Sung Jinwoo được nêu ra khỏi miệng của Go Gunhee, cả Nhật Bản như sống lại.


Từ lúc đó, Jinwoo trở thành ánh sáng hy vọng duy nhất của họ.
Và một tuần sau.
Jinwoo đã loại bỏ tất cả những gã khổng lồ ở Nhật Bản, ngoại trừ một tên đã trốn thoát.
Đó là lý do tại sao rất nhiều người Nhật đã tập trung để tạm biệt Jinwoo, người sắp rời khỏi Nhật Bản.


Sau đó, nhân viên bắt đầu nói.
“Thủ tướng cũng nóng lòng muốn gặp ngài, ngài thợ săn Sung Jinwoo, ngài có thể ở lại thêm vài ngày nữa không?”
Biểu hiện của nhân viên trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Jinwoo hiểu rằng anh ta đang phải gánh vác trọng trách nặng nề.


Tuy nhiên, Jinwoo đã làm anh ta thất vọng.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những thứ không cần thiết.”
Nhân viên mỉm cười trước thái độ của Jinwoo và trả lời.
“Vâng, tôi hiểu”.
Khi họ đang nói chuyện thì chiếc xe đã vào tới sân bay.
Jinwoo lặng lẽ ra khỏi xe.


Nhưng đột nhiên, một tràng pháo tay vang lên.
Jinwoo nhìn mọi người.
“Thợ săn … (tiếng Nhật)”
“Thợ săn Sung Jinwoo … (bằng tiếng Nhật)”
Mặc dù Jinwoo không thể hiểu những gì họ nói, nhưng khi anh nhìn thấy từng ánh mắt, giọng nói và cử chỉ của họ, anh biết rất rõ những gì họ đang cố nói với anh.


Một cảm giác sâu sắc về lòng biết ơn và sự tôn trọng đã được truyền qua họ.
Trong khi trốn trong bóng tối, Ber nói chuyện với Jinwoo.
‘Hoàng đế của tôi, nhiều người đang dành cho ngài sự tôn trọng và lòng biết ơn chân thành’.
‘Ta không thích sự phô trương này’


‘Hoàng đế của tôi, ngài nên giơ tay để đáp lại mọi người …’
‘Không, không phải như vậy.’
Jinwoo cố gắng quay lại và phớt lờ lời nói của Ber. Tuy nhiên sau đó, anh do dự và hỏi.
‘Ber, nếu ngươi ở vị trí của ta, ngươi sẽ đáp lại họ sao?’


Ber trả lời với giọng tự hào. Vẫn là phong thái của một vị Vua.
‘Tất nhiên, Hoàng đế của tôi’
*Haizzz*
‘Nếu người lính tốt nhất của mình nói như vậy, mình cũng nên thử một chút.’
Jinwoo gật đầu.
Jinwoo, mặc dù do dự, giơ tay và vẫy từ bên này sang bên kia.


Đáp lại anh là tiếng vỗ tay và reo hò như sấm.
“Cảm ơn ngài”
“Cảm ơn ngài thợ săn”
“Rất cám ơn ngài thợ săn”
Nhân viên, người đang đứng gần với Jinwoo cũng hào hứng đến mức anh ta chảy cả nước mắt.
Anh ta nhanh chóng gạt nước mắt và nói.


“Thôi nào, ngài thợ săn, máy bay sẽ bay sớm thôi.”
Jinwoo hạ tay xuống.
Tuy nhiên, tiếng vỗ tay không dừng lại. Họ tiếp tục vỗ tay cho đến khi bóng lưng của Jinwoo biến mất.
Với khoảng 100.000 người bên dưới, máy bay đã bay.
Ngày hôm sau.
Một tờ báo nổi tiếng của Nhật Bản đã viết …


— Nếu các nguyên thủ quốc gia được xác định bởi sự ngưỡng mộ của người dân, thì hôm đó, chúng ta đã được chứng kiến bóng dáng của một vị thủ tướng nước ngoài.—
* * * *
Christopher Reed, một trong năm Thợ săn cấp quốc gia, bất ngờ choàng tỉnh ngay giữa đêm.
Nguyên nhân là không gian xung quanh anh.


Một thợ săn cấp quốc gia như anh đã quen với tất cả các loại tiếng ồn…
Nhưng bây giờ, nói chính xác thì, anh ta đã bật dậy vì không có tiếng ồn nào xung quanh.
‘Huh, tại sao mọi thứ lại tĩnh lặng như vậy?‘
Dù anh ta cố tập trung, nhung tất cả những tiếng ồn mà Chris thường nghe thấy đã biến mất.


Anh tung chăn, đứng dậy và mở cửa.
Anh không thể cảm nhận được sự hiện diện của các nhân viên trong biệt thự.
Một bầu không khí đen tối và ngột ngạt như thể anh đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang.
Sau đó …
Chris đi thẳng ra bàn, và cầm lấy một ly rượu vang.
Và anh ném ly rượu vào tường.


Chiếc ly rượu rơi xuống, vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà.
Nhưng tuy nhiên…
Không có âm thanh nào vang lên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Các giác quan sắc bén của anh cảnh báo rằng anh đang gặp nguy hiểm. Loại nguy hiểm mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Chris hiểu rằng mình phải làm gì đó.


Anh nhanh chóng chạy đến cái bàn bên cạnh giường.
Chris cầm lấy điện thoại di động và rút ra một ngăn kéo bàn.
Một tờ giấy nhàu nát ở trong đó.
Những lời trong ghi chú nói.
— Nếu cậu cần giúp đỡ, xin vui lòng liên hệ ở đây. Go Gunhee, chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc.—


Phó cục trưởng của Cục thợ săn để lại một ghi chú trước khi rời đi.
Chris đã cực kỳ nổi giận khi nhìn thấy tờ giấy, nhưng sau đó anh ta nhớ lại khuôn mặt xanh xao của quý bà Selner. Chris hiểu rằng họ đang lo cho anh, nên anh đã giữ lấy tờ giấy.
“Bà ấy thực sự dự đoán được tình huống này?”


Anh không biết câu trả lời.
Nhưng nếu anh muốn nghe câu trả lời, anh phải sống sót.
Chris lật tờ ghi chú.
Những gì được viết ở mặt sau là số điện thoại của chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, Go Gunhee.
Ghi chú cũng nói rằng Go Gunhee nói tiếng Anh trôi chảy. Vì vậy, sẽ không có vấn đề gì khi giao tiếp với nhau.


‘…’
Khi Chris nhìn thấy người đàn ông Hàn Quốc thản nhiên đến Nhật Bản, Chris đoán rằng sẽ sớm thấy cảnh anh ta bị bọn người khổng lồ đánh bại.
Tuy nhiên, quan điểm của anh đã thay đổi sau khi thấy những chiến binh triệu hồi của người đàn ông đó chiến đấu.


“Thợ săn Sung là người mà cậu Chris thực sự cần, thợ săn Sung có thể bảo vệ cậu.” Quý bà Selner nói.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Chris nghĩ rằng những gì quý bà Selner nói có thể là sự thật.
Sau đó, Chris bấm số vội vàng.
À thì, anh đã cố gắng quay số, nhưng …


Những ngón tay anh dừng lại vì sự hiện diện sau lưng anh.
“…”
Đã quá muộn để yêu cầu giúp đỡ.
Chris buôc chiếc điện thoại di động ra, đứng dậy trong im lặng.
Khi anh quay lưng lại một cách chậm rãi, anh thấy một người đàn ông tóc vàng đang đứng đó mỉm cười.


Chris không nhận ra kẻ đã xâm nhập vào biệt thự của anh là ai.
Anh cất tiếng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Đột nhiên, Chris cũng cảm thấy sự hiện diện của hai người, một người phía sau anh và một người khác đằng sau bức tường.
Có ba tên tất cả.


Chris không dám chắc rằng anh có thể đánh bại kẻ trước mặt không. Thế mà, hắn còn tới hai đồng bọn nữa.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người anh.
Đột nhiên, kẻ lạ mặt bắt đầu nói.
“Nếu ngươi cố gắng chiến đấu với bộ dạng của con người, ngươi không thể vùng vẫy được đâu.”


Giọng nói mà anh nghe thấy rất lạ, rất khác với giọng nói của một con người.
“Ngươi có phải là một con ma thú không? và ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
Kẻ lạ mặt giơ ngón tay lên và đặt nó lên môi.
“Suỵt, ta không nói chuyện với ngươi”


Chris rất ngạc nhiên khi nghe nó nói tiếng Anh trôi chảy.
Sau đó, người đàn ông chỉ lên trên.
“Đứng yên đó. Ta đang nói chuyện cùng gã đang kết nối với ngươi.”
Chris hoàn toàn không thể hiểu hắn đang nói gì. Nhưng có một điều rõ ràng.
Hắn không thẻm để tâm đến Chris.


Do đó, Chris bắt đầu gằn giọng.
“Trông ta có giống kẻ dễ bị ăn hϊế͙p͙ không?”
Đột nhiên, những tia sáng đỏ bùng lên từ đôi mắt anh, và rồi một ngọn lửa mạnh bùng lên từ khắp cơ thể anh. Cơ thể màu đỏ của anh lớn dần lên và không gian xung quanh rung chuyển.
Cơ thể anh được bao phủ bởi ngọn lửa!


Nhãn cầu của con quái vật hình người mở ra trong sự kinh ngạc.
“Ít nhất, ta sẽ lôi một đứa cùng theo ta xuống địa ngục.”
Cùng lúc đó, nắm đấm của Chris đập vào tường và gây ra vụ nổ lớn.
*Ầmmmmmmmmmmmm-!*
Hai người đàn ông còn lại xuất hiện sau vụ nổ của bức tường.


Họ lặng lẽ nhìn sự biến đổi của Chris.
Sàn nhà nơi Chris đang đứng sôi sục, điều đó có nghĩa là Chris đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình.
Từ sau vụ “Karmish” – thảm họa tồi tệ nhất của loài người, đây là lần đầu tiên Chris chuẩn bị tinh thần để chiến đấu đến chết.
*UỲNH*


Sau đó, ngọn lửa xung quanh anh bùng nổ và bắt đầu nuốt chửng mọi thứ xung quanh anh.
Tiếng gầm của anh phát ra từ giữa cơn bão lửa làm rung chuyển mọi thứ xung quanh.
“Chết đi, đồ khốn.”
*Trans: Trà Nguyễn
Edit: Linye*