Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 180: Giấc ngủ một ngày

“Chúng ta về nhà trước đã.”
“… Vâng”
Yoo Jin-ho rời bệnh viện cùng thư ký Kim.
Nhưng không ai nhận ra một chuyện,
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, một phần bóng từ chân Yoo Jin-ho tách ra và chảy ngược vào trong phòng.
Sau đó, ánh sáng trong phòng bệnh tự động vụt tắt.


Và rồi, thời gian chậm rãi trôi qua.
Khi màn đêm bao phủ bệnh viện, một cái bóng xuất hiện từ dưới gầm giường của Yoo.
uuuuuu.
Một người lính kiến bước lên từ cái bóng.
Thế rồi, một thứ gì đó như vòng tròn ma thuật xuất hiện dưới chân kiến lính.
*KỊCH-*


Ngay sau đó, chiến binh kiến bị hút vào bóng tối, và thay vào đó, Jinwoo xuất hiện ngay trước đầu giường Yoo Myunghan.
Là kỹ năng “trao đổi bóng”.
Jinwoo vẫn đang trong trang thái tàng hình nhờ kỹ năng “Ẩn thân”. Anh nhìn xung quanh.


Môi trường xung quanh hoàn toàn tối tăm, nhưng với Jinwoo, anh có thể nhìn rõ ràng như ánh sáng ban ngày. Tất cả là nhờ chỉ số giác quan đã đạt đến đỉnh điểm.
Sau khi kiểm tra vị trí của camera giám sát, Jinwoo thở phào.
‘Có vẻ ổn.’
Xung quanh chỉ có 4 vệ sĩ canh gác căn phòng từ bên ngoài cửa.


Không phải lo lắng về chuyện Yoo Myunghan thức dậy đột ngột. Nếu chuyện đó xảy ra, thì “giấc ngủ vĩnh cửu” đã không đáng sợ như thế này.
Sau khi suy tính, Jinwoo dừng “Tàng hình”.
Wooshhh
Cơ thể trong suốt của anh dần dần hiển thị lại màu sắc ban đầu.
Vì sao Jinwoo lại mất công mất sức như thế này?


Đó là vì, anh nghĩ rằng anh không nên tiết lộ sự tồn tại của vật phẩm mang tên “Nước thánh của sự sống”
Cách đây không lâu, chủ tịch Yoo đã đưa cho anh một tấm séc trắng. Nghĩa là anh muốn ghi lên đó bao nhiêu tiền cũng được.


Thậm chí ông ấy nói rằng ông ấy sẽ thực hiện bất kỳ điều gì Jinwoo muốn, miễn là nó khả thi.
Yoo Myunghan không phải là loại người thích nói đùa. Đó là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của giới doanh nhân, một người có tài năng thiên bẩm trong việc đánh giá lợi nhuận và thua lỗ.


Một doanh nhân đã kế thừa sự nghiệp kinh doanh nhỏ nhoi từ cha mẹ và biến nó thành một tập đoàn hàng đầu toàn cầu.
Một người như thế, sẽ hiểu được cái giá của việc ‘chữa lành căn bệnh hiểm nghèo’.
Và ông ta đã đưa ra đề nghị tốt nhất có thể.
Nhưng …


Không phải ai trên thế giới cũng tử tế như Yoo. Sự xuất hiện của loại thuốc thần kỳ này có thể gây ra nhiều xáo trộn.
Vì vậy, Jinwoo muốn che giấu sự tồn tại của “Nước thánh của sự sống”, càng kỹ càng tốt.
Mặc dù ông là cha của Jinho – người thân thiết với Jinwoo như anh em, nhưng anh không thể bất cẩn.


Sẽ có nhiều người bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt, nếu thông tin về thần dược này bị lộ ra ngoài.
Vì vậy Jinwoo đã chờ đợi cẩn thận nhất có thể, và thời điểm thích hợp đã đến.
Yoo Myunghan lâm vào tình trạng hiểm nghèo, nhưng mọi thứ vẫn chưa quá muộn. Mạng sống của ông vẫn chưa bị đe doa.


‘Có lẽ mình đã hành động đúng’.
Jinwoo cười và mở kho đồ của mình ra và rút ra một trong năm “Thuốc thần kỳ”.
Sau khi sử dụng chai này, anh chỉ còn lại một chai.
Jinwoo hiểu cảm giác đau đớn khi trong gia đình có ai đó mắc bệnh này. Vì vậy, anh không ngại sử dụng nó cho cha Jinho.


‘Haizz. Nhìn thằng bé khóc mà mình cũng xót xa’
Jinwoo dựng thân trên của Yoo Myunghan lên, mở miệng ông ra và rót nước thánh vào.
Ực ực.
Chầm chậm, từ từ.
Đó là thứ duy nhất có thể cứu Chủ tịch Yooo Myunghan.
Cái chai nhanh chóng cạn sạch.
Jinwoo đặt ông trở lại giường và thả cái chai rỗng vào kho.


Như trong ký ức của Jinwoo khi cứu mẹ, thần sắc trên khuôn mặt của Chủ tịch Yoo đã sớm hồng hào trở lại.
Nhịp tim yếu ớt bắt đầu mạnh lên.
Jinwoo gật đầu.
‘xong rồi’
Thuốc đã có tác dụng, và các thiết bị hỗ trợ vẫn làm việc tốt.


Việc cần làm là rời đi không một dấu vết trước khi chủ tịch Yoo Myunghan thức dậy.
Jinwoo giấu mình bằng kỹ năng “Ẩn thân” và đứng trước cửa.
Két –
“Hả”
“Cái gì”
Các vệ sĩ lúng túng khi cánh cửa tự động mở ra.
“Huh”


Sau đó, qua bức tường kính, họ thấy Chủ tịch Yoo đang ngồi dậy trong phòng bệnh.
Điều này khiến họ ngạc nhiên gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần so với khi cánh cửa tự mở.
Những người bảo vệ tròn mắt khi thấy ông đã tỉnh dây.
“Ổ ôiiiiiiiiiiiiiiiiii”
“Oimeoi”
“Chủ tịchhhhhhhhhhh! ”


Các bảo vệ cứng đờ người ra. Họ hét lên đến mức những đường gân quanh cổ nổi vằn như dây thừng.
“Bác sĩ!”
“Bác sĩ!”
“Bác sĩ!”
“Bác sĩ!”
Những người còn lại vội vã vào phòng bệnh viện, ngoại trừ một người chạy đến gặp bác sĩ.
“Chủ tịch”


“Ngài ổn chứ?”
Yoo Myunghan nhìn những người bảo vệ với khuôn mặt sảng khoái, như thể ông vừa được đi nghỉ dưỡng 1 tuần.
“Sao mấy người ồn ào vậy? Mà cậu là ai?”
“Chúng tôi…”
“Không, đợi đã.”
Yoo Myunghan ngừng nói chuyện với các bảo vệ và nhìn xung quanh.


Phòng VIP cho bệnh nhân bất tỉnh lâu năm.
Sau khi biết rằng mình bị bệnh hiểm nghèo, ông đã chuẩn bị sẵn giường bệnh cho mình. Vì vậy ông có thể biết mình đang ở đâu.
“Nghĩa là…”
“Tôi đã ngủ và thức dận một lần nữa”
KÉT


Chủ tịch Yoo Myunghan ngoái lại nơi ông nghe thấy âm thanh. Bên ngoài bức tường kính, cánh cửa đang dần đóng lại.
* * * *
Ting!
Cửa thang máy mở ra.
Jinwoo nhìn các bác sĩ đang chạy ở cuối hành lang, rồi bước vào thang máy.
‘Nhớ không nhầm thì sinh nhật của Jinho là cuối tháng này nhỉ?


Chúc mừng sinh nhật chú, mặc dù còn hơi sớm. Jinho. ‘
Món quà sinh nhật là sự phục hồi của cha.
Jinwoo nhấn nút xuống tầng một của thang máy.
Bất ngờ, một ông chú đến muộn nhảy vào và hoảng hồn khi thấy đèn tự bật sáng.
“Má… ma…”


Ông chú to béo nhìn quanh buồng thang máy mà không thấy ai. Sợ hãi, ông vôi vàng chạy đi.
‘Xin lỗi nhé, ông chú. ‘
Jinwoo thì thầm như muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc tới ông ta, rồi nhấn nút đóng cửa thang máy.
Ầm ì-
Khi thang máy bắt đầu di chuyển, Jinwoo kiểm tra kỹ năng của anh.
*Thông tin kỹ năng. ‘*


*[Kỹ năng: “Trao đổi bóng” LV.2]*
*Kỹ năng đặc thù nghề nghiệp.*
*Không tốn mana.*
*Bạn có thể đảo ngược vị trí với một người lính Bóng tối mà bạn chỉ định.*
*Thời gian hồi chiêu: 2 giờ.*
*Bạn có thể sử dụng các kỹ năng trong 1 giờ 54 phút và 11 giây.*
‘ giờ 54 phút … ‘


Kể cả bỏ qua 11 giây phía sau, Jinwoo vẫn phải chờ khoảng 2 giờ.
Quá trình trích xuất bóng vẫn chưa hoàn thành.
Nói cách khác, anh phải quay lại Nhật Bản một lần nữa để trích xuất nốt bóng của những gã khổng lồ.


‘Mình đã để lại một số người lính ở đó, vì vậy sau khi hết thời gian hồi chiêu, mình có thể sử dụng lại ‘Trao đổi bóng’. Nhưng vấn đề là đi đâu và làm gì trong 2 giờ còn lại?!’
Về nhà? … Không, không ổn chút nào.


Nếu một đứa con trai về nhà sau một tuần lang bạt, rồi vài giờ sau lại đi tiếp, mẹ nó trông sẽ ra sao?
Anh không thể làm thế.
Ting!
Cánh cửa thang máy đã mở ở tầng một.
Bệnh viện Ilshin Seoul.
Jinwoo nảy ra một ý tưởng. Cách tuyệt vời để anh giết thời gian.


‘Để xem có hầm ngục nào chưa được phát hiện không…’
Jinwoo dừng kỹ năng ẩn thân và mở rộng sóng ma na của mình để cảm thụ.
Sau đó, anh cảm thấy khoảng bốn hoặc năm cổng xuất hiện trong khu phố. Jinwoo lấy điện thoại, vào trang web của hội và kiểm tra thông tin cổng.
“… Thấy rồi! ‘


Khuôn mặt của Jinwoo tràn ngập nụ cười sau khi xác nhận rằng có hai cổng vẫn chưa được báo cáo.
* * * *
“Con đến đây, cha ơi…”
Con gái của chủ tịch Yoo Myunghan, Yoo Jinhee, đã trở lại bệnh viện sau khi đưa mẹ về nhà.
Khi Jinhee biết rằng cha cô sắp chết vì bệnh hiểm nghèo, bầu trời dường như sụp đổ.


Tuy nhiên, Yoo Jinhee vẫn tin lời của cha cô.
‘Cha đang tìm trăm phương ngàn cách để chữa căn bệnh này. Đừng lo lắng, cha nghĩ rằng cha đã có một manh mối’.
Cha cô là ai?
Người khổng lồ trong giới doanh nhân, chủ tịch Yoo Myunghan, người có ảnh hưởng lớn tới kinh tế Hàn Quốc.
Ông sẽ không bao giờ hứa suông.


‘Vì vậy, mình đã hy vọng kỳ tích sẽ tới… Nhưng cuối cùng điều này đã xảy ra…’
‘Nếu biết điều này sớm hơn, mình sẽ dành thêm một chút thời gian với bố và vứt bỏ hết mấy kế hoạch du học.


Jinhee nhớ lại thời điểm cô nói rằng cô sẽ đi du học. Cô òa khóc khi nhớ lại ánh mắt giận dữ của cha cô.
Nhân tiện.
Có một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
‘Uh, người này là-?’


Khuôn mặt khá quen thuộc. Trong khi cô suy nghĩ miên man, người đó đã đội mũ trùm đầu và nhanh chóng rời đi.
Jinhee nghiêng người nhìn anh ta một lúc, rồi nhanh chóng tăng tốc.
Bất kể người đàn ông đó là ai thì bây giờ cũng không quan trọng.


Yoo Jinhee đang kiên nhẫn chờ đợi cánh cửa thang máy mở ra, đột nhiên điện thoại cô reo lên.
*Tò te tò te teeeeeeeeeeee*
Đó là một số lạ.
Thông thường cô sẽ không bắt máy. Nhưng bây giờ, cô đang ở trong một bệnh viện và tiếng chuông đang reo lớn hơn bình thường.
‘Ai thế nhỉ …? ‘


Jinheee cảm thấy cô nên trả lời cuộc điện thoại này. Cô nhấn nút trả lời và đưa điện thoại lên tai.
“Xin chào””
” Vâng. Đây là bệnh viện Seoul Ilshin. Mẹ cô không trả lời điện thoại, nên tôi gọi cho cô.


“Bà vừa uống thuốc an thần và ngủ thϊế͙p͙ đi, nên không thể nhận được cuộc gọi. Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Yu Jin-hee sợ hãi trước cuộc gọi của bác sĩ. Cha cô có vấn đề gì sao?
Vì vậy, cô đã hỏi thật kỹ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Thật ra, chủ tịch Yoo Myunghan …”


Đôi mắt cô giãn ra như một con thỏ khi cô lắng nghe lời giải thích của bác sĩ.
‘Đùa sao?’
‘Không phải họ đang lừa mình chứ?’
Với đôi mắt mọng nước, cô hỏi.
“Điều đó … có đúng không?”


“Nếu không nhìn thấy tận mắt, chúng tôi cũng không dám tin… Dù sao, cô phải đến ngay. Tôi không biết khi nào chủ tịch sẽ ngủ lại”.
“Được rồi, chờ chút! Tôi đến ngay đây. ”
*Ting!*
Ngay khi thang máy mở, Yoo Jinhee lao vào
“Không thể tin được”.
‘Thật sao … thật sao?


Vài phút thang máy đi lên giống như khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Yoo Jinhee.
Ting.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Yoo Jinhee bước vào phòng và nhìn thấy khuôn mặt của cha cô.
Không nghi ngờ gì nữa.
“Cha ơi! ”
Yoo Myunghan đang được các bác sĩ vây quanh, giật mình khi nghe giọng con gái.
“Jin-hee …? ”
“Cha ơi! ”


Con gái Yoo Myunghan lao vào, ôm chầm lấy ông. Một lần nữa, ông nhận ra rằng mình đã trở về từ cõi chết.
‘Mình đã sống sót… ‘
Nhưng chuyện này có thể là một sự trùng hợp không?


Giữa các bác sĩ đang phấn khích ăn mừng phép màu và tiếng khóc nức nở của cô con gái, Yoo Myunghan đang lặng lẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim mình.
‘Đây… là? ‘
*THỊCH*
*THỊCH*
*THỊCH*
Mặc dù ông đã hơn 50 tuổi, trái tim vẫn đập như mới đôi mươi.