Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 164: Hắc tâm

Trong dữ liệu Jinwoo vừa nhận được, anh đã trở thành Hoàng đế Bóng đêm
Anh bừng tỉnh
Một trái tim ma thuật đang đập trong lồng ngực và sức mạnh ma thuật mạnh mẽ ào ạt tuôn ra.
‘Mình nhầm sao?’
Cách xác nhận rất đơn giản
‘Cửa sổ trạng thái’


Jinwoo mở cửa sổ trạng thái mà không rời tay khỏi cổ thiên thần.
Trong số nhiều chỉ số được liệt kê, Jinwoo muốn kiểm tra điểm mana của mình.

MP: 109,433
Jinwoo mở to mắt
‘Một trăm ngàn?’
Dù đã tận mắt chứng kiến, anh không thể tin được.


Lần cuối cùng anh kiểm tra, lượng mana chắc chắn chỉ khoảng 9.000. Anh đã kiểm tra ngay trước khi đến đây, vì vậy điều này không thể sai được.
Bây giờ nó đã hơn mười lần giá trị trước đây.
Nhân tiện.
Đó không phải là điều ngạc nhiên duy nhất.
‘Danh hiệu?’


Khung Danh hiệu đang nhấp nháy như thể có thay đổi ở đó. Dù anh không chỉ định, nhưng danh hiệu đã được thay đổi.
‘Danh hiệu mới là “Thợ săn quỷ”’
Đó là một danh hiệu đã bị bỏ qua vì thông tin không được mở. Jinwoo xác nhận thông tin danh hiệu

[Danh hiệu: Thợ săn quỷ]


Các yêu cầu đã được đáp ứng.
Ký ức giết Baran, vua của quỷ, Bạch Hỏa Vương, đã được khôi phục. Sức mạnh mạnh mẽ công nhận người chơi là chủ sở hữu. Hiệu ứng *‘Hắc tâm’*: Mana +100.000
‘Hắc tâm!’
Đây là lý do tại sao lượng mana tăng lên đến mức vô lý.
Thêm 100.000 mana.


Nguồn ma lực đó đủ để tái sinh những người lính bóng tối gần như vô tận
Đột ngột.
Jinwoo nhớ lại hình ảnh của vị Hoàng đếbóng tối mà anh nhìn thấy trong dữ liệu
Những người đứng trước đội quân lính giáp bạc đang che kín bầu trời là quân đoàn bất tử mà ông ta lãnh đạo.


Họ liên tục hồi sinh và áp đảo kẻ thù.
Ngay cả những người lính giáp bạc đã dễ dàng đánh bại những kẻ thù thông thường với cùng số lượng cũng không thể chịu được sức mạnh tái sinh của những người lính bóng tối, và cuối cùng bị đẩy lùi.


Nếu lực lượng vũ trang không đến đúng giờ, những người lính giáp bạc sẽ bị xóa sổ.
Đó là sức mạnh khổng lồ của Hoàng đế bóng tối trong dữ liệu
‘Nếu vậy …’
Nếu Jinwoo có hiệu ứng ‘Hắc tâm’ này, những người lính bóng tối của anh có thể trở thành quân đoàn bất tử –


Nghĩ đến điều này, toàn thân anh run lên.
*Trong khi đó…*
“Làm thế nào mà ngươi ….?”
Jinwoo nhìn lên.
Một giọng nói run rẩy phát ra từ miệng thiên thần.


Lần đầu tiên, Jinwoo nhìn thấy trên khuôn mặt hắn một biểu cảm khác với nụ cười và sự tức giận. Cảm xúc thể hiện qua khuôn mặt hắn ta là nỗi sợ hãi.
Thiên thần nói trong sự hoảng loạn không thể tin được khi nhìn thấy Jinwoo.
“Sao ngươi có thể duy trì bản ngã, dù đã nhận *Hắc tâm*?”
“Hả?”


Khi Jinwoo nghe thấy lời hắn nói, anh nhanh chóng nhận thấy hai điều.
*Hắc tâm* xuất hiện không phải do tác động từ bức tượng thiên thần. Và kết quả hiện tại không phải là chuyện tốt cho hắn ta.
*Rắc ~ rắc*
Jinwoo dồn thêm sức vào cánh tay và cổ của thiên thần bắt đầu nứt ra
“Khụ!”


Khuôn mặt thiên thần méo mó bởi nỗi đau.
“Người chơi là gì? Ngươi đã định làm gì ta?”
Jinwoo để mắt đến hắn ta để anh có thể bẻ cổ bất cứ lúc nào.
Nhưng Thiên thần dường như không có câu trả lời.


“Đừng….? Ngươi, Chúa tể Bóng tối, chúng ta là …. Ngươi nghĩ những vị vua khác sẽ bỏ qua sao?”
Bức tượng thiên thần trừng mắt nhìn Jinwoo và nói những thứ vô nghĩa
Rắc
Ngón tay của Jinwoo đâm vào cổ thiên thần. Bây giờ ngón tay của anh đã phá vỡ cổ họng của nó.
“Khặccc!”


Thiên thần hét lên một tiếng thét đau đớn về phía bầu trời.
Jinwoo có rất nhiều điều để hỏi.
“Trả lời câu hỏi”
Anh có quyền được, theo kết quả của bài kiểm tra. Anh có quyền nhận được những gì hắn đã hứa.
Sau đó
Đôi mắt thiên thần rực đỏ
“Ôi”
“Hả?”


Trong nỗi kinh hoàng của các Thợ săn, Jinwoo quay đầu lại.
“B-Bọn chúng”
“Đang đến”
Có ánh sáng đỏ phát ra từ đôi mắt của những bức tượng đang yên vị ở góc phòng
Và chúng bắt đầu di chuyển
“Ha ha”
Bức tượng thiên thần cười lớn.


“Bây giờ nếu ngươi giết ta, không ai có thể ngăn chặn búp bê của ta.”
‘Ngươi dám giết ta không?’
Thiên thần nhìn Jinwoo với ý nghĩ đó
Loài hạ cấp có rất nhiều yếu điểm


Nếu anh là một con người, đây có thể xem là một điểm yếu chí mạng. Trong đám người đó chắc chắn có kẻ người đàn ông này xem là bạn
Trong lúc đó.
Trái với dự đoán của thiên thần, Jinwoo mỉm cười.
‘…cười?’
Jinwoo cất lời


“Sau khi giết ngươi, ta sẽ giải quyết đám búp bê”
Thiên thần bối rối nhanh chóng trả lời
“Nếu ngươi giết ta, người làm ra hệ thống …”
“Ta cũng đã nghĩ về điều đó”
Ánh mắt của Jinwoo giống với ánh mắt của thiên thần khi nhìn vào những người thợ săn.


“Ngay cả khi người thiết kế hệ thống chết, không có cách nào để phá vỡ một hệ thống đã được tạo ra.”
Thiên thần đã sai lầm.
Người đàn ông này nhận ra cả những điều hắn cố ý không đề cập.
Hắn chợt nhớ ra vì sao người đàn ông này được chọn.


Jinwoo rất giỏi khám phá các quy tắc
‘Là ngươi ép ta …’
Bức tượng thiên thần định dùng tới lá bài cuối cùng của mình.
*ring ~ ring*

[Truy cập bị chặn bởi quản trị viên hệ thống.]

[Truy cập bị chặn bởi quản trị viên hệ thống.]


[Truy cập bị chặn bởi quản trị viên hệ thống.]
*ring ~ ring*
Sau đó, những âm thanh máy móc vang lên liên tục nhiều lần. Nhưng thông báo giống nhau lặp đi lặp lại

[Truy cập bị chặn bởi quản trị viên hệ thống.]
Khuôn mặt thiên thần cứng lại.


Bức tượng đã cố gắng làm một cái gì đó bằng cách sử dụng hệ thống, nhưng hệ thống dường như không đứng về phía thiên thần.
Khi Jinwoo nhún vai, bức tượng thiên thần vùng vẫy
“AHHHHH! NG – NGƯƠI!”
‘Nếu ngươi không muốn trả lời, ta chẳng có lý do gì để giữ ngươi sống’


Jinwoo đè đầu của thiên thần xuống và đấm hắn bằng cánh tay trái đã tích tụ đầy mana
*BANGGGGGG*
Dư chấn tỏa ra đã để lại một lỗ hổng lớn trên tường
…..
Không gian hoàn toàn im lặng
Jinwoo trừng phạt tên thiên thần đã cố gắng lợi dụng anh.


Cái đầu và một nửa cơ thể của thiên thần đã bị thổi may. Nửa còn lại trượt xuống tường.
‘Tiếc là mình không nhận được câu trả lời’
Dù sao, thiên thần là người đã cố gắng lừa anh ngày từ đầu
‘Mình có thể tin được những lời nói phát ra từ cái miệng đó không?’


‘Thế đó’
Jinwoo nhẹ nhàng phủi bụi khỏi tay trái như muốn xua tan nỗi thất vọng
Sau đó
Một giọng nói gọi Jinwoo bật ra.
“Thợ săn Sung!”
Ah
Jinwoo quay lại
Anh quá tập trung vào bức tượng thiên thần mà quên mất những bức tượng còn lại


Các bức tượng tuân theo ý muốn của chủ nhân đã chết và tấn công những thợ săn không thương tiếc.
“Thợ săn Sung!”
Choi Jong-in đang cố gắng chặn các bức tượng bằng phép thuật và anh đang kêu gọi sự giúp đỡ của Jinwoo.
Ngay lúc đó, những bức tượng đá đang tập trung lại với nhau
*Bụp*


Woo Jin-chul vấp ngã khi bị bức tượng tông vào. Cố gắng giữ thăng bằng với đôi chân run rẩy, anh liếc nhìn sang một bên.
Khắp bốn phía, các thợ săn đang đổ máu và mồ hội để chống đỡ những bức tượng.
Đầu óc anh trống rỗng.
Lúc đó
‘Mình phải làm gì bây giờ’


Trong khoảnh khắc lơ đãng, một bức tượng đã ở ngay trước mặt anh.
Một thứ gì đó đánh vào cằm của anh
Đó là một quyển sách dày như mấy cuốn bách khoa toàn thư. Và cuốn sách đập vào đầu anh được làm bằng đá


‘…Không…một cuốn sách cũng đem ra làm vũ khí được hả má?’
Mặc dù đó là một khoảnh khắc ngắn, anh ta vẫn bật cười nhớ lại một tập phim về quá trình điều tra án mạng.
Dù sao đi nữa, anh không có sức mạnh để ngăn chặn nó, cũng không còn sức mạnh để tránh nó.


Anh không còn sức mạnh để phản công
Vì vậy, anh buông lỏng cơ thể với một nụ cười.
Bang!
Bức tượng bị xé toạc ra làm hai, rồi bị ném đi như một miếng giẻ.
“Huh?”
Đầu óc anh tỉnh táo lại
Anh chớp mắt và lắc đầu khi thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Ổn rồi”
“Ah”


Không có gì ngoài một tiếng thở phào
Người đàn ông đó là Sung Jinwoo.
Woo Jin-chul, người ngạc nhiên khi thấy anh, không kiềm chế được câu hỏi.
“Chỉ với hai tay không …?”
“Để lát nữa rồi nói”
Woo Jin-chul chạy phía sau Jinwoo. Rồi, sau một tia sáng, anh thấy thứ gì đó sáng chói xuất hiện trong tay Jinwoo.


Đó là Dao găm của Quỷ Vương
‘Tìm thấy rồi!’
Jinwoo với lấy con dao găm.
*[Sức mạnh của kẻ thống trị]* hoạt động và con dao găm quay trở lại tay anh
Chuck.
Có vũ khí trong tay lúc nào cũng tuyệt
Bang


Jinwoo đá một bức tượng ra khỏi đường đi của anh ấy và bắt đầu chém những bức tượng đang chiến đấu với những thợ săn khác.
Hup
Rồi anh hít một hơi thật sâu.


Woo Jin-Chul cảm thấy cô đơn trong sự chậm chạp của thời gian. Jinwoo đã biến mất và ngay cả những thợ săn hạng cao hơn cũng không thể nhìn thấy những động tác phá hủy các bức tượng đá.
*Rầm*
*Ầm*
Bốn bức tượng đá sụp đổ cùng một lúc.


Những thợ săn nhận được sự giúp đỡ của Jinwoo suýt soát thoát khỏi cái chết và mở to miệng ngạc nhiên.
“Ôi Chúa ơi…”
Woo Jin-chul, người vừa mới tiếp cận họ, nói khẽ.
“Đó là tất cả những gì tôi có thể nói”
“…Vâng”
Những thợ săn gật đầu
“Tôi cũng thế”


Anh đã chứng kiến ​​điều đó một vài lần, nhưng điều duy nhất anh có thể nhìn thấy là những hình ảnh mờ ảo. Woo Jin-Chul mỉm cười và đốt một điếu thuốc. Một thợ săn là thành viên của đội giám sát đứng cạnh anh ta.
“Sếp, anh có chắc là ổn khi làm việc này không?”
“Tại sao?”


“Bây giờ, thợ săn Sung đang đánh nhau với lũ quái vật. Và anh thì hút thuốc…”
Thành viên của đội giám sát quay sang Jinwoo.
“Uh…”
Woo Jin-chul đưa một điếu thuốc cho đồng nghiệp và thậm chí tự mình châm thuốc
“Cậu có nhìn thấy chuyển động của anh ta không?”
“Tôi không thể …”


“Thế đấy, nên chúng ta cứ im lặng mà hút thuốc thôi”
“Vâng”
Các thợ săn tụ tập quanh Woo Jin-chul trong khi nhìn Jinwoo với sự sợ hãi.
Thuốc lá của Woo Jin-chul nhanh chóng cháy hết.
Vì lí do nào đó sống mũi anh bắt đầu cay cay


‘Nếu đối mặt với lũ kia, chắc là mình phải mất mấy chục cái mạng rồi…’
Có một cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng khi anh ấy nhìn Jinwoo quét sạch những con quái vật trông giống như những bức tường không thể xuyên thủng.
“Anh đang khóc đấy à sếp?”
“Không, anh bạn, do khói thuốc làm cay mắt thôi”


“Ah, tôi cũng thấy vậy”
“Tôi cũng vậy”
“Tôi cũng thế”
Đôi mắt ai nấy cũng đều ngấn lệ vì khói thuốc cay.

Son Ki-hoon ôm khiên và ho ra máu.
“Khụ”
Đầu gối anh run rẩy.
Không có trị liệu sư, anh phải tự mình đối phó với những cơn đau, nhưng thế này là quá nhiều.


“H….Hả?”
Khi anh cố gắng quay đầu lại, anh thấy các Thợ săn vẫn đứng bình thản hút thuốc.
‘Mẹ kiếp’
‘Mình đang bị đánh hội đồng và toàn thân đầy máu, vậy mà không ai ra giúp mình sao?’
Son Ki-hoon tức giận hét lên
“Mấy người đang làm cái quái gì đấy hả?”


Đáp lại câu hỏi của anh, các thợ săn đồng loạt chỉ lên. Son kinh hãi giơ chiếc khiên lên khi nghĩ một đòn tấn công đang đến từ bên trên.
Tuy nhiên, chả có đòn tấn công nào cả.
‘…?’
Nghĩ lại thì, xung quanh đã im lặng được một lúc rồi
‘Hả?’


Anh liếc nhìn xung quanh từ dưới tấm khiên, và tất cả những bức tượng gần đó đều ngã xuống.
“Cái gì?”
Ngạc nhiên, anh hạ tấm khiên xuống.
Sau đó, anh có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh
Anh có thể thấy cảnh một bức tượng vươn cao như một tòa nhà và Jinwoo nhảy lên vai nó.
“Ôi…”


Trước khi Son Ki-hoon có thể ngạc nhiên.
BOOM!
Nắm tay của Jinwoo thổi bay một nửa khuôn mặt của hắn. Bức tượng không đầu bắt đầu loạng choạng.
“Huh? Hả?”
Cảm thấy bất an, Son nhảy ra chỗ khác. Một bức tượng rơi xuống nơi anh đang đứng một giây trước.
UỲNH
Bụi bay khắp phòng.
———————-


Khụ
Choi Jong-in ho khan đi xuyên qua đống bụi và đến gần Cha Hae-in
“Thợ săn Cha”
“Sếp…?”
“Cô ổn chứ? Có thể đứng lên được không?”
Cô lắc đầu khi cô nằm xuống và rên rỉ. Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều bị bầm tím nặng.
Choi Jong-in nhăn mặt buồn bã


“Tôi sẽ giúp. Đứng lên nào. Cẩn thận”
Jinwoo đã xử lý xong tất cả các bức tượng và đến bên cạnh Choi Jong-in.
“Để tôi giúp thợ săn Cha được chứ?”
“Hả”
Choi Jong-in nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra. Cùng lúc đó, Cha Hae-in ngượng ngùng đẩy tay anh ra.
*(Trans: tội nghiệp Jong-in)*


Choi Jong – in trả lời ngay lập tức.
“Ah, vâng. Tất nhiên rồi”
Jinwoo nhanh chóng ôm lấy Cha Hae-in. Khuôn mặt của Cha Hae-in chuyển sang màu đỏ.
“Chờ một chút.”
Jinwoo chạy tới lối vào và đá cánh cửa.
BANG


Cánh cửa bị khóa vỡ vụn với một cú đá duy nhất. Trước đó, nó thậm chí không hề di chuyển cho dù các thợ săn khác đã cố gắng bao nhiêu, nhưng bây giờ nó đã vỡ tan tành
Bên ngoài cánh cửa, Jinwoo cẩn thận đặt Cha Hae-in xuống và mở cửa hàng hệ thống
Cô ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ.


Jinwoo mua thuốc chữa trị cao cấp rồi đổ thuốc vào miệng Cha Hae-in.
*Ực ực*
Vết thương nhanh chóng lành lại.
“Làm thế nào…?” – Cha Hae-in bối rối.
“Suỵt”
Jinwoo đặt ngón trỏ lên miệng
“Bây giờ không phải là lúc để giải thích mọi thứ!”


Những người thợ săn ra khỏi phòng. Mọi người đều đau đớn, nhưng Jinwoo không thấy ai khác cần sơ cứu.
*(Trans: tội nghiệp các thợ săn)*
Anh đóng cửa hàng lại
Những thợ săn khác không biết về sự tồn tại của thuốc và khi Cha Hae-in đứng dậy, đôi mắt họ lúng túng.
“Cái gì? Cha Hae-in, mới lúc nãy…”


“Đó là …”
Cô liếc nhìn khuôn mặt của Jinwoo và quay lại trả lời
“Đây không phải là lúc để giải thích nó, vì vậy hãy ra ngoài và nói về nó sau.”
Các thợ săn đều đồng ý.
“Còn ai sống sót nữa không?”


Cô hỏi Jinwoo, người có khả năng cảm nhận tốt nhất. Jinwoo nhìn vào trong và lắc đầu.
Có mười bảy người đứng bên ngoài.
Hơn một nửa số thợ săn đi vào bên trong đã chết. Khuôn mặt các thợ săn chùng xuống.
“Vậy…”
Với khuôn mặt rắn rỏi, Jinwoo nắm lấy cổ tay của Cha Hae-in.
Cha Hae-in nhìn Jinwoo.


Jinwoo hỏi thêm một câu nữa, và đó cũng là lý do thứ hai các thợ săn tìm đến nơi này
“…chuyện gì đã xảy ra với Nhật Bản?”
Jinwoo đến đây ngay trước khi hầm ngục hạng S bùng nổ và anh tò mò về tin tức của Nhật Bản
Cha Hae-in ngập ngừng trả lời.
“Họ đã … thất bại”.