"Hừm… để cho chắc thì..."
Để che đậy danh tính, Jinwoo để lại một bài đăng nặc danh trong một diễn đàn chỉ dành riêng cho các Thợ săn.
“Có vài thứ kỳ lạ đã xảy ra”
Đột nhiên tôi thấy các màn hình thông báo trôi nổi trên không như game ấy và tôi có thể sử dụng các điểm số để tăng khả năng của mình. Có ai đã có kinh nghiệm trải qua việc tương tự chưa?
Nhưng các câu trả lời thì không mấy tử tế.
“hahaha nói nhảm hay đó.”
“Cậu có bị khùng không, chàng trai trẻ.”
“Kiểm tra sàn nhà coi có não rớt xuống hông dị ba”
“Còn tao thì nghĩ mày chơi game nhiều quá lú mẹ rồi”
“Ông là tác giả truyện tranh hả?”
“Ê! Cho mày cái địa chỉ của bệnh viện gần nhất nè, LoL.”
“Cậu có thể nói cụ thể hơn chứ?”
“Có vẻ như cái diễn đàn này cần phải lọc lại thành viên thôi, đọc ba cái tin trẻ trâu này mệt vãi c*t.”
Vài chục cái bình luận tiếp theo cũng hao hao như mấy cái đầu tiên.
- Haizzz…
Dù cho cậu có ở đó thêm vài tiếng nữa cũng vô ích. Các thành viên của diễn đàn chỉ gọi cậu là thằng điên và chửi rủa cậu. Nhưng cậu cũng thất vọng vì đã đi xa đến như vầy mà chả thu được tí gì…
"Chắc là chỉ có mỗi mình thôi..."
Là người duy nhất
Thợ săn duy nhất trên thế giới có khả năng này!
À thì tất nhiên là cậu phải chờ để xem xem cái “Hệ thống” này sẽ đưa cậu đi bao xa? Giúp được bao nhiêu? Giới hạn tăng trưởng của cậu là gì? Sẽ mất kha khá thời gian để tìm hiểu, nhưng cậu cảm thấy không tệ chút nào.
Khi cậu bận suy nghĩ lòng vòng, thì bầu trời đã rơi vào màn đêm tĩnh mịch.
"Thời gian trôi nhanh vậy"
Nhíu đôi lông mày lại rồi giãn ra, Jinwoo cố mát-xa đôi mắt của cậu sau một nhiều giờ sử dụng máy tính. Cậu đứng dậy vươn vai. Khi cậu đang cố gắng để thả lỏng các cơ của mình thì cậu nhìn thấy hai chiếc hộp trên sàn nhà.
“Ah.”
Hộp ngẫu nhiên.
Nó y hệt như những hộp quà thưởng bạn được tặng mỗi lần lên cấp trong game, được gói gọn gàng trong giấy gói quà. Hai hộp nằm trên sàn nhà, trên nắp hộp có ruy băng nữa.
Chắc mình đã quăng nó lên giường khi chạy quanh cái phòng.
Cậu thật sự đã quên mất hai hộp quà này. Nôn nóng, cậu chộp lấy ngay một cái và mở nó ra.
" …. Băng cứu thương"
Khi cậu đang chú ý vào cái thứ nhìn như bịch bông băng này thì bảng thông báo với các chữ màu xanh lá cây hiện lên.
Bandages
Băng cứu thương
Băng cứu thương bình thường. Dùng cho vết thương nhỏ.
Bạn có thể giữ vật phẩm này trong túi đồ của mình.
"Móa. Nó thật sự chỉ là băng cứu thương...."
Cậu đã băn khoăn liệu nó có hiệu ứng gì đặc biệt như những báu vật được tìm thấy trong các Hầm ngục không, nhưng hình như trường hợp này thì nó không mang bất cứ hiệu ứng gì.
"Hình như là mình chưa bao giờ nghe thấy người ta tìm thấy băng cứu thương trong mấy cái Hầm ngục thì phải…"
Với một nửa sự thất vọng, một nửa sự hy vọng, Jinwoo mở hộp còn lại.
Và thấy một cây bút ở trong đó…
Cậu xoay xoay cây bút, bấm thử và kiểm tra ngòi bút.
Và đó chính xác là một cây bút bình thường, thật sự bình thường.
Cây bút
Một cây bút bình thường. Dùng để ghi chép
Bạn có thể giữ vật phẩm này trong túi đồ của mình.
Y hệt cái tên, Hộp ngẫu nhiên thật sự cho những đồ ngẫu nhiên.
"Hmm…"
"Bà mẹ… thiệt luôn mà…"
Nhưng cậu cũng không hoàn toàn thất vọng. Mặc dù hai vật phẩm mà cậu nhận được cũng không có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là bình thường như cân đường hộp sữa, thì cậu cũng đã hiểu cái cách quan sát vật phẩm của cái “Hệ thống” này. Điều đầu tiên là bảng thông báo sẽ không hiện lên với các vật dụng bình thường, ví dụ như nội thất trong phòng cậu, bàn ghế các thứ. Do đó, cậu phỏng đoán rằng chức năng này chỉ giới hạn trong những thứ cậu nhận được từ “Hệ thống”. Còn điều thứ hai cậu phát hiện ra còn giá trị hơn nhiều:
Hòm đồ như trong game thật sự tồn tại.
"Hòm đồ"
Ngay khi vừa nói từ “hòm đồ”, một cái bảng thông báo lại hiện lên nhưng lần này nó khác với các bảng khác, nó chia ra nhiều ô. Vì là Lv. 1, nên túi đồ của cậu gần như là chả có gì, nhưng Jinwoo đã ngạc nhiên khi thấy vật phẩm quen thuộc ngay ô đầu tiên.
‘Cái đó…?"
Cậu lấy vật phẩm đó ra.
ring~
Thanh kiếm thép của Kim Sangshik
Sức tấn công + 10
Thanh kiếm của ông Kim mà cậu đã nhặt lúc còn ở cái đền. Cậu tưởng rằng nó đã bị bỏ lại ở đó rồi chứ.
"Haiz, mày làm tao nhớ đến lão già đó."
Nhếch môi, cậu nhớ lại cái lúc bị kẹt ở trong đền, cậu có cảm giác là cậu và ông ta có mối liên hệ đặc biệt gì đó. Và cậu khá vui khi thấy thanh kiếm này trong rương đồ, nhưng tính ra cậu cũng khá xấu hổ khi nghĩ rằng mình đã giấu đi món đồ này.
"Có lần ông Kim khoe là đã mua cây kiếm này với giá 3 triệu won thì phải?"
Lý do làm cậu khá vui khi phát hiện thanh kiếm là vì những vũ khí bình thường thì dễ dàng để mua rồi, nhưng không thể giết những con quái vật bằng những vũ khí không có sức mạnh ma thuật. Vì lý do như vậy, vũ khí của Hunter thật sự rất đắt. Và giờ đây, cậu có một thanh kiếm miễn phí.
"Có vẻ như mình sẽ sử dụng nó trong một thời gian."
Cho đến bây giờ, cậu vẫn chiến đấu bằng tay không vì không đủ tiền mua bất kỳ loại vũ khí nào. Thế nên, dù cho rằng nó là một thanh kiếm khá cùi bắp nhưng Jinwoo vẫn rất mừng rỡ.
"Cám ơn ông Kim nhé".
Ông Kim có thể sẽ tức đến sùi bọt mép, và chắc sẽ phát khùng lên đòi lại nếu thấy Jinwoo cầm thanh kiếm này. Nhưng mà cuối cùng thì ông ta cũng là một người ích kỷ khi bỏ rơi cậu, người đã cứu mạng ông ta hai ba lần. Đối với Jinwoo, cả thanh kiếm và sức mạnh hiện tại của cậu là những thứ mà cậu dường như đã phải đánh đổi bằng cái mạng của mình để có, chính vì vậy nên cậu sẽ không trả lại nó một cách dễ dàng.
Đôi mắt cậu trở nên hung tợn.
Trong cái đên đó, cậu đã đọc được hai điều.
Một là cậu phải trở nên mạnh hơn.
Do quá yếu, nên cậu đã đối mặt với cái chết nhiều lần. Không chỉ thế, ngay cả khi biết chuyện gì sẽ xảy ra, cậu cũng không thể nào cứu hết các Hunter tránh khỏi cái chết. Ngay cả khi cậu biết rõ là Ông Kim đã sai, nhưng cậu cũng không thể lên tiếng giúp ông Song được. Để sống sót, cậu buộc phải nhắm mắt làm ngơ trước những thứ gọi là “đúng và sai”.
Và hai.
"Không nhất thiết phải trở thành người tử tế."
Sự tử tế và lòng tốt của cậu được trả ơn bằng sự phản đội của “các đồng đội”. Họ bỏ rơi cậu, người đã cứu họ hai ba lần, đến mức mất một bên chân, giả điếc để không phải nghe tiếng hét van nài của cậu khi đó. Cậu vẫn thấy tức đến tím người khi nhớ lại những khoảnh khắc đó.
"Cho và nhận".
Từ giờ trở đi, cậu thề với lòng mình mà sẽ không bao giờ đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm vì lợi ích của người khác, ít nhất, cậu cũng không hổ thẹn với lòng mình là được. Suy cho cùng, điều quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu… chính là cuộc sống của cậu.
Đó là hai bài học mà cậu đã học được khi đứng trên bờ vực của cái chết.
Nếu muốn mạnh hơn nữa, thì đầu phải lạnh đi.
" Mình sẽ làm được."
Cậu là người mà sẽ không dễ để quên đi bài học bằng chính xương máu của mình.
Ở một số gian hàng ẩm thực bên đường, y tá Choi Yura và bạn của cô trò chuyện đến tận đêm
"À phải"
Yura chợt nhớ bạn cô là nhân viên trong Hiệp hội Thợ săn. Cũng nhờ đó mà cô đã có chân trở thành y tá ở bệnh viện dành riêng cho Thợ săn.
"Bà biết khá nhiều về các Thợ săn phải không?"
"Nhiều hơn những người bình thường tí xíu, sao thế?"
"Thợ săn có thể hồi phục vết thương rất nhanh phải không?"
"Tất nhiên, các Trị liệu sư rất đỉnh luônnnnn. Khi họ sử dụng phép thuật trị thương, các vết thương cứ thế biến mất tiêuuuuuuu!!!"
"Không, không. Không phải sử dụng phép, đang bất tỉnh cơ mà".
"Đang bất tỉnh á"?
"Thì ví dụ như là lúc họ bị đánh bất tỉnh… hay là lúc họ đang ngủ chẳng hạn, vết thương có tự lành không?"
Bạn cô lắc đầu.
"Không có vụ đó đâu má ơi. Đúng là có một cả năng đặc biệt gọi là “hồi phục hoàn toàn”. Nhưng mà đó là sức mạnh đặc biệt chỉ có bọn quái vật cấp A hoặc cao hơn, mà phải là những con quái vật đặc biệt chứ không phải con nào cũng có đâu bà nội."
" Cuối cùng ý bà là không có bất cứ con người nào có khả năng đó?"
" Uh! Tui chưa bao giờ nghe có Hunter nào với khả năng đó cả".
"Thật… thật vậy sao?"
Vậy là cô đã nhầm sao? Yura gật gật đầu khi cô lắng nghe bạn mình. Sau đó, bạn cô tiếp tục:
"À thì, tui cũng không chắc, nhưng có thể cũng có ở các Hunter hạng S".
Yura lập tức ngẩng đầu lên nhìn trước lời nói của bạn cô,
"Hạng S à?"
"Thì Hunter hạng S mà, tui cũng thật sự không chắc, vì thông tin liên quan đến họ hay sức mạnh của họ rất khó để tìm hiểu. Nhưng mà tui nghe hội trưởng Guild Hunter Baek Yun-ho có thể biến thành một con quái vật thiệt luôn đó."
Nhưng Sung Jinwoo là Hunter hạng E mà. Thông tin liên quan đến thứ hạng Hunter đã được công khai thông qua trang web của Hiệp hội; bất cứ ai dù là người bình thường cũng dễ dàng truy cập và tìm thấy. Sáng hôm đó, vì tò mò, Yura đã đọc thông tin về Sung Jinwoo trên trang web của Hiệp hội.
“Thứ hạng của cậu ta quá thấp để có được cái khả năng cao cấp đó… haiz!!!”
Sự tái thức tỉnh của các Thợ săn!
Cô nhớ lại là hình như cô đã nghe lỏm được điều gì đó về Tái thức tỉnh khi cô đi ngang qua phòng cậu Sung ngày hôm qua.
"Có khi nào cậu ta Tái thức tỉnh thành một Thợ săn hạng cao hơn không nhỉ?"
Nếu không phải là bạn bè, thì người bình thường không thể nào có cơ hội được gặp một Hunter hạng S. Số lượng Hunter hạng S rất ít, chính vì thế nên lịch trình của họ vô cùng bận rộn. Nhưng khi nghĩ đến chính bệnh nhân của cô đã trở thành một trong số họ. Một hạng E trở thành hạng S…
"Hmm, nếu không có ai phát hiện ra giá trị của anh ta…"
Đây là cơ hội duy nhất để cô tạo sự thân mật với Jinwoo. Không phải ai cũng có cơ hội làm bạn với Hunter hạng S. Giá trị của họ cao đến mức mà cho dù có bỏ ra cả đống tiền cũng không gặp được họ. Tưởng tượng đến việc có thể làm bạn với một Hunter hạng S, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Yura ngay lập tức.
"Dì dị má, tự nhiên cười sảng dị. Có dì dui hả"
"Hả? À không, có gì đâu".
Nụ cười đó vẫn hiện diện trên khuôn mặt của cô ngay cả khi cô lắc đầu.
- --
"Chộ ôi, nhìn cái body đó kìa má ôiiiii!"
"Ủa mình nhớ là body của anh ấy đâu có đẹp dữ vậy khi anh ấy vào đây đâu ta?"
Hai cô y tá trẻ thì thầm với nhau khi thấy Jinwoo đi ngang qua.
Cậu đi thẳng về phòng mình giả vờ như không nghe thấy.
Đã được một tuần rồi kể từ khi cậu bắt đầu làm Nhiệm vụ Hàng ngày. Có nhiều thứ đã thay đổi…
Đầu tiên là về cơ thể cậu. Cậu đi tới trước cái gương trong phòng
“Hmm. Hmm.”
Cậu nhìn lên, nhìn xuống, nhìn toàn bộ cơ thể mình trong tấm kiếng. Rồi cậu cảm thấy xấu hổ khi hành động như một cô gái đang thử đồ, giả vờ ho một cái để khỏi cảm thấy xấu hổ mặc dù chả có ai đứng đó ngắm cậu cả. Nhưng, sự khác biệt vẫn là rất rõ ràng, cơ thể cậu đang thay đổi.
"Mình… mình đô hơn trước nhiều."
Đó là điều đầu tiên mà cậu nhận thấy. Một số chỗ đã mất đi lượng mỡ và thay vào đó là múi cơ. Vai cậu cũng trở nên rộng và rắn chắc hơn, còn chiều cao thì có vẻ như cũng tăng lên một ít.
‘Nhìn mình không còn dạng yếu nhớt như xưa nữa nhỉ…"
Các múi cơ bắt đầu xuất hiện xuyên suốt cơ thể cậu. Cậu cũng cảm thấy thích body của mình dù cho cậu là một thằng đàn ông. Điều đó giải nghĩa cho việc mấy cô y tá lúc nãy thầm thì về body của cậu.
"Và tất cả điều này phải cảm ơn tới…"
Cậu mở cửa sổ trạng thái.
ring~
Tên: Sung Jinwoo
Cấp: 1
Chức nghiệp: Không
Danh hiệu: Khôg
HP: 100
MP: 10
Mệt mỏi: 0
Chỉ số
Sức mạnh: 31
Thể lực: 10
Nhanh nhẹn: 10
Trí tuệ: 10
Giác quan: 10
(Điểm còn dư: 0)
Kỹ năng
Kỹ năng bị động
(Chưa rõ) (Lv. Max)
Tinh thần bất khuất (Lv. 1)
Kỹ năng chủ động
Tăng tốc (Lv. 1)
Chẳng mấy chốc, cậu đã nâng điểm “sức mạnh” lên 31. Nhưng mà cậu vẫn chưa chắc các điểm chỉ số khác có mang lại các tác động như điểm “sức mạnh” không, nên là bây giờ cậu chỉ tập trung vào điểm “sức mạnh” thôi. Suy cho cùng thì thứ hữu ích nhất trong việc chiến đấu với ma thú là sức mạnh.
"Chứ cơ thể con người không thể nào thay đổi như thế này sau mấy ngày tập thể dục được"
Cậu nghĩ chỉ có một khả năng mà thôi, đó là cơ thể của cậu đang thay đổi theo sự gia tăng của điểm “sức mạnh”; phát triển cơ bắp để tối đa hóa sức mạnh. Cậu không thể nghĩ đến một khả năng nào khác ngoài cái này cả.
Tuy nhiên, cũng có lúc cậu lo lắng rằng mình đã tăng quá nhiều điểm vào “sức mạnh”. Nhưng sau nhìn thấy cơ thể đang thay đổi, cậu trở nên hài lòng và quên đi sự lo lắng của mình.
"Nhìn cũng bắt mắt đấy chứ nhỉ".
Ngày qua ngày, tên anh xuất hiện ngày càng nhiều trong các cuộc đối thoại giữa các cô y tá. Y tá là một công việc liên tục làm việc xung quanh cơ thể của bệnh nhân, nên có lẽ họ là những người đầu tiên biết đến việc cơ thể cậu thay đổi ra sao. Và với thính giác nhạy bé của mình thì, cậu đã không bỏ lỡ mất bất kỳ cuộc đối thoại nào có tên mình.
"Có lẽ đây là lúc mình nên xuất viện".