Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 106: Cái bẫy

Go Gunhee và Matsumoto Shigeo, Chủ tịch hiệp hội Thợ săn của hai quốc gia, đang ngồi đối diện nhau.
Ngồi cạnh hai vị Chủ tịch là các quan chức của Hiệp hội Thợ săn và quan chức Chính phủ của mỗi quốc gia. Cuộc đàm phán nhanh chóng được tiến hành vì vấn đề đang hết sức cấp bách.


“Ngài nghĩ sao về việc tạo ra một liên quân bao gồm những Thợ săn cao cấp nhất của hai nước chúng ta?”
Đề nghị gây sốc của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, ông Matsumoto, khiến các thành viên của Hàn Quốc vô cùng ngạc nhiên.


Ban đầu, họ đoán rằng phía Nhật Bản sẽ khiếu nại và yêu cầu bồi thường thiệt hại cho những gì lũ kiến đã gây ra ở Nhật. Nhưng thật khó tin là quốc gia láng giếng lại đề nghị hỗ trợ Hàn Quốc.
Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt của các quan chức Hàn Quốc bừng sáng.
Trừ một người.


Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc – Go Gunhee nhìn chằm chằm vào Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản – Matsumoto với ánh mắt nghi ngờ.
“Anh đang cố gắng thành lập một liên minh để tấn công vào tổ của lũ kiến?”
“Phải.”


“Tôi biết những thợ săn hạng S của Nhật Bản rất xuất sắc. Tuy nhiên, tấn công trực tiếp đảo Jeju vẫn là một hành động quá mạo hiểm.”
Go Gunhee nói thêm rằng kể từ thất bại lần 2 của họ cách đây hai năm, số lượng kiến ma thú đã tiếp tục tăng lên.
Nghe vậy, Chủ tịch Matsumoto mỉm cười nham hiểm


“Tất nhiên, nếu chúng ta tiến vào đó mà không có kế hoạch gì thì sẽ rất nguy hiểm”.
Một trong những quan chức chính phủ Hàn Quốc, người đã bị cuốn vào lời đề nghị hấp dẫn của Nhật Bản, đặt câu hỏi với khuôn mặt đầy hy vọng:
“Ngài đã có kế hoạch gì đó, phải không?”


“Vâng.”
Câu trả lời của Chủ tịch Matsumoto đã thu hút sự chú ý của toàn bộ căn phòng. Ngưng một chút, vị Chủ tịch đến từ Nhật Bản tiếp lời.
“Tất nhiên là có”.
Ông ta ra hiệu, và các trợ lý nhanh chóng đặt những tập tài liệu tới trước mặt mỗi quan chức Hàn Quốc.


“Đây là dữ liệu chúng tôi thu thập được từ việc quan sát lũ kiến trên đảo Jeju”.
Trong khi các quan chức Hàn Quốc xem lại các tài liệu, Chủ tịch Hiệp hội Matsumoto bắt đầu giải thích


“Mỗi con kiến đểu đủ mạnh để so sánh với một thợ săn hạng cao. Tuy nhiên, chúng có một điểm yếu. Đó là tuổi thọ của chúng.
Được biết, vòng đời của những ma thú dạng kiến chỉ kéo dài 1 năm.


“Nói cách khác, nếu chúng ta tiêu diệt được kiến chúa, toàn bộ đàn kiến trên đảo Jeju sẽ tự động tuyệt diệt sau một năm”.


Sau khi đọc những dữ liệu nghiên cứu được chuẩn bị kỹ lưỡng, các quan chức Hàn Quốc gật đầu tán thưởng. Tất cả những gì họ phải làm là giết kiến chúa. Nghe có vẻ thực tế hơn nhiều so với việc tiêu diệt hàng ngàn quái vật mạnh mẽ bước ra từ cổng hạng S.
Tuy nhiên, Chủ tịch Go Gunhee vẫn lạnh lùng


“Đừng chọc cười tôi như thế…”
Tất nhiên, ông đã nắm được phương án này từ lâu. Tuy nhiên, riêng việc giết kiến chúa cũng khó khăn y như đối phó với hàng ngàn con kiến.
“Ông không biết rằng lũ kiến sẽ liều mạng để bảo vệ nữ hoàng của chúng sao?”


Matsumoto đáp lại câu hỏi của Go Gunhee với một nụ cười
“Tất nhiên. Để đến được chỗ Kiến chúa, bạn sẽ phải vượt qua hàng ngàn con kiến.
Trước thái độ thư thái của vị Chủ tịch đến từ Nhật Bản, vị Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc nheo mắt nghi ngờ
“Lão ta đang nghĩ gì vậy?”


Matsumoto mỉm cười nham hiểm:
“Biết đâu toàn bộ lũ kiến đều ra khỏi hang rồi thì sao?”
Tổ kiến được đặt trong một hang động trên đảo. Kiến Chúa sống ở trung tâm của chiếc tổ. Phía Hàn Quốc nghĩ nát óc cũng không không thể hiểu nổi vì sao toàn bộ lũ kiến lại bò ra khỏi hang.


Khi tất cả bọn họ tỏ vẻ nghi ngờ, Matsumoto mở miệng trả lời
“Trong quá khứ, chuyện đó đã từng xảy ra. Chính xác là ba lần”.
“Ba lần?”
Chuyện đó đã xảy ra ba lần trong quá khứ?
Quan trọng hơn, làm thế nào phía Nhật Bản biết được chuyện đó?
Nghi vấn của họ nhanh chóng được giải đáp.


“Ba lần các Thợ săn Hàn Quốc đột kích đảo Jeju. Trong ba lần đó, lũ kiến ​​đều rời tổ và toàn lực tấn công các Thợ săn.
*Crack*


Chủ tịch Go Gunhee siết chặt nắm đấm dưới mặt bàn. Có vẻ như Nhật Bản đã bí mật quan sát quá trình đột kích của phía Hàn Quốc. Không ai có thể trách cứ Nhật Bản vì đã không giúp đỡ Hàn Quốc. Nhưng thật quá quắt khi tận dụng sự bất hạnh của nước láng giềng để thực hiện nghiên cứu, và giờ tự hào khoe ra trên bàn nghị sự.


Ba lần đột kích đã dẫn đến cái chết của nhiều Thợ săn Hàn Quốc, trong số đó có cả một Thợ săn hạng S.
Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee đã tận mắt chứng kiến cái chết của họ, nhưng ông chỉ có thể bất lực nhìn cản tượng bi thảm đó. Nắm tay ông run lên.
“Hmm, sao?”


Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt Go Gunhee, Goto Ryuji, Thợ săn mạnh nhất Nhật Bản, đã giải phóng sức mạnh ma thuật của mình. Đó là một lời cảnh báo như muốn nói: Nếu phía Hàn Quốc định thử điều gì đó, phe của họ cũng sẽ hành động.


Quản lý HSD, Thợ săn Woo Jincheol cũng tham gia cuộc họp với tư cách là vệ sĩ của Go Gunhee. Nhận thấy tình hình, anh ta cũng nhanh chóng di chuyển đến bên Chủ tịch hiệp hội “Chủ tịch?” “…Tôi ổn.” Go Gunhee phẩy tay, và Woo Jincheol lặng lẽ lùi lại. Bất kể hành vi của Nhật Bản khó chịu đến mức nào, nhưng nếu nghiên cứu của họ là chính xác, đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để quét sạch lũ kiến.


“Mình không thể vứt bỏ cơ hội đó vì một vài cảm xúc cá nhân” Go Gunhee kìm nén cơn giận của mình. Khi sự căng thẳng trong phòng tan biến, cuối cùng, Matsumoto cũng trình bày điểm mấu chốt của cuộc đàm phán. “Những Thợ săn Nhật Bản sẽ đảm nhận vai trò đánh lạc hướng”. Phía Nhật Bản sẽ chia các Thợ săn hạng S của họ thành nhiều đơn vị và tấn công từ mọi hướng trên đảo Jeju. Những con kiến ​buộc phải tràn ra khỏi hang để phòng thủ. khi đó chỉ còn lại một mình Kiến chúa trong tổ. “Các Thợ săn hạng S của Hàn Quốc sẽ nhận trách nhiệm giết chết Kiến chúa”. Các thợ săn hạng S của Hàn Quốc sẽ xâm nhập vào đảo bằng trực thăng, tiêu diệt Nữ hoàng kiến. sau khi xong việc, họ sẽ rời đảo bằng chính chiếc trực thăng đó. *Xì xào*


*xì xào*. Các quan chức bên phía Hàn Quốc bắt đầu trở nên phấn khích khi nghe kế hoạch khá cụ thể và khả thi của Nhật Bản. “Nếu làm theo kế hoạch của Nhật Bản, chúng ta có thể lấy lại đảo Jeju”.


“Những tên khốn Nhật Bản. Đến khi gặp họa chúng mới chịu hành động”. “Dù sao thì, đây là cơ hội của chúng ta”. “Hãy lợi dụng các Thợ săn Nhật Bản để chiếm lại lãnh thổ của chúng ta”. Go Gunhee không tham gia vào cuộc thảo luận của các quan chức đồng hương. Thay vào đó, ông lặng lẽ xem xét kế hoạch của Matsumoto trong đầu. “Điều đó có vẻ khả thi…” Nhật Bản có tới 21 Thợ săn hạng S. Trong khi đó, Hàn Quốc chỉ có tám. Nếu loại trừ bản thân Chủ tịch – người đã quá già để chiến đấu; và một thợ săn đã nghỉ hưu, Hàn Quốc thực sự chỉ có sáu Thợ săn hạng S có thể tham chiến. “Chúng ta không thể đánh lạc hướng ngàn con kiến ​​chỉ với sáu Thợ săn”. Dù Nhật Bản chia thành bốn đơn vị, mỗi đơn vị cũng có tới năm Thợ săn cấp S.


Bốn đơn vị sẽ là quá đủ để câu giờ cho họ giết Nữ hoàng kiến.


Vấn đề là, liệu các Thợ săn hạng S của Hàn Quốc có thể giết chết nữ hoàng kiến không? Đó là trùm của một hầm ngục cấp S. ‘Chúng ta có làm nồi không?’ Trong khoảnh khắc đó, một cái tên duy nhất xuất hiện trong tâm trí Go Gunhee. Là Sung Jinwoo.


Chàng trai đó đã một mình xử lý Hầm ngục hạng A. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta chịu hợp tác với các Thợ săn cấp S khác? Thình thịch


Thình thịch Trái tim Gunhee bắt đầu đập mạnh. ‘Không thể trì hoãn việc này lâu hơn nữa”. Ngay lúc này, những con kiến ​​đang trải qua quá trình tiến hóa với tốc độ đáng kinh ngạc. Một lúc nào đó, toàn bộ đội quân kiến sẽ có khả năng bay. Có thể là mười năm, năm năm hoặc thậm chí là một năm nữa. Trước khi thảm họa thực sự xảy ra, họ phải loại bỏ lũ kiến, dù phải mượn sức mạnh của một quốc gia khác. Tuy nhiên, có một điểm mấu chốt mà họ cần biết “Nếu chúng ta hợp tác như thế, Phía Nhật Bản muốn nhận lại điều gì?” Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee đã không bỏ quên vấn đề quan trọng này. Đáp lại, ông Matsumoto cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất “Khi tất cả những con kiến ​​chết sạch vào năm sau, xin vui lòng giao cho chúng tôi một nửa số ma thạch của chúng”. Chỉ vậy thôi sao? Go Gunhee nghiêng đầu “Đó là tất cả những gì các vị muốn ư?” Câu hỏi của ông khiến các quan chức chính phủ Hàn Quốc nhăn mặt “Ông già lẩm cẩm này, họ đã tử tế như thế thì mau cảm ơn và ký kết hợp tác đi!” “Lỡ phía Nhật Bản thay đổi quyết định thì sao” “Chủ tịch Go Gunhee, ông vẫn giữ thói quen nghi hoặc từ hồi làm kinh doanh nhỉ?” Những ánh mắt hình viên đạn đổ dồn về phía Go Gunhee. Ông lão không có lựa chọn nào khác, đành ngậm miệng lại. Phía Hàn Quốc thảo luận trong chốc lát, nhưng không ai trong số họ phản đối đề nghị của Nhật Bản. Ngay sau đó, đề xuất của phía Nhật Bản được mọi người nhất trí thông qua.


Khi cuộc họp kết thúc, Chủ tịch Matsumoto đến gặp Chủ tịch Go Gunhee và đưa tay ra. “Kế hoạch này ảnh hưởng đến tương lai của cả hai quốc gia. Chúng ta hãy dốc sức hợp tác với nhau”. * * * Trở lại khách sạn, Chủ tịch Matsumoto Shigeo khẽ đưa điếu thuốc lên miệng. Đứng cạnh ông, Goto Ryuji cũng đang phì phèo trong làn khói. “Hôm nay ngài làm tốt lắm, Chủ tịch” “Cậu mới là người làm tốt, Goto”. “Ngài quá khen rồi, có gì đâu”. “Có đấy, có đấy. Cậu không thấy khuôn mặt của Go Gunhee lúc đó sao”? Matsumoto cười khẩy. Biểu cảm lóe lên trên khuôn mặt của Go Gunhee lúc đó, chắc chắn là sự phẫn nộ.


Thế nhưng, Chủ tịch hiệp hội Thợ săn Nhật Bản có thể vẫn vô tư trước sự tức giận của Thợ săn mạnh nhất Hàn Quốc. Đó là vì ông ta có một đồng minh mạnh mẽ sau lưng. Goto Ryuji. Thợ săn Nhật Bản mạnh nhất. Chiến binh này là cánh tay phải đáng tin cậy của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản. Ông ta nhớ lại biểu hiện của Go Gunhee và cười khẩy thêm lần nữa. “Buộc phải mượn tay người khác. Mà là từ chúng ta cơ đấy. Thật tội nghiệp, nhưng đó là hoàn cảnh của kẻ yếu”. Goto cũng cười khẩy. Đúng như dự đoán, kế hoạch của Matsumoto đã diễn ra suôn sẻ. Hàn Quốc không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt tay với Nhật Bản.


“Hàn Quốc chỉ là sự khởi đầu”. – Matsumoto tiếp tục “Thợ săn là một sức mạnh mới, một thế lực mới. Với sức mạnh mà Nhật Bản đang có, tôi sẽ xây dựng lại đế chế của chúng ta”. Ánh mắt ông ta hướng về Goto “Và cậu sẽ là hoàng đế tiếp theo”. Nếu Matsumoto là người xây dựng đế chế mới bằng mưu lược, Goto sẽ là người kế thừa đế chế đó bằng sức mạnh. Đây là lý do tại sao Goto trợ giúp và phục vụ Matsumoto. “Nhân tiện,” Nhớ ra điều gì đó, Matsumoto bỏ điếu thuốc ra và hỏi “Cậu vẫn chưa có thông tin gì về thợ săn hạng S thứ 10 của Hàn Quốc sao?”. “Có vẻ như bản thân Hàn Quốc cũng không biết nhiều về hắn ta” “…Là vậy sao?” Đúng như dự đoán, Nhật Bản đã có thông tin kỹ lưỡng về từng Thợ săp cấp cao nhất của Hàn Quốc. Ngoại trừ một người. Thợ săn hạng S mới đăng ký gần đây. Họ không có thông tin gì về người đàn ông đó. Anh ta có thể là một trở ngại bất ngờ cho kế hoạch của Nhật Bản.


Một người tham vọng và mưu lược như Matsumoto không thể dễ dàng bỏ qua một nhân tố bí ẩn như vậy. “Dù sao thì, một tên thì làm được gì. Trừ khi…” Có năm tồn tại duy nhất trên toàn thế giới. Những Thợ săn mạnh nhất mà những người xếp hạng S khác cũng không thể với tới. Bởi vì mỗi người trong số họ đều sở hữu sức mạnh đủ khả năng hủy diệt cả một quốc gia, nên họ được gọi là những “Thợ săn cấp quốc gia”.


Điểm chung của họ là, mỗi người đều từng dọn sạch Cổng cấp S. Chắc chắn, một Hunter tầm cỡ đó sẽ là rào cản cho kế hoạch của họ. “Chắc không có chuyện đó đâu”.
Nếu xét toàn bộ dân số trên thế giới, xác xuất đó thấp hơn 1 phần tỷ.


Quan trọng là, nếu Hàn Quốc sẵn có một Thợ săn cấp quốc gia, họ đã không phải khốn đốn như thế. Nhìn vào tâm trạng của các quan chức Hàn Quốc trong phòng họp, có vẻ như không cần phải lo lắng. “Bỏ đi. Không cần lãng phí thời gian cho những chuyện hão huyền như vậy”. Matsumoto nhấc điện thoại lên. Ông ta gọi cho Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, những người đang háo hức chờ đợi đợi, và ra lệnh “Hàn Quốc đã bám lấy tay chúng ta. Theo kế hoạch, hãy tập hợp tất cả những Thợ săn hạng S”. * * * Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc Go Gunhee cũng đã liên lạc với tất cả những người xếp hạng S Hàn Quốc. Ít nhất, ông sẽ phải giải thích tình hình cho họ và nhấn mạnh tầm quan trọng của chiến dịch này. Và khi ông sắp xếp các cuộc họp… “Gì cơ?” Một thông báo đáng sợ đã đến tai ông “Không thể liên lạc với Sung Jinwoo?” Chàng trai trẻ này là Thợ săn hạng S duy nhất không thể liên lạc được. “Điện thoại của anh ấy đã tắt từ vài ngày trước. Thậm chí chúng tôi không thể biết được anh ấy đang ở đâu”. “…”


Sau vài phút câm lặng, Go Gunhee đã nói với giọng đau khổ: “Ít nhất, hãy tập hợp tất cả những người xếp hạng S còn lại, càng nhanh càng tốt”. “Vâng”.
Người nhân viên cúi đầu và nhanh chóng rời đi. Go Gunhee suy ngẫm với vẻ mặt tối sầm


“Cậu ta có thể ở đâu?” Tin tức này khiến Go Gunhee vô cùng bứt rứt.