– Chị có khiếu về thời trang không? Chắc là không rồi - À! Anh Hưng cũng có thẩm mỹ lắm - Cái "gu" của anh ấy có điểm hợp với tôi, có lẽ chúng tôi sẽ cùng hợp tác làm ăn. Nhưng tôi phải học hỏi kinh nghiệm đã. Làm gì cũng phải,có kinh nghiệm hết.
Nói bấy nhiêu rồi bỏ đi, cứ ra vẻ như là người giám sát công việc của của kẻ khác vậy.
– Nếu Khắc Hưng là kẻ "bắt cá hai tay" như lời Thuỳ Nhiên nói thì nàng đậu cần tình cảm của anh, nàng không thích những kẻ không có lập trường.
Vừa ra khỏi phòng, Cát Vân đã cố tình nói để Hương Nhu nghe.
– Chiều nay mình gặp nhau anh Hưng nhé!
Khắc Hưng ngước mắt nhìn HươngNhu rồi đến bàn cô, anh nói:
– Hương Nhu à! Thật ra, giữa anh và Cát Vân không có tình cảm gì đâu. Đơn thuần vì công việc mà thôi.
Hương Nhu cười:
– Em có nói chi đâu mà anh thanh minh.
– Sợ em hiểu lầm anh.
– Em không nghĩ lầm gì hết. Không phải chuyện của em, em không quan tâm.
– Em không dành cho anh một góc nào để chú ý tới anh hay sao?
– Em có quyền đó hả?
Khắc Hưng bất chợt nắm tay Hương Nhu, anh nói:
– Anh rất muốn được như thế.
Hương Nhu rút tay về rồi nói:
– Em... em không biết.
– Em không trả lời vội cho anh. Anh đợi em nhé!
Chẳng biết những lời anh nói có thật tình hay không nhưng Hương Nhu vẫn bâng khuâng lo lắng, chẳng biết xúc cảm như những ngày đầu mới gặp anh chàng có còn trong lòng nàng hay không?
Tan việc, nàng đã thấy Cát Vân cùng với anh trên xe về nhà. Trời ạ! Khắc Hưng, anh là con người như thế nào. Thật khó hiểu, không thể tin vào mắt mình được.
Cát Vân bá vai Khắc Hưng rồi nói:
– Anh cho em về chỗ của anh đi.
Khắc Hưng lên tiếng.
– Sao vậy.
– Đừng hỏi, em có chuyện và nhờ anh tham vấn.
– Đi làm về không mệt hay sao?
– Mệt chứ nhưng em muốn về chỗ của anh một chút.
– Sao em không về nhà.
– Em muốn đến chỗ anh, à! Sau đó em mời anh đi ăn tối, có được không?
– Ai lại để phụ nữ mời ăn.
– Có gì đặc biệt đâu. Em muốn cám ơn anh.
– Anh có làm gì đâu mà cám ơn!
– Có chớ! cứ cho em về nhà của anh đi:
– Anh làm gì có nhà...
– Anh thật là bắt bẻ em, thế chỗ ở là ở đâu?
– Ừ! chỗ anh thuê thì được chứ làm gì có nhà.
– Vậy thì cho em về chỗ ở thuê của anh.
– Được không?
– Được rồi cô, cô về tệ xá của tôi đừng có cười nhé "tiểu thư".
– Có vậy phải đáng yêu không?
Khắc Hưng chở Cát Vân về trọ của mình- khu nhà trọ biệt lập gian phòng này với phòng kia, căn phòng khá rộng, đầy đủ tiện nghi.
Cát Vân sà vào chiếc ghế Salon dài và nói:
– Phòng của anh như ở khách sạn vậy, hôm nay cho em ở đây chơi nhé!
– Trời ạ! Cát Vân à, em muốn gì đây.
Muốn cám ơn vì anh đã giúp đỡ em suốt thời gian em thực tập - Sau này, anh phải giúp đỡ em nhiều, bình thường đi làm về anh làm gì - Tắm rửa rồi ăn tối!
– Rồi sau đó làm gì?
– Đi vòng vòng.
– Với ai?
– Điều tra viên à!
– Vậy thì anh tắm rửa đi rồi đi ăn.
– Còn em?
– Em xin phép được tắm và tối nay ở lại chơi với anh.
– Anh thật không hiểu nổi.
– Đã bảo em có chuyện muốn cám ơn rồi muốn bàn với anh chuyện "đại sự" nữa.
– Chuyện gì?
– Chuyện kinh doanh.
– Nghĩa là sao?
Hay mình uống rượu để ăn mừng đi, ở nhà, anh có rượu không?
– Ừ! Có.
– Vậy mình uống nhé!
Khắc Hưng cười:
– Thôi để anh tắm cho khoẻ - Đi làm cả ngày về mệt lắm!
Vài phút sau Khắc Hưng trở ra với bộ đồ mặc ở nhà.
Cát Vân nói:
– Anh không ngại cho em tắm nhờ chứ!
– Em đã đến rồi, chẳng lẽ anh nói không cho hay sao?
Cát Vân vào phòng tắm, một chốc cô kêu lên:
– Anh Hưng ơi! Giúp em với.
– Có chuyện gì?
Anh đưa chiếc xách giùm, bộ đồ của em rớt ướt rồi.
– Em thật là...
Khắc Hưng đưa chiếc xách tay cho Cát Vân, cô lấy chiếc váy đầm mặc vào và bước ra, tay cầm khăn lau tóc - Cát Vân hỏi Khắc Hưng:
– Anh có dùng máy sấy không, cho em mượn sấy tóc một chút.
– Có chứ!
Khắc Hưng đem máy sấy và sấy cho Cát Vân, anh lùa tay vào tóc và cầm máy sấy cho khô.
Cát Vân đến bên tủ, lấy chai rượu rồi rót ra hai ly và nói:
– Em cám ơn vì anh đã giúp đỡ em nhiều trong thời gian em thực tập, còn sau này, có lẽ em định mời anh, chúng ta họp tác làm ăn anh nhé!
– Em có ý định làm ăn lớn à!
– Vâng! Em muốn mỡ công ty may mặc thời trang, em đam mê lĩnh vực này hơn là công việc kinh doanh thực phẩm.
– Chuyện đó để sau hãy bàn.
– Bàn liền để có kế hoạch có được không anh. - Từ từ đã, chúng ta còn đi ăn nữa.
Cát Vân lại rót rượu rồi cùng nâng ly với Khắc Hưng.
– Cô nói:
– Sao mình không bắt nhạc lên để ý một bân ăn mừng về những gì chúng ta sẽ thực hiện.
Tiếng nhạc nổi lên, cả hai rất hào hứng cùng dìu nhau đi theo tiếng nhạc.
Khắc Hưng dìu Cát Vân, cả hai thả mộng du dương theo tiếng nhạc.
Cát Vân thủ thỉ bên tai Khắc Hưng:
– Nếu như chúng ta hùn lại, chỉ em và anh thôi Anh thấy thế nào?
– Là sao?
– Chuyện em nói đó, anh thấy thế nào.
– Hấp dẫn đấy.
– Vậy anh có góp cổ phần với em không?
– Anh làm gì có vốn mà góp.
– Có mà!
Cát Vân vừa nói vừa ôm chặt Khắc Hưng. Giọng cô hào hứng:
– Em biết trang "Navi" anh có phần. Sao em biết.
Muốn làm điều gì em đã tìm hiểu kỹ. Em biết nên mới mời anh - anh không thích "độc lập tự do".
Khắc Hưng nghĩ ngợi vu vơ - dẫu sao nếu mọi chuyện có,thế nào thì chẳng lẽ cô ấy bắt mẹ anh bồi thường - Vả lại làm riêng vẫn sướng hơn.
Thấy Khắc Hưng im lặng, Cát Vân biết anh đang suy nghĩ vì thấy điều cô đề nghị là hấp dẫn và rất ''dễ" thực hiện, trong trạng thái ngây ngầy vì có chút hơi rượu, Cát Vân càng rót vào tai anh những lời ngọt ngào và sự ngọt ngào mà cô sẽ đưa anh vâo để anh không thể nào chối bỏ được chiếc áo đầm của cô bị bung dây ra rơi xuống đất từ lúc này. Nàng ghì chặt Khắc Hưng trong hương men nồng nàn láng lâng như đưa họ vào thế giới tình yêu say cuồng.
Sau khi hoàn thành công việc thực tập, Cát Vân trở về công ty, gương mặt đầy kiêu hãnh bởi vì bản thân đã là một người thành đạt.
Chị thấy công việc thế nào, chắc là thoải mái hơn vì không phải tư duy...
chắc là công việc mới thích hợp với chị hơn.
Hương Nhu không buồn trả lời cô không hiểu vì sao là chỗ họ hàng ruột thịt như thế mà gia đình của cô và Cát Vân lại không chút nào thân thiện mặc dù cô hết sức cố gắng.
Vừa về đến nhà đã thấy bóng của Cát Vân cũng vừa đi ra và ngồi trên chiếc xe do tự cô lái.
Vĩ cười vui khi thấy Hương Nhu.
– Chị có gặp tiểu thư không? Biết tiểu thư đến để làm gì không? Chắc tưởng có mỗi một mình mình biết lái xe, mai mốt em sẽ làm "phi công" đó.
– Thôi mà em, con trai không nên như thế.
– Chị hiền quá nên bị người ta hại đó...đã vậy còn "tranh" cả chuyện tình cảm nữa, chị biết vì sao không?
– Vào nhà đi em... chị không quan trọng việc đó đâu.
Nghe Ý Vĩ nói Hương Nhu càng nghĩ ngợi, có lẽ Cát Vân đã nói với cả nhà nên trong bữa ăn ông, đã kiên quyết với Huơng Nhu. Ông nội lên tiếng nên nghỉ ngay ở công ty của gia đình Cát Vân nhé!
– Ông à! Ông luôn ủng hộ cháu mà!
– Trước khác, bây giờ khác. Ông tưởng tượng nhìn bộ mặt đó làm sao làm việc được, cháu cứ bỏ đi không khéo con bé đó bày ra những trò khác thì lại khổ thân cháu!
– Không sao đâu ông...
Hương Nhu lên tiếng:
Ông Nghiêm cười nói:
Ông quên, cháu nói với cậu Khương về số hoa cúc mà cậu ấy đã đặt ông vào dịp tết này ông đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hương Nhu cười, nói vui:
– Chuyện đó của ông chớ đâu phải của cháu.
– Cái con nhỏ nầy...
Hương Nhu trò chuyện một lúc với ông nội rồi về phòng thay đồ, nàng có hẹn đi xem ca nhạc cùng với Khắc Hưng. Khắc Hưng nài nỉ mãi nàng mới đi.
Đứng trước gương một lúc, Hương Nhu chọn bộ đồ mới mà cô và Thuỳ Nhiên đã đi mua.
Một lúc sau nàng lại nhận điện và lời nhắn của anh vì một lý do là bận đột xuất. Chẳng thèm nghĩ ngợi, Hương Nhu cũng tuởng ra hình ảnh õng ẹo của Cát Vân.
Không phải một hai lần.. có lẽ Cát Vân cố ý như thế, Hương Nhu cảm thấy giận cho chính mình, tại sao nàng lại chấp nhận tình cảm như thế của Khắc Hưng -Tình tay ba ư? Hương Nhu không thể để cho mình phải ở vào vị trí như thế.
Khắc Hưng là người như thế nào nàng cũng chưa hiểu rõ về anh? Có lẽ vì thế nàng vẫn muốn lao vào tìm hiểu, mặc dù bên mình có những anh chàng lịch lãm, hào hiệp như lời ông nói, họ luôn vây quanh nàng, một Việt Khương vui tính, hào hiệp như lời của ông, ông nội rất có thiện cảm với anh chàng và tỏ vẻ nuối tiếc, khi thấy cô cháu mãi miết “cuộc tình mơ hồ”.
Cát Vân đợi trước cửa phòng của Khắc Hưng, nàng dứt khoát không để anh chàng lờì khỏi nhà Cát Vân lên tiếng ngay khi thấy Khắc Hưng.
– Em vội đến đây để mời anh cùng dự một buổi tiệc... chúng ta sẽ có lợi khi dự buổi tiệc này.
Khắc Hưng cười hỏi:
– Lợi như thế nào?
– Mẹ em cho phép em mở công ty riêng, phù hơp với ngành học của em nhưng mẹ muốn anh giúp cho em.
– Giúp gì? Anh làm gì giúp cho em được.
– Từ từ em nói cho nghe...
– Chớ không phải là em bảo đi dự tiệc.
– Vâng! Đi dự tiệc nhưng chúng ta phải bàn tính công việc đã.
– Bàn tính là sao?
– Là... vì mẹ mong anh giúp em.
Cát Vân kéo Khắc Hưng ngồi xuống, nàng tựa vào anh và nói.
– Anh có thích làm giám đốc một công ty không?
Khắc Hưng cười:
– Làm chủ thì ai không mong chứ!
– Vậy thì anh góp cổ phần cùng em đi!
– Anh làm sao có vốn.
– Anh thử tìm cách làm sao? Em thấy làm chung với người lớn thật phức tạp.
Em không thích làm cùng mẹ đâu. Em sẽ vận động một vài người quen để góp vốn...nhưng em không muốn...giá như chỉ có anh và em...nhưng thôi mình đi ăn rồi đi chơi biết đâu sẽ có cách giải quyết anh nhỉ:
Cát Vân vẽ lên một khung cảnh thật hoàn hảọ. thật là thời gian gần đây Khắc Hưng đôi khi cảm thấy bực bội có lẽ vì ban giám đốc đã thay đổi, dù biết bà Lý Linh rất quan tâm và không gây khó khăn cho anh. Nhưng Khắc Hưng lo không thích sự áp đặt cũng muốn như ngày trước nhưng tất cã đã có sự,thay đổi... công việc dường như giậm chân tại chỗ... thời gian qua cô Dạ Hương do bận việc, đã không trờ về như dự đĩnh chẳng lẽ anh lại tự giải quyết hay sao?
Khắc Hưng bổng muốn thay đổi một cái gì đó. Biết đâu đây là cơ hội cho công việc của anh...nhưng về chuyên môn thì sao? Công ty thời trang... tất nhiên phải có đồ nam nữa chứ.
Khắc Hưng cứ mãi suy tư theo dòng suy tưởng của mình. Sau khi dùng cơm xong hai người lại tìm đến Karaoke, rồi cùng nhau uống rượu.
– Em nói đi có cách nào không?
– Anh có hứng thú không?
– Cũng đang đây...
– Vậy thì về chỗ anh ở đi chúng ta sẽ bàn bạc không khéo ở đây chúng đi quên cả đường về...
Khắc Hưng gật gật đầu...
Cát Vân rót rượu vào ly rồi đưa cho Khắc Hung, cô nói:
– Chúc mừng chúng ta hơp tác với nhau tốt đẹp. Em nghĩ với số vốn ở công ty này anh chỉ cần mang lại phân nửa, em cũng có một số do ông bà em tài trợ bước đầu chúng ta đã có rồi...cả mặt bằng...em nghĩ chúng ta sẽ tự do biết bao khi tự mình làm chủ một công ty mà mình thích..như thế thật là vui anh nhỉ anh suy nghĩ lại xem...nếu không góp cổ phần với em...có lẽ em phải nhờ vào mấy người bạn khác.
Khắc Hưng không hài lòng.
– Em làm gì gấp quá vậy.
– Chuyện làm ăn mà để chậm à anh thật ơ hờ đó... À!.... Thật ra anh không phải góp vốn ngay lúc này... có một người quen của mẹ em, chú ấy có thể giúp anh...
Nghe Cát Vân nói về chuyện góp vốn, chuyện tiền bạc nghe mãi thật bực mình Khắc. Tại sao em nói mãi chuyện tiền bạc thế...chúng ta...à! Chúng ta uống rượu và...
– Và sao anh?
Khắc Hưng đến bên máy hát mở đĩa nhạc và đến bến Cát Vân nói:
– Em có thích khiêu vũ không?
Cát Vân vui vẻ nói:
– Vâng! Em thích nhưng hãy uống một ngụm rượu cho hưng phấn chứ.
Hai người uống rượu rồi tay trong tay quay cuồng. Nhưng rồi lại uống rượu, Cát Vân lâng lâng trong men say nhưng cô cũng tự nhắc với lòng phải cố chinh phục Khắc Hưng để bắt anh phải sang nhượng cổ phần trong công ty lại cho chú Đặng Thanh... mẹ và chú Thanh sẽ quản lý công ty còn cô, cô cùng Khắc Hưng cũng sẽ làm chủ một công ty...
Cát Vân nhắm mắt mơ màng và ôm chặt với Khắc Hưng, hơi men ngây ngây làm cho hai người càng gần nhau hơn.
Bà Lý Linh và ĐặngThanh gặp nhau ở quán Lý Linh lên tiếng.
– Không ngờ chúng ta còn có duyên gặp lạị. À! Sao anh lại biệt tăm vậy, không phải anh đã đi nuớc ngoài rồi sao?
Đặng Thanh cười:
– Đâu phải hôm nay mình mới gặp lại, hình như em đã hỏi anh đến bao lời rồi, có biết không?
Lý Linh vặn vẹo:
– Nhưng có lần nào em nhận được câu trả lời đâu?
– Em quan tâm tới anh nhiều mà không sợ hay sao?
– Em làm chuyện gì sai mà sợ.
Đặng Thanh cười:
– Thì... tại em quan tâm đến anh...
– Thì chỗ quen biết cũ...hỏi thăm đôi đều không đuợc sao? Vả lại chúng ta sắp là những người quản lý công ty rồi. Cũng phải biết để cùng làm việc cho dễ dàng hơn.
– Là cô muốn tôi bỏ vốn để mua lại cổ phần đó do cậu Khắc Hưng được uỷ quyến. Liệu làm như thế có được không?
Lý Linh cười nói:
– Có phải chúng ta làm sai điều gì đâu...đó là giúp cho cậu ấy làm chủ tốt hơn...ở công ty nầy, dù có cổ phần nhưng so lại có là bao đâu anh...thôi! Cứ làm như vậy đi, em nghĩ một công ty chỉ nên có mạt hai cổ đông thôi, công ty này có đến bốn, năm cổ đông... bất tiện lắm...
– Vậy sao em không "thâu tóm" cho bớt cổ. Nếu có vốn em đã làm rồi.
Đặng Thanh hiểu rõ về Lý Linh không phải bây giờ mà là cái thời đã cách đây hơn hai mươi năm rồi còn gì? Không ngờ gặp lại nhau và cô còn bày trò anh chuyện này... điều mà anh đang phải làm đây. Điều mà Lý Lính ngạc nhiên cuộc sống gia đình anh đang rơi vào lủng củng, bế tắc... vì thế anh quay về Sài Gòn mấy năm gần đây...Lý Linh có vẻ như nuối tiếc, nên đề nghị.
– Hay là hôm nào chúng ta đi ăn tối anh nhỉ?
Đặng Thanh cười:
– Cô không ăn ở nhà với người thân hay sao?
– Chúng tôi ai cũng có chuyện riêng...thỉnh thoảng không ăn cơm nhà đó là chuyện bình thường mà thôi!....huống chi bây giờ chúng ta lại làm chung trong công ty, chưa kể chúng ta là lãnh đạo. À! tối mai chúng ta dùng cơm để ăn mừng sự hơp tác tốt đẹp này nhé!
Đặng Thanh không biết cuộc sống của gia linh Lý Linh bây giờ ra sao? Tứ khi gặp lại Lý Linh anh cảm bây ở cuộc sống của cô ấy có vẻ bất ổn... nhưng điều đó không liên quan đến anh. Đặng Thanh không muốn nghĩ đến trong một thời gian qua anh có quen một cô gái, hai người đang tiến triển mặc dù về tuổi tác, cô gái trẻ hơn anh thật nhiều...Đặng Thanh đã không giấu diếm cô gái về chuyện riêng tư của mình:
"Em không ngại khi quen một người đàn ông như anh chứ!" – "Tại sao em phải ngại." – ''Vì anh là một gã đã có gia đình..." – Nhưng điều quan trọng thì hai người đã chia tay...em không quan trọng điều đó... miễn sao anh thật lòng với em...đừng lừa dối em...anh đã yêu cô gái thật nhiều, anh tự thấy rằng mình cần phải đem đến cho cô ấy hạnh phúc.
Thật ra Đặng Thanh không muốn làm cùng Lý Linh...nhưng anh chi làm vì công việc riêng tư mà thôi, công việc của anh là ở công ty dệt Thanh Khương và Việt Khương giúp cho anh rất nhiều trong công việc tạo mẫu mã - Đặng Thanh rất thích sự sáng tạo của Việt Khương, còn công ty thực phẩm "NaVi" đối với anh không quan trọng, nhất là cùng làm với Lý Linh anh càng ngao ngán hơn nhưng vẫn phải miễn cưỡng...
Hương Nhu lặng thầm khi nhìn họ đưa nhau về nhà trọ của Khắc Hưng.
Rất may họ không nhìn thấy nàng - Hương Nhu vội vã bỏ đi, cô gọi điện cho Thuỳ Nhiên, cả hai cùng ăn tối ở một quán ăn thật yên tĩnh.
Thuỳ Nhiên lên tiếng. Nè!....mi gọi thức ăn đi, ta biết mi gọi ta nhưng ta đãi mi bữa ăn này.
Hương Nhu cười gượng gạo:
– Tại sao lại đãi ta...ta không đãi được mi sao? Hổm rày bận lạn không gặp, hôm nay sao mi lại thế.
Thuỳ Nhiên nhăn mặt:
– Ta lạ à!.... con qủy, tại dạo này bận rộn quá nên không biết gì cả.
– Biết gì?... đừng nới với ta là mi có bồ nghen.
– Ừ!
– Vậy là ai đó đã gõ cửa đúng rồi phải không? Có phải anh chàng dạo trước không?
– Con khỉ nè?... chuyện đó xù rồi. Đừng khờ như mi... yêu chi một kẻ không ra gì?... đã biết vậy cứ "xù" mình có phải khốn khổ hay không?
– Mi nói thế nghĩa là sao?... Thuỳ Nhiên cười và nhìn thức ăn được mang lên cô nói:
– Ăn đi đã...ta đang đói đây nè, tối nay về chỗ ta nghĩ nhé!
– Ta sẽ kể cho mi nghe nhiều chuyện lắm.
– Chuyện người yêu của mi thì mi cứ mà ôm ấp trong lòng cho trọn vẹn.
– Ta muốn mi biết thêm một chuyện quan trọng.. có dính đến anh chàng Hưng của mi...
– Chuyện của anh ấy với Cát Vân.. ta không muốn biết thêm nữa đâu.
– Có thể mi không muốn biết về chuyện tình yêu của hai người nhưng mi phải biết một chuyện quan trọng là anh ta và Cát Vân chuẩn bị mở công ty riêng.
– Sao?
– Ta biết mà, mi đang nôn nóng để biết tin nầy mi sẽ không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn công ty "Na Vi" sẽ thay đổi bộ phận lãnh đạo gần như hoàn toàn như vậy.
Nghe Thuỳ Nhiên nói, Hương Nhu ngạc nhiên vô cùng, con nhỏ làm gì biết chuyện ở công ty ''NaVi trong khi cô, cô chưa biết gì?
Thuỳ Nhiên gắp thức ăn bỏ vào chén cho Hương Nhu, cô nói:
Tất cả những chuyện nầy mi sẽ không ngờ tới đâu. Sở dĩ ta biết vì ta có liên quan, mi tin chắc đi tin "động trời" lắm đó... ta dự định gặp mi để bàn bạc.
Hương Nhu thở ra:
– Nói thật nghe nhỏ... nãy giờ mi nói gì ta chưa hiểu.
– Thường khi mi là đứa đầu thông minh kia mà!
– Thông minh cũng tuỳ chuyện chớ. Thôi!
Nói chuyện tình yêu của mi đi.
Thuỳ Nhiên tỏ vẻ vui sướng.
– Chuyện của ta có liên quan đến chuyện mà từ nảy giờ ta nói với mi đó. Số là anh chàng của ta, đang là ban giám đốc mời của mi đó.
– Cái gì? Chuyện đó thế nào?
Thì ăn cho no đi, chút nữa về nhà ta sẽ nói. Ta không đợi được đâu.
– Cũng phải chịu thôị. mọi chuyện phải có đầu có đuôi mới rõ ràng chứ!
– Mi làm khó ta hoàị.... Nhìn vẻ nôn nóng của Hương Nhu, Thuỳ Nhiên bật cười, cô nói tiếp:
– Mi có nghe tên của Đặng Thanh không? Hương Nhu gật đầu:
Thuỳ Nhiên nói tiếp:
Đấy là anh chàng của ta đó...anh đang mua lại cổ phần mà Khắc Hưng được uỷ quyền.
– Tại sao Khắc Hưng lại làm thế, anh ta chỉ được quyền thôi mà.
Bởi ta phải góp vốn cùng với Cát Vân để mở công ty thời trang gì đó.
– Thật à?
– Chính bà Lý Linh đã nài ni Đặng Thanh làm vậy...
– Xem ra bà Lý Linh và Đặng Thanh có vẻ thân.
– Ừ! đó là chuyện ngày xưa... Còn bây giờ đã không còn.
– Không còn tại sao ông ây lại nghe lời của bà Lý Linh.
– Đó là chuyện "bí mật" của Đặng Thanh.
– Vậy mi không sợ à?
– Sợ gì?
– Sợ cái"bí mật" của ông ta.
– Ta chẳng ngu ngốc gì để chịu thiệt thòi đâu. A! Đặng Thanh với Việt Khương cô công ty dệt “Thanh Khương” mi biết mà...ta ủng hộ mi sang chỗ Việt Khương để làm... nhưng giờ thì ta muốn mi vẫn làm ở “Na Vi”.
– Tại sao?
Mi đâu phải sợ bà Lý Linh và Cát Vân hãm hại, con nhỏ đã tách ra làm ăn riêng rồi.
– Ta không tin là bà ấy buông tha đâu?
– Làm gì được mi chứ! Ta sẽ nói với Đặng Thanh về mi, nhất định mi sẽ hài lòng về Đặng Thanh.
– Ta mà hài lòng về Đặng Thanh là mi phải lo lắng đấy!
– Con khỉ nè...đừng có đùa mà, ta nói cho mà biết Đặng Thanh thật ra đã lập gia đình rồi.
– Sao?...vậy là không được rồi.
– Ta biết chứ... nhưng Đặng Thanh và vợ đã ly dị... Đặng Thanh bỏ về Việt Nam sinh sống?