hóm “ngũ quái giai nhân”! Chỉ nghe cái tên thôi người ta cũng đủ hiểu năm đứa con gái đẹp đến bực nào.
Không biết cái nhóm năm đứa con gái này được khai sinh từ lúc nào. Chúng xấp xỉ bằng nhàu hoặc chênh lệch nhau một tuổi là cùng. Chúng đẹp có tiếng trong trường, học giỏi và phá phách cũng có tiếng.
Đứng đầu nhóm này là Thu Hà, cô gái ngổ ngáo, không sợ bất cứ thằng con trai nào.
Đêm nay “Nhóm ngũ quái giai nhân” họp ở nhà Thanh An. Một cuộc họp mặt đột xuất. Tiếng Thu Hà dõng dạc:
- Tao để tay lên ngọn nến trước rồi tụi bay cùng để tay lên hết đây.
Cả nhóm làm theo lời của Thu Hà, năm bàn tay xinh xắn ngà ngọc đặt lên nhau:
- Đọc lời thề đi!
- Thu Hà đọc đi.
Thu Hà lớn giọng hơn tất cả:
- Tao đề nghị để Thanh An đọc lời thề. Nó đẹp nhất, nó đọc mới linh.
Bội Ngọc đưa một ngón tay lên trời:
- Ý kiến số dách! Nào, Thanh An, đọc đi!
Tố Nữ, Tử Duyên cũng phụ họa:
- Đúng rồi, nhường cho Thanh An đọc lời thề thiêng liêng đi.
Trong nhóm, Thanh An hiền nhất, từ chối lấy lệ:
- Thôi, để Thu Hà là đầu nhóm đọc mới phải.
Bội Ngọc nóng nảy:
- Đứa nào cũng đọc mà. Mau lên không là tao đổi ý bây giờ.
Thu Hà quay phắt qua Bội Ngọc:
- Cái gì? Mày bảo cái gì đổi ý?
- Ai biểu tụi mày cà kê dê ngỗng...
Tố Nữ cằn nhằn:
- Thì mày cũng để từ từ chứ, làm gì giống nước sôi đổ vào giò mày vậy.
Bội Ngọc trừng mắt:
- Mày im đi nhiều chuyện quá!
Tố Nữ gân cổ:
- Nhiều chuyện gì! Có mặt mày nhiều chuyện thì có.
Thế là cuộc xung đột nổ ra khiến Thu Hà phải bực mình gắt gỏng:
- Tụi mày làm cái quái gì vậy?
- Ai biểu...
- Ai biểu...
Bội Ngọc và Tố Nữ đồng lên tiếng phân bua. Thu Hà gằn giọng:
- Thôi đừng có lộn xộn nữa, bây giờ đặt tay lên nè!
Tử Duyên lạnh lùng lên tiếng:
- Tao nói thiệt tụi mày khỏi thề thì cũng ế chồng hết cả đám. Con gái gì cứ như quỷ sứ, có ma nó mới dám mó tới tụi mày!
Thu Hà cương quyết:
- Nhưng cứ thề mới chắc ăn, khỏi đứa nào dám phạm vào lời thề.
Tử Duyên nhún vai:
- Thề thì thề, nào bỏ tay lên!
Tay Tử Duyên đặt lên tay Thu Hà. Kế tiếp đến tay Bội Ngọc. Tố Nữ buông tay mạnh trên bàn tay của Bội Ngọc kèm theo cái liếc xéo. Bội Ngọc tức lắm, liền cong móng tay nhọn cấu vào tay của Tố Nữ một cái, khiến Tố Nữ nhăn mặt kêu lên:
- Ui da... Con Ngọc...
Bội Ngọc tỉnh queo:
- Ngọc thạch gì, mày làm tay tao đỏ hết rồi nè thấy chưa?
Tử Duyên khó chịu:
- Hai con này sao lúc nào cũng xung khắc vói nhau vậy hả?
Thu Hà hối Thanh An:
- Đọc lời thề đi, nến cháy tàn rồi kìa.
Bàn tay của Thanh An để trên hết. Phải nói đây là bàn tay đẹp nhất với những ngón búp măng thon dài mềm mại. Đôi mắt Thanh An lung linh bên ánh lửa vàng của ngọn nến đẹp một cách liêu trai, giọng nàng trong trẻo:
- An đọc nghen?
Thu Hà bỏng nói:
- Khoan! Tao muốn hỏi có đứa nào đổi ý kiến không? Nếu đứa nào không thích chơi nhóm nữa thì có quyền rút lui ra khỏi nhóm này. Chớ đã thề rồi là phải giữ lời thề cho đến cùng đó!
Tất cả im lăng, kể cả Bội Ngọc và Tố Nữ là hai đứa hay lăng nhăng nhất. Thu Hà nói vậy thôi chớ nàng biết không đứa nào muốn lìa xa cái nhóm “Ngũ quái giai nhân” này. Bao nhiêu năm bè bạn, ăn học và nghịch phá bên nhau, những tháng ngày vô tư hồn nhiên thế này nếu đánh mất đi thì còn gì là ý nghĩa. Thu Hà biêt song hỏi cho có thôi.
- Không ai bị rung chuyển lòng phải không? Thanh An đọc lời thề đi!
Thanh An cầm mảnh giấy có ghi lời thề và đủ năm chữ ký của nguyên nhóm bằng tay trái, đọc lớn:
- Nhóm “Ngũ quái giai nhân” của chúng tôi đêm nay xin thề bên ngọn lửa...
Nàng ngưng lại một chút cho giọng có vẻ trịnh trọng hơn:
- Chúng tôi thề sẽ không bao giờ yêu ai, sẽ không để cho bất cứ tên con trai nào lọt vào trái tim của chúng tôi.
Thanh An đọc xong, thì đưa mảnh giấy vào ngọn lửa đốt, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
“Vô lý thật! Không lẽ cả nhóm sau này sẽ đi tu hết”.
Rồi nàng lén nhún vai:
“Hừ! Tụi nó đi tu có mà thành quỷ. Tụi nó sẽ náo loạn nhà chùa mất!”
Năm bàn tay rời nhau. Thế là mỗi đứa bắt buột phải giữ trọn lời thề. Hà hoan hỉ hơn hết.
- Tao thấy nhóm của tụi mình tuyệt cú mèo thật.
Bội Ngọc và Tố Nữ gật gù một lượt:
- Tuyệt thật! Rồi đây lũ con trai ra đường thấy bọn mình là phải quẹo ngã khác liền...
Ba đứa cười khúc khích khoái chí, Tử Duyên hơi mỉm cười, còn Thanh An không cười vì đang nghĩ những điều riêng tư.
Thu Hà vỗ vai Thanh An:
- Nghĩ gì vậy?
Thanh An lắc đầu:
- Có nghĩ gì đâu.
Bội Ngọc bao giờ cũng ồn ào:
- Ê Thanh An! Nhà mày có gì ăn đem ra đây.
- Chỉ có Vitamin C thôi, mày có ăn không?
Bội Ngọc nhăn mặt:
- Trời ơi, bộ anh Hai mày làm bác sĩ đem toàn kẹo C về cho mày ăn hả?
Thanh An thật thà gật đầu:
- Anh Hai cho tao toàn thuốc với kẹo bổ, tụi bay có xài không để tao lấy.
Bội Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, tao hông muốn thành... cái lu
Tố Nữ xen vào:
- Mày đã thành cái lu rồi, chớ muốn hay không gì nữa.
Bội Ngọc tự ái dồn dập, quả thật trong nhóm năm này Bội Ngọc là người có bề ngang nhất. Song ngược lại Tố Nữ là kẻ “cà tong” nhất. Bội Ngọc vểng môi:
- Cái lu còn đỡ hơn... bộ xương khô của mày.
Tố Nữ cãi:
- Người ta mình dây vầy mà dám kêu bộ xương khô.
- Hứ! Dây! Dây của mày thuộc thành phần dây... phơi quần áo.
Tố Nữ mở tròn vo cái miệng định cãi, Tử Duyên liền chấp hai tay xá xá vào Tố Nữ với Bội Ngọc:
- Tao lạy hai đứa mày, ở gần hai đứa mày riết chắc tao điên lên mất.
Bội Ngọc hét:
- Ai biểu nó chọc tao.
Tố Nữ nhăn mũi:
- Ai biểu nó ngang như cua.
Bội Ngọc lại sừng sộ:
- Mày nói cái gì cua?
Thu Hà bực dọc hét toang lên:
- Ối trời ơi! Hai đứa mày sao vậy? Như chó với mèo hoài sao?
Không khí êm dịu lại một chút, thế mới biết cái uy của Thu Hà không phải nhỏ. Thanh An tủm tỉm cười:
- Tao công nhận chỉ có Thu Hà mới trị được hai đứa nó.
Cùng một lượt hai cái mỏ chu vô Thu Hà:
- Còn lâu!
- Xí! Hổng dám đâu.
Thu Hà phì cười:
- Tao hổng cần trị tụi bây nhưng làm ơn đừng có ầm ĩ lên nữa được không?
Bội Ngọc với Tố Nữ bỗng nhiên nhìn nhau cười:
- Hì! Cãi lộn một chút cho vui cuộc đời mà.
Thanh An bỗng reo lên:
- A, tao nhớ rồi.
Cả bọn nhôn nhau:
- Gì vậy An?
- Tao có một dĩa khoai mì luộc dừa mà tao quên mất đi.
Tử Duyên trề môi:
- Xời ơi, vậy mà quên hả xời?
Thanh An cười ruồi:
- Đợi một chút, để tao xuống lấy.
Thanh An rời ghế đi xuống nhà sau. Bội Ngọc phóc theo Thanh An:
- Tao đi với mày.
Thanh An quay lại:
- Ngồi đó đi, để tao đem lên cho ăn.
- Tao đi theo mày xuống dưới để lựa trước một củ thật ngon.
Thanh An lắc đầu:
- Tao thua mày luôn, người gì mà có tâm hồn ăn uống dễ sợ.
Hai cô gái đi xuống phía sau. Phải nói nhà Thanh An thật rộng rãi và gọn đẹp, nền gạch hoa lúc nào cũng sáng bóng và mát lạnh bàn chân. Cha mẹ Thanh An giàu có nhưng không thích cuộc sống thành phố, họ mua nhà này cho hai anh em Thanh An ở. Thanh An còn đi học, anh Thanh Tịnh mới ra trường làm bác sĩ năm nay. Anh công tác ở bệnh viện và thường trực đêm. Thanh An ở nhà với bà vú, bà lo trong nom việc nhà và chăm sóc anh em nàng. Cũng bởi nhà của Thanh An lý tưởng như thế nên cả nhóm hay đến đây tụ họp vui chơi. Anh Thanh Tịnh cũng dễ dãi với em gái và bạn bè của em gái. Mỗi lần nhóm bạn của Thanh An đến chơi, anh thường nhường nguyên phòng khách rộng rãi cho các cô bé thả ga chuyện trò hoặc nghịch phá, còn anh rút về phòng riêng đọc sách, xem phim hoặc đàn ca vớ vẩn một mình.
Cuộc sống của anh Thanh Tịnh bình thường lắm, nhưng đời tư của anh thì kin đáo. Thanh An không biết gì trong tâm hồn anh trai. Bạn bè của anh thỉnh thoảng cũng có lui tới, trai có gái có, nàng không để ý đến sinh hoạt của anh nhiều.
Bội Ngọc chợt hỏi:
- Ê! Anh Hai mày có ở nhà không vậy?
- Không. Đêm nay ảnh trực.
- Trực ở nhà người yêu hả?
Thanh An cốc lên đầu bạn:
- Nói bậy! Ảnh trực ở bệnh viện. Mày nói bậy, ảnh nghe ảnh sẽ nhéo lỗ tai mày thì đừng khóc nghe không cưng!
Bội Ngọc rụt rè:
- Ái chà, tao mới nghe nói đã cảm thấy đau tai rồi.
Hai cô gái cười khúc khích. Thanh An mở tủ đựng đồ ăn lấy dĩa khoai trắng muốt nhìn thật hấp dẫn. Nàng tần ngần:
- Hết nóng rồi còn đâu.
Bội Ngọc nói xong là đã đưa lên môi cắn một miếng. Nàng khen nức nở:
- Trời ơi, thú vị quá! Sao mày thủ sẵn một món tuyệt quá vậy nè!
Thanh An chỉ cười, bạn bè nàng vui vẻ và tự nhiên như vậy đó. Nhóm ngũ quái của nàng tuy quậy phá nhưng đáng yêu lắm, không ai ăn hiếp được một trong năm đứa. Bội Ngọc vô cùng giỏi vỏ, cô nàng đã thắt tới “Hồng đai” chớ không phải là vừa. Vô phước kẻ nào mà ức hiếp một trong năm đứa là Bội Ngọc sẽ trừng phạt không chút nương tay. Tuy nhiên Bội Ngọc với Tố Nữ có hơi xích khẩu, hễ nói qua nói nói lại một chút hồi sẽ có cãi nhau, rồi lại huề, chúng chẳng giận nhau lâu bao giờ. Thu Hà thì tướng ngông nghênh, ai nhìn cũng phát nể vì Thu Hà khỏe mạnh và xốc vác, việc gì cũng biết làm lại là kẻ đa mưu nên cả bọn luôn bái phục.
Tố Nữ thì hay lý sự bắt bẻ thiên hạ điều này điều nọ. Nói dai, nói dài và nói hoài là “bệnh” của cô nàng.
Tử Duyên ít nói hơn cả nhưng nói câu nào thì câu nấy cũng ra trò. Tử Duyên có bộ mặt lạnh lùng hệt như băng tuyết mùa đông, nhưng cả nhóm biết Tử Duyên là đứa giàu tình cảm và rất bén nhạy cảm giác. Không hiểu sao bộ mặt và tánh tình Tử Duyên lại phản nghịch nhau đến thế, có lẽ một phần do hoàn cảnh, tình cảm gia đình làm ảnh hưởng.
Vừa nhìn thấy Bội Ngọc nhóp nhép ăn khoai mì, Tố Nữ đã la lên:
- Con tham ăn! Ai cho phép mày an trước bọn tao vậy?
Bội Ngọc nheo mắt chọc tức, tay chỉ vào ngực mình:
- Tao cho phép tao ăn trước tụi mày một củ, rồi sao?
Tố Nữ phòng mang:
- Đồ cái lu!
- Đồ xương khô!
- Đồ mập thù lù!
- Đồ cây tăm!
- Đồ... đồ
Tố Nữ lắp bắp cố tìm ra một từ nào đó thật đọc địa để chủi. Bội Ngọc phá lên cười:
- Mày chửi tao một hồi, nhìn xuống không còn củ khoai nào thì nhịn nhé.
Tố Nữ vội bốc một củ khoai, cắn một miếng to và cảm nhận hết vị béo ngọt ngào hấp dẫn của khoai và dừa.
Chỉ chớp mắt dĩa khoai sạch trơn. Thu Hà gật gù khen:
- Ngon ghê! Mai mốt mày nói vú mua nữa cho tụi tao ăn với nghe An.
Thanh An chớp chớp mắt:
- Được rồi, được rồi. Khoai mì không có mắc tiền đâu mà lo.
Ăn xong rồi Tố Nữ lào bàu:
- Con Ngọc ăn nhiều nhất, đi lau bàn đi.
Bội Ngọc hỉnh mũi:
- Mày ăn sau cùng, mày lau mới phải.
Thanh An xua tay:
- Để An lau mà, cãi lộn hoài.
Rồi nàng tìm khăn lau bàn nhúng nước lau trên mặt kính bộ salon. Tử Duyên rót nước ra ly cho cả bọn. Ăn khoai khát nước, cả bọn uống ừng ực. Tất nhiên kẻ uống nhiều nhất là Bội Ngọc. Tố Nữ không sao kìm chế được cố tật nên lại khiêu khích:
- Thấy ghê! Người gì mà ăn thúng uống thùng giống như con trâu.
Bội Ngọc sừng mắt sửng cổ liền:
- Cái gì? Mày nói cái gì con trâu?
Thanh An vội dàn hòa:
- Thôi thôi cho tao xin can, chắc tao phải hỏi anh Hai tao coi có thuốc gì cho một đứa bớt lãi nhãi, còn một đứa bớt xung một chút mới được.
Nếu như ngay lúc đó không có một vị khách đến nhà thì không biết Tố Nữ và Bội Ngọc còn ầm ĩ đến bao giờ. Vị khách ấy là một trong đám bạn trai của Thanh Tịnh. Thanh An nhớ mang máng là hình như anh chàng là bác sĩ khoa răng tên Hiếu. Anh chàng khoảng bằng tuổi anh Thanh Tịnh hay nhỏ hơn chút xíu. Thanh An luôn luôn thấy anh chàng mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đóng trong quần tây, vẻ trí thức dưới đôi kính cận nhẹ.
Thanh An thò đầu ra cửa chớ không mời khách vô nhà.
- Tối nay anh Hai em trực không có ở nhà.
Hiếu tỏ vẻ hoang mang:
- Ủa! Thế sao nó hẹn anh kìa.
Thanh An cũng đâm hoang mang:
- Anh Hai có hẹn với anh à?
- Thanh Tịnh đến anh lúc chiều nay, bảo tám giờ tối đợi anh ở nhà mà.
Thanh An bối rối:
- Vậy... vậy em không biết đâu. Nhưng anh Hai vẫn chưa về.
Hiếu nhìn Thanh An mỉm cười:
- Có lẽ nó còn bận gì đó chưa về kịp, thôi để anh đợi nó.
Thanh An thật sự lúng túng, khẽ đưa mắt liếc vô nhà. Nhóm “Ngũ quái” của nàng đang có mặt đầy đủ, làm sao mà cho bạn của anh Hai vô nhà đây! Không lẽ bắt người ta đứng ngoài cửa chờ. Ai lại bất lịch sự thế! Mà biết chừng nào anh Hai về. Bắt bạn của ảnh đứng ngoài cửa, chắc ảnh về thấy sẽ cạo đầu khô quá.
Thanh Anh chợt le lưỡi đề nghị:
- Hay anh Hiếu đi đâu một lát hãy trở lại.
Không ngờ Hiếu lắc đầu kèm theo một nụ cười trên môi:
- Anh ở đây chờ Thanh Tịnh.
- Nhưng...
Như hiểu ý cô bé, Hiếu liền nói:
- Không sao, Thanh An cứ vào vui với bạn bè, anh đứng đây chờ.
Thanh An kêu lên:
- Ý không được đâu. Anh Hiếu đứng đây, lỡ anh Hai về thấy mắng em đó. Hay là anh vô phòng khách ngồi đợi nghen?
Hiếu gật đầu. Đôi mắt anh chàng bác sĩ khoa răng trìu mến một cách lạ lùng, nhưng Thanh An không để ý. Nàng đi trước vào nhà, Hiếu lặng lẽ theo sau.
Không cần kiêng dè gì ráo, mấy đôi mắt tròn xoe và mấy cái miệng chu lên với một câu hỏi nhiều ý nghĩa:
- Ai vậy?
Sợ lũ bạn quỷ quái hiểu không đúng rồi xuyên tạc bậy bạ. Thanh An vội vàng giải thích:
- Các bạn ơi, đây là anh Hiếu bạn của anh Hai. Anh Hiếu là bác sĩ chuyên môn “nhổ răng” đó.
Thanh An vừa dứt lời chợt nghe tiếng kêu thất thanh:
- Ui da... đau quá hu hu...
Cả bọn trợn mắt nhìn Bội Ngọc một tay bụm miệng vừa la oai oái. Thu Hà ngạc nhiên:
- Gì thế Ngọc?
Tố Nữ đoán mò:
- Chắc nó trúng phong.
Bội Ngọc lườm Tô Nữ một cái sắc bén nhưng vẫn rên.
- Trời! Đau... đau nè!
Tử Duyên cúi xuống gần Bội Ngọc:
- Mày đau chỗ nào?
Thanh An cũng lo lắng:
- Đau gì vậy Ngọc?
Tức thì Bội Ngọc buông tay khỏi miệng, đáp tỉnh queo:
- Đau răng chớ đau cái gì.
Năm đứa con gái cười ầm. Thanh An liếc thấy Hiếu đỏ ửng mặt và có vẻ ngượng nghịu, nhưng chính nàng cũng không nín được cười.
Hiếu hiền lành nói:
- Mấy cô bé này ghê thật, chọc quê cả anh nữa.
Tố Nữ nhìn Hiếu:
- Anh nhớ mặt con nhỏ đó, lỡ mai mốt nó bị đau răng thật, anh cứ nhổ nguyên hàm cho nó biết tay.
Bội Ngọc nguýt dài:
- Xí, còn khuya mới có chuyện đó. Răng của tao nhai đá xanh còn chưa nhúc nhích nữa là.
Tố Nữ trề môi:
- Dóc...
Thu Hà gắt:
- Lại sắp sửa!...
Rồi Thu Hà mạnh dạn “chiếu tướng” Hiếu:
- Anh thấy tụi này thế nào?
Hiếu cười:
- Dễ thương, dễ mến, và...
Thanh An ngắt lời chàng:
-... Và dễ sợ nữa phải không?
Hiếu lại cười. Anh chàng nhìn hiền thật đầu đuôi chỉ toàn có cười.
Tử Duyên bắt đầu tấn công:
- Mai mốt tụi này lỡ có đau răng, anh đừng có “chặt đẹp” nhé!
Tố Nữ hùa theo:
- Anh đừng có làm đau nhé! Trời ơi chỉ tưởng tượng ra kìm, búa, xà beng, mỏ lết của anh là tụi này đã muốn xỉu rồi.
Cả bọn cười ngất, Hiếu cảm thấy vui vui với mấy cô bé này, chúng thật trẻ trung, yêu đời và dí dỏm. Chàng vui lây niềm vui vô tư.
- Dĩ nhiên với các em thì đặc biệt rồi. Nào, ngày mai ai xung phong đến phòng răng anh trước tiên! Ưu tiên giảm giá năm mươi phần trăm.
Bội Ngọc nheo nheo mắt:
- Anh này kỳ ghê! Ai đau răng hồi nào đâu mà xúi tới phòng răng của anh.
Tố Nữ chỉ thẳng mặt Bội Ngọc:
- Hồi nãy chính mày ôm răng đó là gì.
Bội Ngọc cười hề hề:
- Tao quảng cáo hộ anh Hiếu mà
Hiếu bỗng hỏi Thanh An:
- Bạn em vui quá hả? Nhưng họ tên gì vậy Thanh An?
Thanh An định giới thiệu tên tuổi, chợt nghe tiếng Thu Hà đằng hắng:
- Hừm!... Hừm...!
Thanh An nhìn bạn lúng túng:
- Không cho anh Hiếu biết tên hả?
Thu Hà đưng phắt lên:
- Con ngốc! Thôi tụi tao về đây.
Thu Hà đứng lên và ra về. Tử Duyên, Tố Nữ và Bội Ngọc cũng về theo, họ chẳng chào hỏi ai một cau khiến Hiếu ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Thanh An không lạ gì cái nhóm của mình. Tất cả điều ghét con trai. Ngoại trừ cha, thầy, anh hoặc những người thân tộc, còn con trai lạ lẫm hoặc cà bơ cà bất ở đâu là chúng rất ghét. Hôm nay Hiếu may mắn lắm, chớ người khác thì đừng hòng nói chuyện tử tế với bọn này, chỉ có dở khóc dở cười vĩ những trò quỷ quái của chúng thôi.
Hiếu cau mày hỏi Thanh An:
- Bạn của em sao thế?
Thanh An đăm chiêu im lặng. Hiếu xích lại gần Thanh An hơn một chút làm Thanh An hết hồn.
- Kìa anh Hiếu! Anh hỏi gì kia?
- Anh không hiểu anh đã làm gì khiến mấy cô bé giận anh.
Biết Hiếu hiểu lầm các bạn Thanh An liền giải thích:
- Không phải mấy bạn em giận anh Hiếu đâu.
- Thế sao tự nhiên mấy cô bé kéo nhau bỏ về?
Thanh An cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh thật duyên dáng:
- Tụi nó tửng tửng vậy đo anh. Thật ra tụi nó chặng biết giận hờn là cái gì.
Hiếu yên lặng hút thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng trộm nhìn cô bé Thanh An. Làm sao ai biết được trong lòng anh bác sĩ khoa răng đang bâng khuâng sao động bởi một bóng hình vô tư xinh xắn, hình bóng của Thanh An!
Hiếu nhìn đồng hồ rồi nói bâng quơ:
- Giờ này mà thằng Tịnh chưa về, chắc nó cho mình leo cây quá.
Thanh An vô tình đâu hay Hiếu phịa ra một cái hẹn với anh Hai là để gặp gỡ riêng mình. Nàng nói:
- Em nghĩ là sáng mai anh Hai mới về.
- Không lẽ nó giỡn chơi với anh.
Thanh An bào chữa cho anh trai:
- Anh Hiếu thông cảm, anh Hai vì nhiệm vụ mà.
- Ừa, thì anh thông cảm. Lần sau nó cho anh “leo cây” nữa, anh cũng không chửi nó đâu.
Đêm nhè nhẹ trôi, tiếng cười hồn nhiên của Thanh An ấm cúng trong thinh gian. Chỉ một mình Hiếu biết trái tim mình đang xôn xao rung động trước cô bé dễ thương.
Hơn năm giờ chiều, không khí vẫn còn oi nồng, gây cho con người ta sự bực bội đến cực độ. Mồ hôi rịn ẩm thật khó chịu. Bội Ngọc chỉ thèm được tắm thế nhưng thật xui xẻo, đường nước chính hôm nay không hiểu sao lại bị cúp đột xuất. Không có cách nào hơn, Bội Ngọc bắt buột phải xách hai tay hai xô nước hứng hàng giờ từ ống dẫn nước phụ chảy rỉ rỉ.
Cầu thang chung chư buổi chiều cúp nước dớ dáy nhớp nháp không chịu được. Tuy có luyện tập võ hàng ngày nhưng Bội Ngọc cũng bở hơi tai với hai xô nước nặng trĩu hai bên. Nàng cố gắng... cố gắng từng nấc cầu thang, hơi thở phì phò mệt nhọc, trong lòng bực bội, gia đình ở chi mà ở tận lầu năm chung cư này.
Bỗng... Bội Ngọc bị ai đó đụng như trời giáng. Hai xô nước tuột khỏi tay lăn lông lốc xuống cầu thang, nước đổ tung tóe không còn một giọt, ướt hơn nửa phần người của Bội Ngọc và ướt cả người anh chàng ăn mặc chỉnh tề suýt té lăn luôn xuống cầu thang.
Ngay lập tức Bội Ngọc trợn mắt, chu môi:
- Trời ơi thật là xớn xác, mắt anh đi du lịch rồi sao?
Anh chàng ngượng nghịu đỏ mặt:
- Cô bé! Cho tôi... xin lỗi...
Bội Ngọc đanh đá:
- Xin lỗi gì! Người ta mệt muốn hụt hơi mới xách được hai xô nước lên tới đây. Anh...
Anh chàng nhíu mày có vẻ khó chịu:
- Tôi đã xin lỗi rồi, cô bé làm gì dữ vậy. Cùng lắm là tôi xách lại cho cô hai xô nước chú gì.
Không ngờ Bội Ngọc chống nạnh thách thức:
- Anh nói thì phải thực hành ngày lập tức, đi xách nước đền tui đi!
Đưa ánh mắt quét ngang mặt Bội Ngọc một cái rồi không thèm nói thêm gì, anh chàng lẳng lặng đi lượm hai cái xô. Đúng ở trên, Bội Ngọc còn dõng dạc nói:
- Nếu hai cái xô của tui mà bể là tôi bắt anh mua xô khác cho tui đó.
Đôi mắt anh chàng xếch ngược lên về phía Bội Ngọc:
- Cô dữ quá thế nào cũng ế chồng!
Bội Ngọc trừng mắt:
- Tui ế kệ tui, mắc mớ gì đến anh mà anh nhiều chuyện.
Anh chàng xách hai cái xô đi xuống, cách mấy ngã quẹo cầu thang vẫn nghe tiếng ong óng của Bội Ngọc, chàng lắc đầu nhưng môi lại mỉm cười vu vơ, lòng thầm nghĩ:
“Kinh thật! Con gái chung cư này dữ như bà la sát vậy. Mình mới chân ướt chân ráo về đây đã xui xẻo, đụng nhằm một tiểu la sát!”
Vừa nghĩ Việt vừa để xô vô máy nước hứng cho đầy. Từng giọt... từng giọt nhỏ vào xô, ôi chao... Không biết bao giờ mới đầy đây. Việt sốt cả ruột và nghĩ cô bé ấy nổi giận không phải là vô cớ. Chàng lại mỉm cười, cô bé có tướng tá ngầu thật nhưng gương mặt mới dễ mến làm sao!
Bội Ngọc lò dò ở lưng chừng cầu thang hét xuống:
- Nhanh lên! Nhanh lên một chút bộ bắt tui đứng đây chờ hoài sao?
Việt ngửa mặt nhìn lên đáp:
- Nhanh sao được mà nhanh, nước nhỏ từng giọt đây nè.
Bội Ngọc làu nhàu:
- Cho chừa cái tội xớn xác!
Việt tức mình:
- Cô bé làm gì mắng tôi hoài vậy?
Bội Ngọc khinh khỉnh:
- Không dám “cô bé” đâu?
Việt phát phì cười:
- Không chịu là cô bé, hông lẽ tôi kêu bằng cô lớn?
- Hứ, không thèm nói chuyện dỏm đời với anh.
- Hừ, nói chuyện vậy mà dỏm đời. Nè cô bé, cô bé ở lầu năm mà căn mấy vậy?
Bội Ngọc liếc xéo:
- Anh hỏi chi vậy?
- Tôi sẽ xách nước đến tận nhà cho.
- Tui hổng cần, xách hết cầu thang lầu năm là được rồi.
- Cô không nói căn nào, tôi không xách nước lên.
Bội Ngoc mở to mắt:
- À á... anh dám “xù” không đó?
- Là lỗi của cô thôi, ai biểu cô không nói căn nào.
Bội Ngọc buột miệng:
- Căn 53, xách đến cửa nhà cho tui càng tốt.
Làm vẻ phớt tỉnh, Việt lẩm bẩm lớn cố tình cho Bội Ngọc cũng nghe:
- 53... 35 hì hì... kỳ quá!
Đúng như dự đoán của Việt, cô gái trợn mắt:
- Anh nói cái gì 35? Nhà của tui là căn 53 kia mà.
Việt thản nhiên:
- 53, 35 cũng vậy. Sao cô hay “nổi xung” quá vậy chớ!
Việt cúi mặt khẽ giấu một nụ cười đắc ý. Hai xô nước đã đầy, chàng bắt đầu xách leo cầu thang. Hai cách tay chàng cuồn cuộn nổi bắp, đôi chân thoăn thoắt chớ không ì ạch như Bội Ngọc khi nãy. Bội Ngọc nép vội vào thành cầu thang cho Việt đi qua, nàng chợt bắt gặp một ánh mắt lạ thường...
Việt bước những bước chân chắc nịch, khỏe mạnh lên các nấc thang. Chiếc áo sơ mi chàng cởi ra từ lúc nào, quàng ngang cổ phô trương nguyên vùng ngực vạm vỡ cường tráng nâu dòn. Bội Ngọc lẽo đẽo theo sau anh chàng.
- Nếu anh có nặng lắm thì đưa đây tui phụ...
- Không cần cô phụ. Ban nãy cô đừng bắt đền tôi thì tôi đâu có trễ giờ...
- Hứ! Anh làm đổ nước của tui thì dĩ nhiên phải đền rồi. Nhưng anh trễ giờ... hẹn bồ à?
Không dừng chân, Việt đáp:
- Ừ, hẹn bồ.
Lấy làm thú vị Bội Ngọc tự đắc trong lòng:
- Cho đáng kiếp! Thế nào hắn cũng phải tốn tiền mua kẹo dỗ con nhà người ta.
Hai người lên đến tầng năm, chợt Bội Ngọc kêu:
- Ê... ê...
Việt đặt hai xô nước cái phịch, quay lại nhìn thẳng Bội Ngọc:
- Tôi tên là Việt, không phải tên ê.
Bội Ngọc ngủng ngoẳng:
- Xì, anh tên gì kệ anh chứ.
- Cô đã biết tên tôi thì cô phải nói tên cô.
- Vô duyên! Tui có mượn anh xưng tên đâu.
- Nhưng dù sao cô cũng đã biết tên tôi.
- Tui không thèm để cái tên anh vào lỗ tai.
Việt lắc đầu:
- Tôi chịu thua cô rồi. Nào, bây giờ tôi phải xách nước đến đâu đây?
Bội Ngọc dõng dạc:
- Để đó cho tui và anh muốn biến đi đâu tùy ý.
Chịu thật! Một cô gái ngông nghênh không chịu nổi. Việt mặc lại chiếc áo, và bước lại căn hộ số 52 móc chìa khóa tra vào ổ cửa. Trước khi bước vào trong đóng cửa lại, Việt còn ném về phía Bội Ngọc một ánh mắt pha lẫn cái cười mím môi. Bội Ngọc đứng ngẩn người, nhìn chằm chặp vào cánh cửa vô tri mang số 52. Căn hộ này nằm sát căn hộ nhà Bội Ngọc. Thì ra thím Tư sang căn hộ cho chủ mới từ lúc nào, cũng tại vì Bội Ngọc đi quá nên không hay biết sự có mặt của một anh chàng lạ hoắc ngay sát cạnh nhà, với lại ở chung cư này ít ai để ý đến ai, nhà nào nhà nấy chỉ biết mình.
Bội Ngọc chưa kịp xách hai xô nước vào nhà mình thì anh chàng đáng ghét kia trở ra. Chàng nhếch môi:
- Ủa! Sao cô bé còn đứng đây?
- Tui đứng đây kệ tui, mắc mớ gì tới anh.
Việt lắc đầu đi thẳng xuống cầu thang. Khu chung cư nhập nhoạng nhòa trong bóng tối, ai đó vừa bật lên những ngọn đèn vàng khè soi rõ những nấc thang và thềm xi-măng ẩm ướt. Bội Ngọc cúi xuống xách hai xô nước vào nhà, lòng bỗng nhiên ngẩn ngơ, thật lạ lùng...
Giờ ra chơi nhóm “Ngũ quái giai nhân” tha thướt trong những chiếc áo dài trắng. Năm nàng dàn hàng ngang xuống thang lầu. Bội Ngọc đưa ý kiến trước tiên:
- Đi ăn bò bía.
Tố Nữ phản đối:
- Ăn bò bía mắm muối hôi miệng, đi ăn hột vịt lộn ngon hơn.
Bồi Ngọc thè lưỡi nhái:
- Tao khoái ăn bánh xèo hơn!
Tố Nữ tức lắm vì biết Bội Ngọc trêu mình. Số là nhà của Tố Nữ bán bánh xèo, bánh xèo chuyên nghiệp ngon số một ở thành phố này!
Tố Nữ lườm sắc bén:
- Đừng có đụng chạm.
Bội Ngọc nén cười phân bua:
- Nhỏ này ngộ ghê, tao khoái ăn bánh xèo thì nói bánh xèo, chớ mày nghĩ gì thế?
Tố Nữ hét lên:
- Mày đừng có chọc quê tao.
Thu Hà nói lớn:
- Cho xin can đi hai “bà”, hễ cứ gần nhau là y như là...
- Hai con chó với mèo lúc nào cũng thích gầm gừ nhau, hề... hề...
Tử Duyên đùa một câu khiến Thu Hà với Thanh An cũng phải phát cười. Tố Nữ và Bội Ngọc cũng nhìn nhau tủm tỉm cười. Họ sắp xuống hết cầu thang, bỗng ở trên vài nấc thang có tiếng nam sinh la:
- Mấy “công nương” làm gì mà dàn hàng không cho ai đi hết vậy?
Lập tức Thu Hà quay phắt lại:
- Rồi sao? Tui dàn hàng không cho ai đi rồi đó rồi sao?
Lữ Thông và Mai Thế, hai nam sinh lớp 12A5 cũng không vừa sừng sộ lại:
- Ở trường chớ đâu phải nhà của quí vị mà quí vị chiếm hữu.
Không ai bảo ai nhóm ngũ quái liền đứng lại, đan nhau hàng ngang trên bậc thang hệt như một bức tường thành trắng xóa và kiên cố. Tố Nữ chĩa mũi nhọn vào “đối thủ”:
- Trường là trường, nhà là nhà, ngũ quái này muốn đi hàng ngang hay hàng dọc là quyền của bọn ta, cấm nhà ngươi thắc mắc.
Lữ Thông và Mai Thế không thể nào đi xuống sân trường qua bức rào bằng năm thân hình cô gái. Lữ Thông dậm chân:
- Quý vị đừng có tác yêu tác quái!
Tử Duyên đưa cái gương mặt lạnh lùng về phía trước:
- Tác yêu tác quái nghĩa là làm sao? Yêu cầu giải thích.
Thu Hà và Bội Ngọc phụ họa:
- Đúng rồi yêu cầu giải thích. Giải thích mà không rõ ràng đừng trách ngũ quái này.
Mai Thế đưa ánh mắt nhìn Lữ Thông làu bàu:
- Mày chọc kiến lửa làm chi cho rách việc không biết!
Lữ Thông nói nhỏ:
- Mày sợ mấy con nhỏ này hả? Để tao trị tụi nó một lần cho biết tay.
Mai Thế hích bạn, ngăn cản:
- Đừng có chọc tụi nó nữa.
Nhưng chậm rồi, Lữ Thông đã lên tiếng:
- Quý vị là cái gì mà tôi phải giải thích. Quý vị hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi...
Thu Hà tuyên bố:
- Nhà ngươi mà không nói rõ bọn ta tác yêu tác quái là làm sao, thì ta sẽ không cho các người bước một bước xuống thang lầu.
Lữ Thông hét lớn:
- Tôi không sợ gì bạn đâu, tôi cứ xuống cho bạn coi đây.
Thu Hà chống nạnh, hất mặt:
- Nào xin mời xuống thử coi.
Lữ Thông bậm môi, mắt láo liên suy nghĩ. Mai Thế tỏ ra ái ngại:
- Mày định làm gì thằng quỷ?!
Lữ Thông ghé tai bạn nói nhỏ một vài câu, Mai Thế rụt vai:
- Tao không dám đâu!
- Thế! Sao mày nhục thế? Không lẽ mình lại quay lên lớp, chịu thua bọn nó cho mất thể diện hả?
- Nhưng mấy con nhỏ này dữ quá, chọc ghẹo nó không có lợi.
- Ít ra cũng phải bắt tụi nó nể tụi mình.
Mai Thế nhún vai:
- Tao không dám tin cái điều mày nói!
- Mày nhát quá, thật ra bọn con gái này chỉ có cái miệng toang toang thôi chớ dám làm gì mình. Nào, đếm một, hai, ba là tao với mày tông thẳng vào tụi nó, phá tường cản trở để xuống sân trường nhé?
Mai Thế chưa kịp từ chối thì đã nghe Lữ Thông đếm bằng giọng nhấn mạnh, vừa đủ cho hai thằng nghe:
- Một... hai...
Mai Thế hơi run... không thể nào làm khác, phải nhắm mắt nghe lời nó thôi. Tiếng “ba” vừa buông ra là Lữ Thông nhắm thẳng Thu Hà lao tới. Mai Thế thì lao đại, chẳng may anh chàng xô nhằm Thanh An loạng choạng suýt té xuống cầu thang. Thu Hà cũng không kịp phản ứng. Thật ra không ai ngờ Lữ Thông với Mai Thế dám cả gan đến thế.
Lữ Thông với Mai Thế xuống được sân trường. Mai Thế thì mặt đỏ au, còn Lữ Thông thì nhăn răng cười:
- Hề hề... Lữ Thông này đâu có sợ quý vị, thấy chưa?
Thu Hà nghiến răng:
- Hãy đợi đấy Lữ Thông!
Bội Ngọc dậm chân thình thịch:
- Tức ơi là tức!
Tử Duyên nhìn Thanh An:
- Mày có sao không?
Vừa phủi vết bẩn trên thân áo dài, vì ban nãy Thanh An loạng choạng té vào lan can cầu thang, nàng vừa đáp:
- Không sao.
Tố Nữ cười khanh khách:
- Thằng Mai Thế thiệt khôn, nhè con Thanh An yếu đuối mảnh mai mà xô.
Tử Duyên trêu:
- May mà nó xô Thanh An, chớ nó mà nhằm mày là mày té xuống tám nấc cầu thang rồi.
Tố Nữ hỉnh mũi:
- Còn khuya... Đừng tưởng tao gầy gầy mà yếu nghe chưa.
Nhóm ngũ quái tức lắm, nhất là Thu Hà, nàng căm Lữ Thông đến xương đến tủy nhưng ngay lúc này báo thù thì chưa được. Nàng liền hô với nhóm:
- Đi theo tao, tao sẽ bao tụi mày một chầu.
Bội Ngọc háo hức ngay:
- Chầu gì Thu Hà?
Thu Hà vung tay:
- Tụi mày thích gì tao chìu nấy, ăn rồi tao sẽ bàn với tụi mày một việc quan trọng.
Thanh An ướm hỏi:
- Mày tính trả đũa Lữ Thông với Mai Thế phải không?
Thu Hà nheo mắt:
- Mày thông minh lắm, thôi tụi mình đi.
Nhóm Ngũ quái kéo nhau ra cổng trường. Tử Duyên cười chúm chím:
- Tụi mình đi ăn bò viên nghen?
Nhiều cánh tay đưa lên đồng ý, Thanh An ngại ngùng:
- Ăn bò viên “nặng đô”, tội nghiệp Thu Hà.
Thu Hà xua tay:
- Nhằm nhò gì, đi ăn mau kẻo không kịp vô học.
Tất cả kéo nhau về quán ăn bình dân gần trường. Quán không đông lắm vì giờ này đã muộn. Nhác thấy Lữ Thông với Mai Thế ngồi trong quán, Bội Ngọc khều Thu Hà:
- Hai thằng cà chớn kìa!
Ánh mắt Thu Hà lóe lên một tia lửa:
- Tao thấy rồi.
Năm cô nàng kéo nhau vào quán, chọn cái bàn gần nhất chỗ Lữ Thông ngồi nhất. Mai Thế tái mặt ngay:
- Chết! Mấy bà chằng lửa kìa Lữ Thông.
Lữ Thông cũng chột dạ nhưng cố trấn tĩnh:
- Kệ tụi nó.
- Tao sợ con nhỏ Thu Hà quá, nhìn nó ngầu dễ sợ.
Hai chàng không kịp thì thầm vì người ta bưng đến đặt trước mặt hai tô bò viên nóng hổi bốc mùi nước lèo thơm nghi ngút. Bên bàn kia giọng của Thu Hà thật oai:
- Cho năm tô bò viên đặc biệt.
Bội Ngọc gọi thêm:
- Năm sô-đa chanh đường.
Mai Thế đạp chân Lữ Thông:
- Con gái mà ăn uống phát khiếp!
Lữ Thông nén cười:
- Bỏi vậy con Bội Ngọc mới thành cái lu.
Hai anh chàng nói nho nhỏ nhưng tiếng cười lại vỡ ra như trêu tức bọn con gái. Thu Hà lẳng lặng không nói, thấy trên bàn có hai hũ ớt hiểm bằm nhỏ để nêm bò viên nàng liền trao cho Bội Ngọc một hũ. Bội Ngọc hiểu ý liền cầm lấy, đứng lên cùng nhau làm hai hũ ớt văng tung tóe lên lưng áo sơ mi trắng tinh của Lữ Thông và Mai Thế. Trong khi hai anh chàng nhăn mặt bởi ớt cay thấm trên da thịt thì Thu Hà giả lả cười dịu ngọt:
- Ồ, xin lỗi... Xin lỗi nghen tụi này hông cố ý...
Bội Ngọc quai miệng la:
- Mày thật vô ý Thu Hà ạ.
Thu Hà đắc ý bằng ánh mắt:
- Đã bảo người ta lỡ mà.
Tử Duyên, Thanh An và Tố Nữ cười ngặt nghẹo. Lữ Thông đứng lên, vừa phủi những vệt ớt đỏ thắm trên áo vừa la toáng:
- Mấy người chơi kỳ vậy?
Thu Hà giả bộ mềm mỏng:
- Ê người ta đã xin lỗi rồi mà.
- Không có lỗi phải gì hết.
- Vậy chứ bây giờ bồ muốn sao?
- Bẩn hết áo của tôi rồi nè.
- Thì đưa đây tui đem về nhà giặt ủi ngày mai đem trả bồ.
Lữ Thông lóng ngóng:
- Vậy bây giờ tôi ở trần vô lớp hả?
Thu Hà tỉnh queo:
- Thì để tôi lau cho bồ, làm dữ thấy ghê!
Mai Thế không dám làm ồn anh chàng bấm bụng móc khăn mui xoa ra lau những vật đỏ vấy lên áo. Với tay lấy cái khăn lau đũa, Thu Hà nhúng một chút nước sô-đa lạt trong chai và giơ lên:
- Tui lau áo cho bồ nghen.
Lữ Thông trừng mắt:
- Thôi được rồi mấy người làm một hồi cái áo tôi quăng bỏ bây giờ.
Thu Hà nhìn thẳng vào mặt Lữ Thông.
- Khỏi hả? Cám ơn nhiều nhiều nghen!
Buông tiếng hừ tức tối rồi Lữ Thông ngồi xuống ăn hết tô bò viên nhanh chóng cho hả giận. Ở bên này năm đứa con gái cố bấm bụng nhưng tiếng cười cứ vỡ ra ngả nghiêng chạm nhau nghe tức lỗ tai. Lữ Thông nghiến răng, cố nuốt hận vào lòng.
Nhóm Ngũ quái cảm thấy thật vui vẻ vì đã phục thù được một điều. Các nàng ăn uống vui vẻ và thấy ngon hơn bao giờ. Ăn xong Thu Hà trả tiền rồi cả bọn kéo nhau về trường, vừa đi các nàng vừa cười ngất:
- Ối trời ơi chắc tao cười vỡ bụng mà chết mất.