Socrates Thân Yêu

Chương 94

Chân Noãn bước
đầu không kiểm tra ra điều gì, phải lật nạn nhân lại, nhưng cô quyết
định chờ về phòng phẫu thuật rồi mới lật. Cô hăng hái tinh thần đứng
dậy, không ngờ đỉnh đầu lại đột ngột đụng phải cằm một người, tiếng
“cốp” giòn giã vang lên kèm theo tiếng hàm răng kêu ken két.

Lần này đụng quá mạnh, đầu cô chấn động, che trán quay đầu lại, thảng thốt kêu lên: “Đội trưởng!”

Ngôn Hàm nheo mắt, đeo khẩu trang nên không thấy rõ vẻ mặt. Anh trừng mắt
nhìn cô chằm chằm với vẻ dở khóc dở cười vài giây rồi “chậc chậc” hai
tiếng, ngay sau đó đeo kính bảo hộ trong tay vào mặt cô. Động tác có
phần quá mạnh, Chân Noãn bị đẩy lùi về phía sau một bước, vội vàng đưa
tay đỡ mắt kính, lại ngẩng đầu ngây dại nhìn anh xoay người rời khỏi lần nữa. Bóng lưng anh cao lớn thẳng tắp, trông như đang cúi đầu xoa xoa
cằm, chắc đang nghĩ cô cấp dưới này sao mà cứ khiến người ta phải lo
lắng thế kia.

Cô lè lưỡi, gọi với theo bóng lưng anh: “Đội trưởng, em cảm ơn ạ!”

Anh quả thật mặc kệ cô. Đội trưởng của đội phòng cháy chữa cháy cũng đi lên theo, chỉ vào căn phòng và miêu tả với Ngôn Hàm: “Nguyên nhân dẫn đến
hỏa hoạn chính là xăng, ngọn lửa bắt đầu từ dưới khe cửa. Cửa đã bị
khóa, sau đó bị lửa thiêu cháy sập xuống. Tên phóng hỏa châm lửa từ bên
ngoài khe cửa, còn chưa rõ lúc ấy nạn nhân đã hoàn toàn tử vong hay
chưa.”

Chân Noãn hơi sởn gai ốc khi nhìn thấy cái xác chết cháy nằm nhoài trên đất với tư thế giãy giụa kia.

Quan Tiểu Du lấy mảnh nước sơn trên vách tường, chuẩn bị mang về đối chiếu
với mảnh phát hiện được trên tóc Trịnh Miêu Miêu để xác định đây có phải là nơi nhốt cô bé không.

Mấy nhân viên nghiệm chứng còn lại ngồi xổm trên mặt đất rót luminol peroxide và nước cất vào bình thủy tinh,
lắc vài cái rồi vặn chốt xịt thuốc vào, sau đó bắt đầu che chắn ánh sáng để tiến hành kiểm tra.

Họ lần lượt phun khắp phòng, tuy căn
phòng đã bị thiêu cháy đen nhưng vẫn kiểm tra ra những vùng phát sáng
màu xanh trắng, từng đốm từng đốm như lửa ma trơi. Bởi vì lửa và nước
chữa cháy đã phá hỏng một phần hiện trường nên không tài nào đo lường
được lượng máy chảy.

Chân Noãn đứng trong căn phòng đen sì nhưng
lóe ánh huỳnh quang, vẻ hơi khiếp đảm. Vì không muốn ảnh hưởng đến công
việc của họ, cô lui ra ngoài trước. Khắp xung quanh đều là nước, khói
xanh lượn lờ trên đống hoang tàn, trông hệt như cảnh tượng mà chỉ trong
phim tận thế mới có.

Chân Noãn bước ra hành lang, nghiêng đầu
nghĩ ngợi. Đến C-Lab đã một tháng, cô từng thấy qua rất nhiều kiểu thi
thể, không biết đó là may mắn hay bất hạnh nữa. Cô đi vài bước lại nhìn
thấy Ngôn Hàm đang đứng trong một căn phòng cháy đen ở cuối hành lang.
Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy cũng ở đó, mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh sẫm thật dày, trên có vài dòng chữ màu vàng dạ quang, thoạt nhìn trông
như con ong mật to lớn, đáng yêu.

Ngôn Hàm đang nói chuyện với đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy: “Xem ra căn phòng này cũng bị cháy vô cùng nghiêm trọng.”

“Đúng vậy!”


“Điểm bốc cháy không phải ở bên kia sao?” Ngôn Hàm không quay đầu lại, ngón
cái lướt qua bả vai, chỉ về phía sau. Chân Noãn đang đối diện với đầu
ngón tay anh, mím môi im lặng.

Ngôn Hàm nói: “Suốt đoạn đường đến đây, những căn phòng chính giữa không hề cháy nghiêm trọng như vậy.”

“Đúng thế!” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy nói: “Hỏa hoạn lần này có hai điểm bốc cháy, căn phòng này là điểm thứ hai.” Anh ta chỉ về tủ ti vi
đen thui. “Ở trên ngăn tủ.”

Ngôn Hàm khẽ gật đầu: “ Cực cho anh rồi.”

“Không sao.” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy vỗ vai anh, cởi mở nói. “Có thời gian, mấy anh em tụ tập một bữa.”

“Nhất định rồi!” Ngôn Hàm cũng cười, quay người tiễn anh ta liền thấy Chân Noãn đang đứng ở cửa tò mò nhìn quanh.

Anh nhìn Chân Noãn rồi lại quay đầu tiếp tục xem hiện trường. Anh đi trong
phòng một vòng, vừa đi tay vừa sờ túi áo khoác, mới vừa lấy ra một góc
gói thuốc lại đút trở về, không có động tĩnh gì nữa.

Qua một lúc lâu, anh hỏi: “Nhìn cái gì?”

Chân Noãn ngó nghiêng xung quanh, phát hiện anh đang nói chuyện với mình,
liền đáp: “Tại sao hung thủ muốn đốt căn phòng này thế ạ?’

Ánh
mắt dò xét khắp nơi của Ngôn Hàm rơi ngay vào bên dưới tủ ti vi, dừng
lại: “Nơi này có thứ hắn không muốn để cảnh sát phát hiện.”

Anh
sải bước đi đến, nhanh chóng đeo găng tay vào rồi ngồi xổm xuống, xem
xét một đống hộp đã cháy rụi, dần dần cau mày và ra lệnh: “Đi gọi Đội
trưởng Bùi lên đây!”

Chân Noãn “à” một tiếng, vừa định xuống tầng thì Ngôn Hàm gọi cô lại: “Thôi, em đừng đi!” Anh khẽ nhíu mày, nhưng
ngoài miệng vẫn cười một tiếng, nói: “Đừng để lát nữa phải lăn xuống.”

Cô sa sầm mặt mày, lời này nói ra cứ như cô là quả bóng vậy. Cô dẩu môi:
“Làm sao thế chứ? Em đâu phải trẻ con, có phải không biết đi đâu?” Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp đến lạ.

“Vậy cũng chưa chắc.” Anh đứng dậy. “Tôi phát hiện ra em đúng là vật thể gây tai nạn mà. Cẩn thận chút đi, chú ý an toàn, đừng để xảy ra chuyện. Trong đội ít kinh phí, đừng
để toàn bộ tiền bạc đều đổ vào chi điều trị và thuốc thang cho những lần em bị tai nạn như thế.”

Mấy câu trước còn tốt đẹp, mấy câu sau
đã hoàn toàn biến chất. Chân Noãn nghĩ thầm, xưa nay anh chẳng nói lời
tốt đẹp bao giờ mà!

“Em có bảo hiểm y tế.” Cô hứ một tiếng.

Ngôn Hàm đi đến bên cửa sổ, ló đầu ra và gọi xuống tầng: “Đội trưởng Bùi!”

Bùi Hải nhanh chóng đi lên.

Ngôn Hàm: “Đội các anh thường xuyên xử lý những vụ án dạng này nên có kinh
nghiệm rồi. Lúc trước, chúng ta đã suy đoán rằng mấy tên này từng nhiều
lần gây án.”

“Đúng vậy! Lần đầu tiên đi săn mà đã chộp ngay mồi,
trường hợp này thật sự rất ít, chọn địa điểm ở gần nhà nạn nhân cũng ít
nữa, phối hợp ăn ý một lần đã thành công như vậy thì hẳn thuộc dạng đã
mài luyện thành kinh nghiệm rồi. Trước đây, bọn họ chắc chắn đã từng
chọn khu vực vắng vẻ thưa người hơn để thực hiện.”

Ngôn Hàm cúi
đầu, phủi bụi trên tay và hỏi: “Lúc họp, anh có nói mấy tháng nay đều
chưa từng xử lý những vụ án tương tự đúng không?”

“Đúng thế!”

“Ý anh là nạn nhân đều không báo cảnh sát?”

“Chính xác là vậy.” Đội trưởng Bùi nhăn mày. “Giống như lúc trước anh nói, điểm này thật kỳ lạ.”


Chân Noãn nhỏ giọng xen vào: “Không phải đã nói tuổi tác nạn nhân khá nhỏ sao?”

Đội trưởng Bùi nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Không đúng, bình thường,
chúng ta hay nói nếu có một nạn nhân quyết định báo án thì đằng sau đó
phải có đến năm người lựa chọn im lặng. Nhưng rất hiếm khi xuất hiện
trường hợp tất cả nạn nhân đều không báo cảnh sát. Tuổi còn nhỏ là một
phần nguyên nhân, nhưng mấy năm nay, vì để xử lý các vụ án tồn đọng,
trong đội đã tổ chức tuyên truyền hàng loạt. Ti vi, biển quảng cáo, trạm xe buýt và trong cộng đồng đều kêu gọi nạn nhân đứng ra đưa tội phạm
vào vòng lao lý, cảnh sát tuyệt đối sẽ bảo vệ chuyện đời tư của họ. Theo lý thuyết, sẽ không xuất hiện tình trạng tất cả mọi người đều im lặng
như thế. Mấy ngày nay, tôi mãi suy nghĩ vấn đề này nhưng vẫn không hiểu
lắm.”

“Bởi vì...” Ngôn Hàm lại ngồi xổm xuống lần nữa. “Bọn chúng đã nắm được điểm yếu của nạn nhân.”

Dưới tủ ti vi là đầu máy VCD, dưới nữa là một loạt hộp đựng đã cháy đen như mực, như thể đụng vào sẽ lập tức vỡ nát.

Đội trưởng Bùi giật mình: “Nhiều vậy sao?”

Bàn tay đeo găng trắng của Ngôn Hàm khẽ nắm lại, giọng nói lành lạnh: “Chỉ
sợ đều là nữ sinh vị thành niên như Miêu Miêu. Tuổi họ còn nhỏ, tâm lý
yếu đuối, lại chưa đủ chín chắn, gặp phải chuyện như thế thì hoàn toàn
không có khả năng tỉnh táo, đắn đo đi báo cảnh sát như phụ nữ trưởng
thành. Thêm vào việc đã bị ghi hình thì càng không dám. Hơn nữa, kẻ
cưỡng hiếp không chỉ có một người, cho dù có ai muốn báo cảnh sát cũng
sẽ sợ cảnh sát chỉ bắt được một kẻ thôi, như vậy sẽ chọc giận đến đồng
bọn của chúng tung clip ra ngoài.”

Dù là người đã nhiều năm tiếp
xúc với loại vụ án này như Đội trưởng Bùi cũng phải đè nén phẫn nộ mà
đập xuống đất một cái thật mạnh. Số lượng VCD ghi hình bị thiêu rụi trên tủ ti vi quá lớn. Chân Noãn nhìn sơ qua đã thấy có chừng ba mươi, bốn
mươi chiếc đĩa.

Đội trưởng Bùi nói: “Vậy ra thuốc mê kia cũng là để tiện cho việc ghi hình.”

Đang nói thì Đàm Ca từ tầng dưới chạy lên: “Đội trưởng Ngôn, đã có tư liệu
của nạn nhân. Tên là La Hàn, 16 tuổi, sau khi bỏ học cấp ba thì vẫn chơi bời lêu lổng, không đi làm, cả ngày phóng xe motor như bay ngoài phố.”

Đội trưởng Bùi nhận lấy tài liệu lướt xem: “Đây chắc không phải là kẻ đã bắt chuyện với Trịnh Miêu Miêu chứ?”

Ngôn Hàm hỏi: “Manh mối bạn bè của nó đâu?”

Đàm ca khó xử và tức tối: “La Hàn đến từ huyện, bạn bè và bạn học ngày
trước đều không có ở đây. Ba mẹ nó đều bận làm ăn nên không có thời gian quan tâm con cái. Nhóm Hắc Tử đã hỏi thăm qua, đừng nói bạn bè của nó,
ngay cả nó ở đâu cả ngày họ cũng không biết, chỉ biết đưa tiền thôi. Bọn tôi đã tra qua, cuộc gọi đều rất ít, cả danh bạ cũng không có phát hiện khác thường, bọn tôi nghi ngờ nó có số điện thoại khác nữa.”

Ngôn Hàm im lặng, vốn tưởng vụ án này sẽ có tiến triển quan trọng, không ngờ lần nữa lại rơi vào ngõ cụt. Nhưng anh mau chóng nói: “Gọi người của
đội điều tra tra lại bạn học của Miêu Miêu lần nữa, cứ theo những gì tôi đã nói với anh sáng nay. Lúc ấy, trên xe rất có thể còn một cô bé
khác.”

Đàm Ca gật đầu.

Ngôn Hàm lại hỏi: “Nhà này là của ai?”

“Ba mẹ La Hàn thuê làm kho hàng, bên dưới còn là quầy tạp hóa. Giường trên
lầu là để thỉnh thoảng lưu lại nghỉ ngơi lúc nhập hàng. Khoảng nửa tháng ba mẹ nó mới đến một lần. Mùa đông thường là mùa ế ẩm nên tần suất họ
đến càng ít hơn.”

Ngôn Hàm suy tư chốc lát rồi lại hỏi: “Anh vừa nói La Hàn chạy xe motor?”

“Đúng.”

“Không có xe hơi?”

“Ba mẹ nó nói không có.”

“Được rồi.” Ngôn Hàm nói. “Chiếc xe hơi đêm đó không phải là của nó. Anh nói
với Tô Dương rằng tuy đã cố ý tránh thoát camera ở đường lớn phía tây
nhưng chúng vẫn phải rời khỏi cư xá. Tra xét hết tất cả camera gần lối
ra khu cư xá một lượt, nhất định phải tìm ra chiếc xe kia.”

“Vâng.”


Bùi Hải gãi đầu: “Hy vọng thông qua vụ án hôm nay tìm được thêm chút manh
mối, tìm ra kẻ giết chết La Hàn có lẽ sẽ dụ được hắn tiết lộ thông tin
đồng bọn. Cái chết của La Hàn rất có thể là do mâu thuẫn nội bộ.”

Ngôn Hàm không đưa ra ý kiến. Cảm giác loáng thoáng bất ổn khi đến hiện
trường này dường như đã rõ ràng hơn. Anh trầm tư trong giây lát, bất
chợt nói với Đàm Ca: “Để ký giả đi vào lấy tin đi, ngoại trừ tên họ của
La Hàn, tất cả tin tức khác đều để họ đăng lên.”

Đàm Ca không hiểu, hỏi tại sao nhưng Ngôn Hàm chỉ im lặng không để ý đến.

Chân Noãn quay đầu lại, thấy cửa phòng xảy ra vụ án đã mở, Tần Xu cũng đeo
khẩu trang lên tầng. Cô quay người trở về, thấy nhóm nhân viên nghiệm
chứng đã lấy chứng cứ xong, vén rèm lên lần nữa để trong phòng có lại
ánh sáng. Tần Xu đang nghe nhân viên nghiệm chứng miêu tả lại tình trạng xuất hiện vết máu.

Chân Noãn không cần chờ lâu thì nhóm Quan
Tiểu Du đã tiếp tục công việc của họ. Cô chờ trợ lý mang thi thể xuống
tầng rồi đón xe rời đi trước. Người của tổ pháp y cũng nhanh chóng trở
về phòng phẫu thuật.

Nhóm Chân Noãn mang thi thể lên bàn phẫu
thuật, quay mặt hắn lên trên. Cho dù họ đã vô cùng cẩn thận trong suốt
quá trình nhưng cái xác cháy vẫn rơi ra rất nhiều mảnh da thịt.

Máu thịt sau lưng lẫn lộn. Khuôn mặt của nạn nhân cũng bỏng nghiêm trọng,
vùng mặt áp sát với mặt đất bị tổn thương nhẹ hơn, nhưng gương mặt đã
hoàn toàn bị phá hủy.

Lần này, Chân Noãn không mổ chính mà giao
cho Tiểu Tùng và Đại Vĩ. Cô đứng bên cạnh dặn dò: “Trước tiên lấy máu
kiểm tra carbon monoxide(*). Lấy mẫu bộ phận bị bỏng, kiểm tra xem có
phản ứng protein không. Ngoài ra còn phải làm kiểm tra đường hô hấp
xoang mũi và khí quản, xem có hít vào bụi than hay không, thành trong
niêm mạc có tổn thương không. Tôi sẽ xem thử có phải hắn chết do hỏa
hoạn hay không.”

(*) Carbon monoxide là một chất khí độc không
màu, không mùi. Chất khí này có thể gây tử vong trong vài phút. Khí
carbon monoxide được tạo ra khi đốt cháy các loại nhiên liệu như khí
đốt, dầu, kerosene, gỗ hoặc than.

Bên kia, tổ nghiệm chứng không
hề phát hiện manh mối có ích ở hiện trường hỏa hoạn, ngoại trừ một vài
vết màu đã bị mờ đi, những chứng cứ khác như lông tóc, sợi vải và chỉ
tay đều không có phát hiện, toàn bộ đã bị lửa thiêu trụi hết cả.

Sau khi kết thúc công việc, trên đường trở về, Ngôn Hàm lái xe trong yên
lặng và trầm tư. Tần Xu ngồi bên cạnh, nhìn góc mặt căng thẳng của anh,
nhẹ giọng hỏi han: “Sao vậy? Trước kia, bất kể gặp vụ án thế nào anh
cũng sẽ không giống như bây giờ.”

Ngôn Hàm lặng thinh. Dự cảm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, gần như là khẳng định.

Tần Xu khẽ lẩm bẩm: “Những vết máu kia bị tiêu hủy không ít, chỉ còn lại
những vết lốm đốm rất nhỏ, nhưng bốn phương tám hướng đều có, thậm chí
là văng đến tận trần nhà. Nạn nhân bị thương hẳn là rất nặng, chảy nhiều máu như vậy thì dù hỏa hoạn cũng không che giấu được. Em đang nghĩ liệu có người nào dùng thuốc lau chùi xóa mất hay không.”

Ngôn Hàm
vẫn im lặng, nhưng ánh mắt càng u ám hơn. Nạn nhân bị thương nghiêm
trọng, đã chết rồi tại sao còn phóng hỏa thiêu đốt. Nếu phóng hỏa là
muốn che giấu mặt thật của nạn nhân nhưng lại phóng hỏa trong nhà nạn
nhân thuê thì chắc chắn là vô ích. Mục đích phóng hỏa không phải vì muốn hủy đi thông tin của nạn nhân mà là để xóa sạch dấu vết hung thủ lưu
lại. Hắn biết rõ rằng cần phải tiêu hủy dấu vết, nhưng lại rất điên
cuồng, căn bản không có lòng dạ quan tâm những chi tiết này nên chỉ có
thể phẫn nộ châm lửa hủy diệt hết tất cả những gì đã xảy ra ở đó.

Hơn nữa, nếu là đồng bọn thì tại sao đĩa ghi hình quý giá như thế lại phải
thiêu hủy mà không mang đi? Cuối cùng là tại sao phải có hai điểm bốc
cháy? Tại sao phải cố ý chạy đến căn phòng kia phóng hỏa, không phải vì
tránh để cho cảnh sát phát hiện mà là... những thứ đó khiến hắn phẫn nộ

và căm hận!

Ngôn Hàm trầm mặc, đạp mạnh chân ga, đồng thời cầm điện thoại lên.

Tại Phòng thí nghiệm Bệnh lý học C-Lab. Chân Noãn ngồi trước kính hiển vi
quan sát, làm một loạt thí nghiệm trên bàn, kết quả khiến cô hơi ngạc
nhiên.

Trong máu nạn nhân có lượng carbon monoxide, phản ứng
protein nơi bị bỏng cho thấy dương tính, thành khí quản tổn thương rất
rõ ràng. Lúc bị tưới xăng đốt, hắn vẫn còn sống, nhưng rất có thể đã bị
sốc nên mất đi ý thức. Lượng carbon monoxide trong máu đậm đặc khiến hắn chết rất nhanh.

Chân Noãn cầm kết quả đi ra khỏi Phòng thí
nghiệm, chuẩn bị đến phòng phẫu thuật, lại thấy giáo sư Trịnh Dung đang ở trước cửa phòng đợi cô.

“Giáo sư Trịnh?” Cô ngạc nhiên. “Hôm nay thầy đến làm việc à?”

“Không, có lẽ sau này sẽ không làm ngành này nữa. Có một số việc tôi muốn giao phó lại cho em. Em theo tôi vào đây.”

Chân Noãn nhìn bóng lưng tiều tụy của ông, lòng rất chua xót, muốn cất lời
an ủi nhưng đột nhiên phát hiện nỗi đau này không thể nào vơi đi được.
Không phải nói như thể con gái đột nhiên bị bệnh nặng qua đời được,
chuyện như vậy căn bản là không cách nào an ủi. Mỗi lần nhắc đến đều như đâm thêm một nhát dao.

Giọng nói Trịnh Dung khàn khàn nhưng mạch lạc và rõ ràng, bàn giao không hề bỏ sót nghiên cứu mà mình đang làm dở dang, luận văn chưa viết xong và cả đề tài chưa nghiên cứu, từng việc
từng việc đều nói hết với cô không phân lớn nhỏ.

Ông muốn cô dành thêm thời gian rảnh rỗi khi làm công việc pháp y để tìm hiểu và nghiên
cứu nhiều hơn, có những phát hiện mới để mở ra bước phát triển trong
lĩnh vực bệnh lý học, từ đó vận dụng tốt hơn vào công tác pháp y để giải oan cho nạn nhân.

Chân Noãn nhìn ông bàn giao từng tâm huyết
nghiên cứu khoa học cả đời mình cho cô mà không khỏi rơi lệ. Cô nghẹn
ngào: “Giáo sư Trịnh...”

“Hạng mục Tây Đinh này và đề tài viêm dạ dày tôi đã làm được hơn phân nửa. Sau này, có lẽ sẽ giúp ích cho việc
nghiên cứu độc chất học của em.” Trịnh Dung như không nhìn thấy nỗi bi
thương của cô, vẫn tiếp tục dặn dò.

Khi ông căn dặn hết toàn bộ
mọi chuyện thì lại nói: “Tôi đã dành thời gian xem báo cáo pháp y và ghi hình khám nghiệm thi thể do một mình em hoàn thành gần đây, bao gồm...
bao gồm của Miêu Miêu.” Ông khẽ cười, vẫn là người thầy ấm áp và khiêm
tốn ngày xưa, vỗ vỗ vai cô, cuối cùng như đã an tâm: “Chân Noãn, em làm
rất tốt. Phòng thí nghiệm Pháp y giao cho em tôi thấy yên lòng rồi.”

Giáo sư Trịnh giao phó mọi việc xong xuôi rồi rời đi. Chân Noãn đứng trong
hành lang, lẳng lặng nhìn bóng lưng ông rời xa, chậm chạp và yên tĩnh,
hệt như một cái xác đã vứt bỏ tất cả trần thế, không còn vỏ bọc hy vọng
nữa.

Cô không thể dằn nỗi đau trong lòng, che miệng khóc nức nở.

Một lát sau, Chân Noãn xốc lại tinh thần đi vào phòng phẫu thuật. Tiểu Tùng thấy cô liền vội vàng báo cáo: “Cô Chân, vết thương trên người nạn nhân quá nhiều. Ngực và bụng bị đâm đến hai mươi mấy nhát dao.”

“Hai
mươi mấy nhát?” Chân Noãn kinh ngạc. “Không thể nào, khi bị lửa thiêu,
hắn vẫn còn sống mà! Dĩ nhiên là đã mất đi ý thức nhưng hung thủ không
thể nào có tốc độ nhanh như vậy được!”

“Đây chính là chỗ kỳ lạ
nhất.” Đại Vĩ cầm dao phẫu thuật chỉ cho cô xem. “Những nhát dao này đều tránh những vị trí trí mạng, tránh bộ phận nội tạng quan trọng và đặc
biệt chỉ cắt vào nơi thần kinh dày đặc.”

“Việc này...” Lòng Chân
Noãn lạnh ngắt. “Nghe như người này rất am hiểu giải phẫu học cơ thể
người, lúc tra tấn như đang giải phẫu, là dạng đặc biệt ngược đãi...”

Cô vô cùng bàng hoàng, lòng nặng trĩu và rét lạnh từng cơn.

“Còn nữa...” Đại Vĩ chỉ vào phần dưới nạn nhân. “Bộ phân sinh dục cũng bị băm nát rồi.”


Tay Chân Noãn run kịch liệt, toàn bộ tài liệu rơi xuống đất. Trong nháy
mắt, cô bất chấp tất cả, quay người lao ra cửa. Đầu óc cô trống rỗng,
một mạch chạy đuổi theo, hành lang và thang máy đều như xoay tròn trước
mắt. Cô phóng ra khỏi thang máy rồi lao ra sân thì thấy xe Trịnh Dung đã chạy đi xa.

“Thầy ơi! Thầy Trịnh!” Chân Noãn gào lên, vừa kêu gào vừa gắng sức chạy theo trong cơn gió bấc.

Đối diện cô là vô số cảnh sát từ trên lầu xông xuống.

“Thầy ơi! Thầy Trịnh! Thầy ơi!” Cô đuổi theo không hề ngừng nghỉ dù chỉ một khắc, lao đến kéo cửa xe ông.

Nhưng Trịnh Dung không hề dừng xe, kéo theo cô chạy ra ngoài. Chiếc xe tăng
tốc chạy ra khỏi sân rồi đột ngột rẽ cua, lực ly tâm cực lớn hất văng
Chân Noãn ra thùng xe sau khiến cô ngã lăn trên mặt đất trong tích tắc.

Cô lăn đến giữa đường, trong khi xe Ngôn Hàm đang tức tốc lao về phía cô.
Bánh xe màu đen nghiến mặt đường chạy đến. Cô bàng hoàng trợn to mắt,
trái tim phút chốc ngừng đập.