“Chị dâu, lên xe đi! Nơi này lạnh lắm, bên bờ Tây rất ấm, anh Dực đã lo lắng chu đáo cho chị rồi.”
Chân Noãn không chịu nghe, giống như con thú bị vây, liên tục chui qua khe
hở giữa đám người rồi lần lượt thất bại. Mấy anh em cũng biết tính tình
của cô, tuy không dám đụng vào cô nhưng đều vây kín mít, không để cô lọt qua được nửa bước.
Giằng co gần nửa giờ, đôi bên đều buông bỏ.
Đới Thanh thầm than tính tình Chân Noãn bướng bỉnh, thường ngày bị Thẩm
Dực nuông chiều đến hư rồi. Thấy thời gian đã đến, hắn bèn gọi người kéo cô đi: “Chị dâu, xin đắc tội!”
Hai người đàn ông mang găng tay lôi Chân Noãn lên xe.
“Thả tôi ra! Cứu mạng!” Chân Noãn giãy giụa, nhưng hiện tại đang là giờ làm
việc nên không ai đi ngang qua đây, ngay cả bảo vệ an ninh cũng không
đến. Trên lầu có mấy nhà mở cửa sổ ra xem rồi lại vội vàng rụt về.
Chân Noãn bị lôi đến bên cạnh xe, ngồi bệt xuống đất khóc lóc náo loạn, nắm
chặt cửa xe không chịu buông. Mấy người đàn ông to lớn bị trò ăn vạ trẻ
con của cô làm cho lúng túng. Chân Noãn nhớ lại cách Ngôn Hàm đã dạy,
bắt lấy ngón giữa của đối phương bẻ thật mạnh, người nọ kêu lên một
tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất. Sau đó, Chân Noãn bật dậy bỏ chạy.
Thẩm Dực thờ ơ nhìn theo, cô đi theo Ngôn Hàm quả nhiên học được vài thứ
quái gở, nhưng tốc độ cô không nhanh, chạy được mười mấy mét đã bị bọn
họ bắt lại lôi trở về.
Chân Noãn ngồi dưới đất, chiếc mũ bị nắm
kéo lê trên mặt băng, hoàn toàn bị đối xử như một đứa trẻ. Cô vừa cào
vừa đá, băng vụn văng tung tóe: “Thẩm Dực, tôi hận anh, hận anh đến
chết! Anh là tên trứng ung, trứng thối, trứng muối, trứng rùa…”
Cô không biết mắng chửi người, tìm được một chữ “trứng” thôi liền gần như
mang hết tất cả các loài động vật ghép vào, ngay cả trứng đà điểu cũng
không bỏ qua. Một đám đàn ông cố làm mặt lạnh nhịn cười đến gần như rút
gân.
Đới Thanh dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Thẩm Dực. Anh đã đi ra khỏi cửa kính. Lúc đám trứng động vật còn đang họp thì…
“Chân Noãn!” Giọng đàn ông vang lên khiến trận náo loạn gà bay chó chạy này lập tức im bặt.
Chân Noãn liền ngẩng mặt lên, đôi mắt đen lay láy tròn xoe nhìn người vừa đến, òa lên một tiếng: “Đội trưởng!”
Là Ngôn Hàm. Tất cả mọi người ở đây đều biết anh nên không dám lỗ mãng,
quay đầu lại nhìn Đới Thanh. Đới Thanh cũng khó xử nhìn Thẩm Dực.
Chân Noãn thoát khỏi trói buộc, ngồi phịch trên mặt băng, lăn một vòng chạy
đến núp sau lưng Ngôn Hàm, không nhìn ai nữa cả. Một hồi lâu sau, cô hơi ló đầu ra, tiếng nói rất nhỏ, mang chút vẻ “chó cậy thế chủ”: “Đội
trưởng của tôi rất lợi hại, các người đừng hòng bắt cóc tôi.”
Ngôn Hàm á khẩu.
Cô lại khe khẽ hỏi: “Đội trưởng, sao anh lại đến đây?”
Anh nhìn Thẩm Dực: “Vô cớ bỏ bê công việc, còn liên lạc không được, đến xem thử em có phải tạo phản hay không.”
“Em đâu có tạo phản chứ? Em là nhân viên giỏi mà.” Cô mếu máo kháng nghị phía sau lưng anh.
“Tình cảnh gì đây? Vay nặng lãi không có tiền trả à?”
Chân Noãn thảng thốt, không biết là Ngôn Hàm bông đùa theo thói quen hay có
thâm ý khác. Cô thầm nghĩ thứ mình thiếu Thẩm Dực chỉ sợ cả đời cũng trả không xong, nén nhịn nỗi đau như cắt: “Ừ, thiếu nợ, chưa trả.”
Mắt Thẩm Dực nheo lại.
Ngôn Hàm cười nhạt: “Đó là do em không tốt.”
“Nhưng em không trả nổi thì chỉ có thể quỵt nợ thôi.”
“Em còn hùng hồn thế hả?”
“Trả không nổi thì phải làm sao? Lấy mạng của em à?”
Đới Thanh nhìn sao cũng cảm thấy hai người này đang tán tỉnh lẫn nhau, nơm
nớp lo sợ nhìn Thẩm Dực. Thẩm Dực vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Ngôn Hàm chậm rãi nói: “Tôi thấy họ không muốn lấy mạng của em lắm đâu.”
Chân Noãn nổi nóng, giậm chân sau lưng anh: “Anh không thể để họ trói em đi, em là cấp dưới của anh. Ngay cả cấp dưới cũng không bảo vệ được thì sau này, anh còn làm Đội trưởng thế nào?”
“Họ nhiều người như thế, tôi đánh không lại thì sao?” Ngôn Hàm hỏi. “Nếu không tôi giữ chân họ, em chạy trước nhé?”
“…” Sao anh lại nói toẹt sách lược tác chiến thế! Cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Em chạy rồi, anh có trốn thoát được không?”
Thẩm Dực nhìn họ với ánh mắt rét buốt.
“Em còn chưa nói cho tôi biết tại sao đang đi làm lại chạy về nhà làm gì?”
“Em không vô cớ bỏ việc, em đi điều tra…” Nói được một nửa thì nghẹn lời.
“Điều tra cái gì?”
Chân Noãn không lên tiếng, cô không thể nói cho Ngôn Hàm biết là mình trở về tìm tấm hình, càng không thể nói Thẩm Dực là đối tượng tình nghi lớn
nhất hại chết Hạ Thời được. Mặc kệ trước đây Thẩm Dực đã làm gì, cô đều
không thể để anh chết. Nếu anh chết, cô sẽ rất khó chịu, sẽ khó chịu đến không sống nổi mất.
Vẻ mặt cô do dự và đau thương rồi hạ quyết
tâm đều không tránh khỏi ánh mắt Thẩm Dực, lòng anh đau nhói, lại cảm
thấy như bị châm chọc. Cô vô tội nhất nhưng luôn bị mang ra làm quân cờ. Còn anh là kẻ đáng hận nhất, rõ ràng có thể mang cô đi thật sớm, giúp
cô rời xa chốn thị phi, nhưng anh cứ mãi do dự để rồi bây giờ vụt mất cơ hội tốt nhất. Có lẽ, ban đầu anh không nên đón cô về nước. Hiện tại,
anh cũng cần để cô tiếp tục ở bên cạnh Ngôn Hàm, tranh thủ một ít thời
gian cho anh.
Ánh sáng trắng lóa trên mặt băng phản chiếu lên
gương mặt Thẩm Dực, không thấy rõ biểu cảm nữa. Tất cả mọi người đều chờ anh ra lệnh nhưng anh không nói một lời mà cất bước rời đi.
Thấy anh đến gần, lòng Chân Noãn căng thẳng, quay đầu rụt về phía sau Ngôn
Hàm, vẻ cậy mạnh không buồn đoái hoài vừa nãy gần như bị tiếng bước chân anh giẫm lên băng đánh tan.
Đới Thanh hiểu ý Thẩm Dực, bảo mọi người rời đi. Ngôn Hàm cũng không làm khó dễ.
Chân Noãn lùi về bên kia, đưa lưng về phía Thẩm Dực, không để mình nhìn thấy anh, song bên tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân anh như giẫm lên
ngực cô. Anh thình lình dừng lại nhưng không quay đầu.
“Noãn Noãn!” Thẩm Dực nói. “Sau này, anh sẽ không quản em nữa.”
Bất chợt, mũi Chân Noãn cay cay, cô cắn chặt môi không quay đầu lại.
“Em khóc hay cười anh cũng không quản nữa. Em tự lo cho mình, đừng để bị người ta bắt nạt.”
Chân Noãn khẽ khàng “ừm” một tiếng, tầm mắt đã trở nên nhạt nhòa, mặt băng trắng tinh chói lòa cả mắt.
Thẩm Dực nói: “Tốt!” Rồi anh bỏ đi.
Ngôn Hàm nghiêng mắt nhìn bóng lưng Thẩm Dực đi xa. Thế mà hắn lại có ý định đưa cô đi, hừ, làm sao anh có thể để hắn mang Chân Noãn đi được chứ?
Anh siết bàn tay lại theo bản năng, quay đầu nhìn Chân Noãn. Trên lưng
và tóc cô toàn là băng, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Dực đang xa dần, nước mắt giàn giụa.
Vẻ mặt Ngôn Hàm căng thẳng, giận đến mức buồn
cười. Anh lại lo lắng bản thân mình không có sức ảnh hưởng đến Chân Noãn bằng Thẩm Dực cơ đấy! Vì vậy, đêm đó, sau khi phát hiện chiếc nhẫn của
Thẩm Dực ở gần chỗ xác ướp, anh đã nhét lại vào trong túi áo của thi
thể. Chiếc nhẫn kia đã không thể nào chứng minh được thân phận chủ nhân
của nó, đồng nghĩa với việc không có tác dụng làm chứng cứ, nhét vào đó
cũng không thể nào chứng minh là Thẩm Dực hay bất cứ ai được cả. Nhưng
người trong cuộc nhất định sẽ nhận ra, ví dụ như anh, ví dụ như Chân
Noãn.
Chân Noãn cúi đầu ngồi trên hành lang bệnh viện với vẻ vô
cùng uể oải. Ngôn Hàm ngồi bên cạnh cô: “Ba lần bốn lượt không đến tái
khám, bác sĩ điều trị phải gọi điện thoại mách tôi, Chân Noãn, em làm
như vậy mà thấy được à?”
“Em…” Chân Noãn móc đầu ngón tay vào nhau, suy nghĩ mông lung, nói một chữ xong quên hết những gì còn lại.
Ngôn Hàm nhìn cô, khi nãy ở cổng chung cư nhà mình, cô khóc suốt, khóc xong vẫn cứ thẫn thờ.
Mấy phút sau, cô hoàn hồn trở lại: “Không phải do em bận việc sao? Nên quên thời gian tái khám thôi mà.”
“Là trí nhớ kém à?”
“…”
Chân Noãn nói thầm: “Đâu có… Em đã ghi vào sổ rồi, thật sự là không có thời gian.”
Cô lục lọi trong túi lấy quyển sổ, lật ra cho anh xem: “Em thật sự nhớ kỹ mà… ơ… á… Em nhớ em ghi trên sổ mà… Ôi, quên ghi rồi…”
Cô sốt ruột day day trán. Lịch làm việc mỗi ngày của cô đều tuân thủ nghiêm ngặt theo ghi chép trong quyển sổ nhỏ này.
Ngôn Hàm nhìn quyển sổ: “Lễ Giáng sinh… Khu vui chơi…”
Chân Noãn vội vàng đóng lại, nói nhỏ: “Đó là viết hồi tháng trước, bây giờ
đã thay đổi rồi.” Thẩm Dực đã nói sẽ đưa cô đến khu vui chơi.
Bác sĩ bước ra, đưa kết quả cho cô và cho biết vết thương hồi phục rất tốt. Cô lại thất thần, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nút áo blouse của bác sĩ.
Ngôn Hàm nhận lấy bệnh án, khoác vai Chân Noãn kéo cô đi. Chân Noãn
giống như người máy nhận được mệnh lệnh, ngoan ngoãn theo anh.
“Xem ra đả kích thất tình rất lớn đây!”
Chân Noãn ngơ ngác ngẩng đầu: “Cũng… Cũng còn ổn mà. Đội trưởng…”
“Sao hả?”
“Em hơi sợ.”
“Sợ điều gì?”
“Sau này chỉ có một mình em thôi.”
“Mỗi cá nhân đều là một mình cả.” Anh nói.
“Vậy anh có sợ không?”
Anh thoáng ngập ngừng: “… Đã từng sợ.”
“Là lúc phát hiện ra xương cốt sao?”
“Ừ! Khi đó, tâm trạng của tôi cũng sợ hãi giống như em bây giờ.”
“Anh cũng sợ kể từ đó chỉ còn lại một mình ư?”
“Ừ!”
“Từ khi nào thì bắt đầu không còn sợ nữa?”
“Không biết.”
“Tại sao lại không biết.”
Anh cười vu vơ, không trả lời. Chuyện tương lai làm sao biết được?
“Đội trưởng!”
“Hả?”
Cô kể hết chuyện mình phát hiện cho anh biết: “Hôm đó, em cho anh xem
chiếc nhẫn, anh không phát hiện gì khác thường sao? XS là cô ấy đúng
không? Xác ướp kia khi còn sống có thể đã từng gặp cô ấy.”
Cô vừa nói chuyện chân vừa run run, lo lắng anh sẽ thay đổi sắc mặt. Nhưng anh không hề như thế mà bình tĩnh nói: “Ừ!”
“Lúc ấy, anh đã nhìn ra rồi sao? Hình như anh vô cùng… bình tĩnh.”
Ngôn Hàm cầm chìa khóa mở cửa xe, không lập tức trả lời. Nhẫn đính hôn của
Hạ Thời đã thấy được ánh mặt trời, anh không hề kích động, cũng không hề bi thương mà là bình tĩnh khác thường. A Thời không hổ là bạn gái của
anh. Chiếc nhẫn trong miệng xác ướp chính là manh mối. Chiếc nhẫn dính
nhựa đường nhưng trong miệng nạn nhân lại không có, chứng tỏ có người đã mang chiếc nhẫn dính nhựa đường kia đi, chờ sau khi nó khô mới nhét vào thi thể. Dùng cách này có thể nói cho người sau này phát hiện ra thi
thể rằng: Trong lúc nạn nhân tử vong, chủ nhân chiếc nhẫn đã từng có mặt tại hiện trường, có lẽ là bất đắc dĩ khoanh tay đứng nhìn, hoặc cũng có thể nạn nhân đang hấp hối.
Ngôn Hàm nhìn Chân Noãn một lúc lâu
rồi cười. Cô không hiểu lắm, nhưng nụ cười của anh làm cô bỗng nhớ đến
lời anh nói sẽ chờ cô chia tay, nhớ đến lời tỏ tình đơn giản mà trực
tiếp của anh, chợt thấy kinh hoàng. Anh giơ tay khoác lên vai cô, cô
thoáng run rẩy nhưng không dám phản kháng, bị anh nửa lôi nửa dẫn đến
ghế lái phụ.
Anh mở cửa xe và nói: “Nếu không thì sao? Đã qua nhiều năm rồi, tôi cũng nên tiến về phía trước.”
Cô không lên xe, hai tay run run nắm lấy khung cửa: “Nhưng không phải nhiều năm qua… anh… chờ đợi… một mình… A Thời sao…”
Đầu cô đặc quánh đến biểu đạt cũng không rõ.
“Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ chỉ yêu một người, cũng từng nghĩ rằng sẽ
mãi mãi như thế cho đến khi sông cạn đá mòn, ngoảnh đầu nhìn lại mới
nhận ra chẳng qua chỉ vì không gặp được cô gái làm tôi thích nữa mà
thôi.”
Anh cúi thấp người, cánh tay đặt lên mui xe, khóe môi mỉm
cười, ánh mắt sáng quắc. Ánh đèn bãi đỗ xe rọi xuống đỉnh đầu anh, Chân
Noãn đứng trong chiếc bóng của anh, ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn gương mặt
người đàn ông gần trong gang tấc. Dù trong cuộc sống cô lơ mơ thế nào
nhưng cũng hiểu được ý của anh.
Cô dùng sức kéo mạnh cửa xe, lòng tự hỏi liệu anh thật sự có tình cảm với cô chăng. Vừa hay là cô cũng
thích anh. Dường như có chút ngọt ngào, nhưng trái tim cũng thoáng chua
xót, vừa vinh hạnh lại vừa lo sợ.
Cô muốn kề vào anh, nhưng không dám đến quá gần. Chỉ cần nhìn anh từ xa, nỗi niềm riêng mình cô tỏ cũng đã là quá tốt rồi. Hơn nữa, chuyện của Thẩm Dực còn… Hiện giờ, lòng cô
rối như tơ vò.
“Đội trưởng đừng…”
Anh nhìn cô, đợi cô mở lời.
“Đội trưởng, em… em có chút sợ anh.”
Anh nói: “Chân Noãn, tôi biết em sợ cái gì, cũng biết em nghĩ thế nào. Cho
nên tôi đang chiều theo em, em không nhìn ra được sao?”
“… Đội trưởng, anh đang nói dối.” Cô khẽ thì thầm.
“…”
“Anh vẫn còn yêu Hạ Thời, em cảm giác được mà.”
“…” Anh cười cười. “Ghen à?”
Cô sửng sốt, lắc đầu: “Không có, chẳng qua là hơi buồn thôi.”
Anh yên lặng, nhìn xoáy vào đôi mắt cô: “Ít ra em vẫn còn sống, có gì phải buồn?”
“Không phải ạ…” Đôi mắt cô ươn ướt dịu dàng. “Em không có buồn cho mình, mà là buồn cho anh.”
Ngôn Hàm nhìn cô một lúc lâu, giả vờ không hiểu, cố ý hỏi: “ Em thấy tôi nên cô độc cả đời sao?”