Gió vẫn gào thét đập
vào cửa phòng, ngay cả dãy cửa phòng vệ sinh kế bên cũng rung lắc theo,
cô run lẩy bẩy, quay đầu nhìn vào gương. Cửa trong gương cũng lắc lư như vậy, còn sắc mặt cô phút chốc đã trắng bệch.
Tiếng đóng cửa,
trong tai vang vọng tiếng đóng cửa đáng sợ. Cô thấy người đàn ông đó
đóng cửa lại, quay đầu xông thẳng đến cô với nụ cười dâm tà, hắn xé quần áo cô, cầm búa nện vào đầu cô rồi cầm dao đâm vào người cô.
Cô thình lình vịn lấy bồn rửa tay, hai chân như nhũn ra.
Ngôn Hàm tính tiền xong, đi ra sân sau dạo quanh. Gió lạnh thổi qua làm đầu
óc anh thanh tỉnh phần nào. Anh châm thuốc, thong dong nhìn ánh lửa nơi
tàn thuốc nhấp nháy theo hơi thở của mình. Hút thuốc xong, anh cất bước
đi ra khỏi quán, trông thấy nhóm Lão Bạch ở đằng xa. Anh quay người lui
vào trong, lại quay đầu nhìn nhà vệ sinh.
Ngôn Hàm lấy điện thoại ra, đã mười ba phút rồi. Anh gõ cửa phòng vệ sinh nữ, bên trong im lìm.
Anh lại gõ tiếp: “Chân Noãn?”
“… Ở đây.” Giọng cô rất nhỏ, nghe ra được đang run rẩy.
“Tôi vào có tiện không?”
“… Được.”
Chân Noãn co ro ngồi bên dưới bồn rửa tay, nửa gương mặt vùi trong cánh tay, ánh mắt kinh hoàng né tránh. Thấy anh đi vào, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn lên nhìn anh, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa hơi đờ đẫn.
Ngôn Hàm đi đến rồi ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn xoáy vào cô, nhẹ giọng hỏi: “Ở đây làm gì?”
“Có người lay cửa.” Môi cô run run, đôi mắt ngấn nước.
“Sợ à?”
“Vâng!”
“Ngoài cửa không có ai, là gió thôi.”
“Không phải… Sau khi anh đến, cửa không lay động nữa.”
“… Sau khi tôi đến, gió đã ngừng thổi rồi à?”
“Không phải đâu. Sau khi anh đến thì mọi thứ liền ổn…” Cô cứ khăng khăng với vẻ sợ sệt và dựa dẫm.
Đèn trong nhà vệ sinh mờ mờ, Ngôn Hàm ngồi trên mặt đất nhìn vào đôi mắt
màu hổ phách của cô và nói: “Được, không phải. Tôi đến thì đã không sao
rồi chứ?”
“…”
“Bây giờ muốn trở về không?”
“Muốn.”
“Vậy đứng lên đi!”
Cô cong môi vẻ rất ấm ức: “Chân em bủn rủn cả rồi, không cử động được.”
Anh dang hai tay ra với cô: “Đến đây nào!”
Cô thoáng cử động, nước mắt long lanh nhìn anh, muốn an toàn ấm áp nhưng bản năng lại dè dặt nhút nhát.
“Vậy tôi qua đó nhé?”
“…”
Ngôn Hàm chồm người đến bên dưới bồn rửa tay, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mảnh mai đang run lẩy bẩy của cô.
Cô khẽ òa lên một tiếng: “Đội trưởng…”
Cô khiếp đảm nhào vào lòng anh, nắm chặt tay áo anh, ngập ngừng nói: “Mới
vừa rồi thật sự có người đã lay cửa, rất mạnh và rất thô lỗ. Anh không
đến, hắn sẽ ức hiếp em rồi sẽ giết em.”
Anh ôm lấy cô rất nhẹ và
rất chậm, kéo cô khỏi gầm bồn rửa tay rồi ôm vào lòng. Cô không cự
tuyệt, đã sớm sợ đến mức tinh thần hỗn loạn, chỉ biết níu chặt lấy cổ áo anh không buông.
Ngôn Hàm bế cô ra khỏi nhà vệ sinh, cũng không
báo với bất cứ ai, cứ thế dẫn cô rời đi. Anh biết rõ vừa nãy không hề
nổi gió. Làm khóa cửa rung lên thành tiếng, khiến cô kinh hoàng không
phải gió…
… Mà là anh.
Chân Noãn ngủ lại Phòng thí nghiệm.
Đến dưới tòa nhà C-Lab, Ngôn Hàm lẳng lặng xuống xe, đi qua bên kia mở cửa
cho cô rồi đưa cô lên lầu. Chân Noãn cũng im lặng, chậm chạp, ngờ nghệch như cô cũng bỗng hoài nghi liệu giữa bọn họ có bí mật tự ngầm hiểu hay
không? Hai người im lặng nhưng cùng lúc bước vào tòa nhà và chờ thang
máy.
Cửa thang máy vừa mở, hai nhân viên an ninh liền khiêng
khung ảnh vừa cao vừa dài đi ra. Chân Noãn nghiêng người tránh sang một
bên. Khung ảnh rất nặng, hơi lắc lư nghiêng về phía Chân Noãn. Cô rụt cổ lại nép vào lòng Ngôn Hàm, chạm vào ngực anh.
Ngôn Hàm đưa tay
đỡ lấy khung ảnh, ngăn nó đổ xuống, như vô tình lại như cố ý ôm cô vào
lòng. Hơi thở đàn ông phả xuống, Chân Noãn chột dạ ngẩng đầu, ngước nhìn anh đang cận kề trước mắt, vừa ấm áp, thân thiết lại vừa lạnh nhạt, xa
cách. Trong nháy mắt, hình ảnh mấy ngày qua liên tiếp hiện lên.
Anh cho tay vào túi quần đi trên con đường trồng cây bạch quả, bỗng bước
chân chậm lại, ngoái đầu nhìn cô. Ban đầu, khuôn mặt thanh tú ấy thật
yên tĩnh, dần dần khóe môi cong lên nét cười.
Anh đứng trước cửa
tiệm ven đường dưới ánh sáng đan xen, rủ mi nghe cô nói xong mới ngước
mắt nhìn về phía chiếc rổ trong tay cô, chậm rãi nháy mắt, cười gật đầu…
Lòng Chân Noãn như thể bị nhét một đống bóng vào bên trong, nảy tưng tưng loạn xạ.
Hơi thở hai người nhàn nhạt hòa quyện, thân thể cô ấm lên. Cảm giác nóng
rực lan từ mặt lên thẳng đỉnh đầu, Chân Noãn không biết mình đã vào
thang máy thế nào rồi bước ra ngoài làm sao. Cô chỉ biết bản thân cứ thế gắng gượng, nhưng lại không rõ là gắng gượng vì điều gì.
Đến cửa Phòng thí nghiệm, Ngôn Hàm dặn dò: “Đừng làm thí nghiệm nữa, nghỉ sớm một chút.”
Cô “vâng” một tiếng rồi vào Phòng thí nghiệm, đóng cửa lại.
Chân Noãn thay giày và áo blouse một cách máy móc, túi xách trên vai trượt
xuống mặt đất, lạc mất hồn vía đi vào phòng nghỉ ngơi. Cô không mở đèn,
lần mò đến giường, nắm chăn quấn vào người, che kín mặt.
Yên lặng như tờ, hai chân cô đá loạn xạ. Trong phòng vẫn im phăng phắc.
Vù…
Một âm thanh khẽ khàng vang lên rồi nhanh chóng mất hút trong chăn đệm, mơ
hồ không rõ. Cô quấn kín mình chặt đến khó thở, chui đầu ra khỏi chăn,
nhìn cảnh đêm xanh thẳm, yên tĩnh ngoài cửa sổ mà không hề nhúc nhích
như thể đang ngủ say. Nhưng mắt cô lại mở căng, ngực giống như bị đóng
dấu sắt đỏ, vô cùng lo lắng và bất an. Cô trở mình, cuộn tròn lại, ôm
lấy bản thân.
“Tiêu đời rồi!” Cô nhẹ nhàng nắm chặt từng đầu ngón tay. “Hình như mình hơi thích Đội trưởng rồi thì phải.”
Mặt cô đỏ bừng, nóng hổi, thẹn thùng “ôi” một tiếng rồi trở mình lăn qua.
Lâu thật lâu, màn đêm vẫn im lìm, cô dẩu môi, khẽ nói thầm: “Nhưng Đội
trưởng thích A Thời, anh ấy không thích mình đâu.”
Cô chợt giật mình, ngón tay gãi mí mắt, lòng thầm nghĩ mình chỉ có một chút buồn bã thôi, một tẹo mà thôi.
Ngôn Hàm chẳng hề rời đi, anh đang đứng ở cửa thang máy hút thuốc lá. Qua
rất lâu sau, anh vẫn cau chặt mày, vẻ mặt có phần đau khổ. Uổng cho anh
tùy tiện và tự tại nhiều năm, giờ lại không biết xử trí thế nào, phải
kiềm chế ra sao. Tâm trạng hơi phiền muộn, anh nắm chặt ngón tay, dụi
điếu thuốc vào cát trắng rồi đi về phía Phòng thí nghiệm và gõ cửa.
Khi Chân Noãn nhìn qua cửa kính thấy Ngôn Hàm, gương mặt anh nở nụ cười vu vơ thản nhiên. Cô mở cửa: “Đội trưởng, anh có…”
Anh không đợi cô mời đã đi thẳng vào phòng, giơ tay đóng cửa phía sau lại
rồi chăm chú nhìn cô. Cô lùi về sau một bước, không lên tiếng.
Anh đến gần: “Tôi có lời muốn nói với em.”
“Ừm!” Cô lại lùi về sau một bước.
“Về chuyện em gặp phải ở khu suối nước nóng Duyệt Xuân, tôi thật xin lỗi.”
“Không có… Không có chuyện gì, đã qua rồi ạ!”
Trong phòng vô cùng ấm áp, anh nới cổ áo sơ mi rồi cởi áo khoác và tiện tay
vứt lên ghế. Cô trợn to mắt, răng va vào nhau cầm cập.
“Hôm đó,
trong điện thoại nghe thấy em bị ức hiếp, nghe thấy em khóc, nghe thấy
em gọi Đội trưởng cứu em, tâm trạng lúc đó của tôi…”
Cô nhìn anh, chật vật và bối rối, không dám nghe nhưng lại muốn nghe.
“Bởi vì em, tôi đã định nổ súng bắn chết Nguyễn Vân Chinh.”
“Tại… Tại sao?”
“Em không biết ư?” Anh khẽ cười.
Cô im lặng, liên tiếp lùi về phía sau, nội tâm xao động đến mức không thể
bình tĩnh, tay phải định bắt bừa thứ gì đó trên bàn thí nghiệm, nhưng
lại chẳng bắt được gì.
Quan Tiểu Du từng nói lúc cô làm việc và
khi bình thường như thể hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng hiện giờ,
cô đang ở trong Phòng thí nghiệm, tại sao một chút dũng cảm và can đảm
đều không có. Rõ ràng trước đó một giây còn đang nhớ nhung, một giây sau lại như chim sợ ná. Lẽ nào, tình cảm cô dành cho anh chỉ là ý nghĩ
thoáng qua thôi sao?
Ánh đèn huỳnh quang soi lên gương mặt đỏ ửng đến trong suốt như mã não của cô.
“Còn nữa, hôm đó ở bệnh viện… là tôi cố ý đến thăm em. Tôi từng đến năm lần, chắc chắn em không biết.”
Chân Noãn kinh ngạc nhìn anh.
“Anh… Anh đừng đến đây!” Cô vịn bàn thí nghiệm, bước chân lảo đảo, sợ hãi đến sắp khóc, “Đừng đến đây… cũng đừng nói những việc này với em.”
Anh lại cười: “Tại sao? Em không thích tôi à?”
Chân Noãn bị lời này kích thích đến mức suýt nổi điên. Áo khoác trắng của cô chạm vào bàn thí nghiệm, chai lọ leng keng vang lên, không còn đường
thoái lui nữa rồi.
“Bảo anh đừng đến đây mà.” Cô vừa trách móc
vừa sốt ruột, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, không hề có sức uy hiếp.
“Bước đến nữa là em sẽ làm vỡ đồ đấy!”
Anh cười một tiếng, vẫn tiến đến gần: “Em đừng đụng chạm lung tung thì làm sao vỡ được?”
Cô không chịu được khí thế của anh, quay người định bỏ chạy. Anh kéo cô
đến, hơi cúi người, hai tay chống lên bàn thí nghiệm, giam cô lại.
Chân cô mềm nhũn như bông, không dám trốn nữa.
Thân thể anh bao phủ lấy cô, cúi đầu kề sát vào môi cô, hơi thở của họ quyện lấy nhau. Cô cứng đờ bất động, ngoài mặt như băng đá nhưng bên trong
lại như dung nham, kinh hoàng và sợ hãi nhưng lại có một tia mong chờ,
trong lòng vẫn ghi nhớ xúc cảm trên môi anh.
Tóc trên trán anh
sượt qua mắt cô khiến cô đau nhói, chợt nhớ lại đêm đó, tim bỗng loạn
nhịp: “Đội trưởng, anh đừng như vậy, em có bạn trai rồi.”
Môi anh chỉ cách cô còn một centimét, giọng nói lạnh lùng: “Anh ta và người của anh ta đã mấy ngày không xuất hiện bên cạnh em, hai người đã chia tay
rồi.”
Cô kinh hãi với sự nhạy cảm của anh, vẫn cố gắng gượng: “Em… Bọn em chỉ là đang tạm cho nhau thời gian bình tĩnh thôi.”
“Đó chính là chia tay.”
“… Hoặc, có lẽ, còn cơ hội hàn gắn lần nữa.”
“… Không đâu.”
Cô gượng gạo lắc đầu, không nói nên lời.
“Chân Noãn!” Anh kề vào tai cô, “Em và anh ta sẽ không có khả năng hàn gắn, bởi vì, em sắp yêu tôi rồi.”
Đầu óc cô nổ ầm, vừa thẹn thùng vừa nóng giận, nói trong nghẹn ngào: “Anh nói bậy!”
“Đã rất nhiều năm, tôi không nói lời như vậy rồi. Nhưng…” Anh nhích ra, tạo khoảng cách với cô, ngón trỏ mơn trớn cằm cô. “Chân Noãn, em hãy nghe
cho kỹ. Tôi là Ngôn Hàm, nếu như tôi đối xử tốt với một người con gái,
nếu như tôi vừa ý một người con gái, cô ấy sẽ không có khả năng yêu
người đàn ông khác. Không tin chúng ta cứ chờ xem.”
Anh cong khóe môi, lùi về sau vài bước rồi cầm lấy áo khoác trên ghế bỏ đi. Cô như bị rút cạn sức lực, chậm chạp ngồi phịch xuống, cảm nhận được trái tim đau đớn như bị xé toạc và len lỏi đâu đó một niềm vui sướng bất ngờ.
Buổi sáng, Chân Noãn gọi Tiểu Tùng và Đại Vĩ đến phòng phẫu thuật, bắt đầu tiến hành xử lý xác ướp kia.
“Tiểu Tùng, điều tra viên còn đang ở bãi rác kiểm tra nhựa đường sao?”
“Vâng, mấy chục thùng cơ, chắc là phải tốn hơn mười ngày.” Tiểu Tùng nói. “Đội trưởng bảo làm, hình như nghi ngờ trong đó còn có người khác.”
Vẻ mặt Đại Vĩ kinh hãi: “Sẽ không phải là một bầy xác ướp chứ…”
Chân Noãn không lên tiếng, nghe thấy hai chữ “Đội trưởng” là tim cô lại lỗi nhịp, vội vàng cúi đầu nhìn thi thể.
Xác ướp là phái nam, bề ngoài đen sì và hơi ố vàng, làn da bóng loáng. Lớp
nhựa đường phủ bên ngoài thi thể của anh ta đã được xử lý sạch sẽ, nhưng vì ở trong nhựa đường suốt nhiều năm tháng, chất độc đã ngấm vào quần
áo và da, nhuộm cơ thể thành màu đen ngòm. Những chất có tính axit đã ăn mòn khiến quần áo trở nên rất mỏng, rất mềm dẻo, sờ lên cảm giác dinh
dính song không quá nhớp nháp.
Chân Noãn cởi bỏ quần áo của thi
thể vô danh. Quần áo trải ra rộng rãi và cao hơn bản thân xác ướp rất
nhiều. Căn cứ vào kích cỡ quần áo, cô đoán người chết cao từ 1m79 đến
1m83, hình thể rắn chắc trung bình, không phải thuộc dạng gầy yếu.
Kiểu dáng quần áo kia đã không còn thấy rõ mà chỉ để lại lớp ngoài đen sì.
Chân Noãn hơi bối rối: “Đại Vĩ, cậu xem màu đen trên bề mặt bộ quần áo
này có phải hơi kỳ lạ không?”
Đại Vĩ đến gần, cầm kính lúp xem
kỹ, nhưng không nhìn ra. Chân Noãn dùng nhíp gắp lên một mảnh, đưa vào
kính hiển vi, màu đen kia giống như vết dơ từ nhựa đường, kết cấu sợi
vải đã bị hủy hoại từ lâu.
Chân Noãn lẩm bẩm: “Sao tôi cứ cảm
thấy trước khi thi thể này rơi vào nhựa đường đã từng bị hủy hoại một
lần rồi nhỉ? Cậu xem chất liệu của những mảnh vụn này đi, giống như…”
“Từng bị thiêu cháy.”
“Từng bị thiêu cháy.”
Hai người đồng thanh. Đại Vĩ hưng phấn: “Cô Chân, đúng là như vậy!”
Chân Noãn quay đầu lại kiểm tra da xác ướp, bề mặt xù xì và không theo quy
tắc nào cả. Trong tình trạng bị vùi kín dưới nhựa đường có tính axit,
thương tích ban đầu của thi thể sẽ được lưu giữ lại ở mức độ rất cao,
phân bố khắp toàn thân từ trên xuống dưới rất đồng đều… Việc này…