Người như anh sẽ cảm thấy tiếc nuối vì điều gì?
Đang mải nghĩ ngợi, Quan Tiểu Du đã ào vào, không giải thích mà kéo cô chạy ra ngoài: “Đi, đi, đi, xảy ra việc lớn rồi.”
Chân Noãn không hiểu ra sao lại bị Quan Tiểu Du kéo vào tòa cao ốc văn
phòng, không khí trong văn phòng đội Một thật quái lạ. Kỷ Pháp Lạp đi
đến, đứng trước cửa văn phòng của Ngôn Hàm, tay ôm bó hoa hồng, hưng
phấn gọi: “Anh Ngôn Hàm!”
Tiếng gọi này khiến cả văn phòng im
phăng phắc. Đa số mọi người đều đã ra ngoài công tác, còn lác đác vài
người cắm đầu vào đống tài liệu, chỉ riêng Tô Nhã cau mày vẻ không vui.
Ngôn Hàm ôn hòa: “Cô còn chưa đi?”
“Em chờ anh tan việc rồi cùng nhau ăn cơm.”
“Cô đi theo tôi!”
Thấy hai người họ một trước một sau đi về phía bên này, Quan Tiểu Du và Chân Noãn hoảng hốt, lập tức trốn lên sân thượng. Nhưng Ngôn Hàm cũng đi lên tầng, hai người họ cuống quýt tìm một ngã rẽ rồi núp vào đó.
Ngôn Hàm đi lên sân thượng, đứng lại một lát rồi lấy hộp thuốc lá từ trong
túi áo ra. Gió thổi cổ áo anh bay phần phật. Một hồi lâu sau, nghĩ đến
điều gì đó, anh gõ vào lan can một cái, lại nhét điếu thuốc vào túi.
Anh quay người nhìn Kỷ Pháp Lạp đang đuổi theo, chỉ tay về phía cánh cửa dẫn lên sân thượng phía sau cô: “Đóng cửa lại!”
Khuôn mặt Kỷ Pháp Lạp hiện lên vẻ vui sướng, quay người định đi, lại nghe Ngôn Hàm nói: “Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại!”
“Gì cơ?”
“Sau này, đừng làm việc này nữa, không có việc gì cũng đừng chạy đến đây.”
Ngôn Hàm thản nhiên, không hề né tránh ánh mắt buồn bã của Kỷ Pháp Lạp.
“Tại sao?”
“Có thời gian thì lo mà học hành, đừng lãng phí.”
“Sao anh lại làm ra vẻ như phụ huynh thế, anh đừng xem em là trẻ con chứ!”
“Kỷ Pháp Lạp…”
Cô cáu kỉnh ngắt lời: “Tại sao lại gọi em bằng giọng xa lạ như vậy?”
“Chúng ta vốn không hề thân thiết.”
“Trước kia, chính anh đã cứu em, là ân nhân của em.”
“Tôi chưa từng cứu cô, cô nhận lầm người rồi.”
“Có mà!” Kỷ Pháp Lạp giậm chân. “Chính là anh, anh đã từng cõng em.”
Ngôn Hàm ra vẻ buồn cười: “Tôi còn từng cõng bà cụ băng qua đường đấy!”
“Không giống nhau mà.”
“Không giống chỗ nào?”
Kỷ Pháp Lạp đứng trong gió, vẻ bị tổn thương: “Em thích anh.”
Ngôn Hàm vẫn bình thản, lạnh nhạt đáp: “Cô còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là thích.”
“Lúc nhỏ, anh thích Hạ Thời, đến bây giờ vẫn chưa quên được cô ấy.”
Ngôn Hàm im lặng. Giữa trời và đất là một khoảng không xám trắng ảm đạm,
bóng dáng màu đen của anh bị gió thổi trông gầy yếu nhưng cao ráo khác
thường. Một lúc lâu sau, anh khẽ cười bâng quơ và nói: “Vậy tôi cho cô
biết, bây giờ tôi đã có người mình thích rồi, cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
“Cô gái tên Tần Xu kia là bạn gái của anh thật sao?”
“Không phải cô ấy, là người khác.”
“Ai? Em muốn cạnh tranh với cô ấy.”
“Kỷ Pháp Lạp.” Đôi mắt đen của anh nheo lại. “Kiêu ngạo một chút đi, đừng có đeo bám như vậy.”
Một câu nói đã khiến Kỷ Pháp Lạp xấu hổ đến mức khóc lên, cô nói khe khẽ: “Anh hại ba em, em cũng không trách anh.”
“Tôi không hại ông ta.”
“Anh lừa gạt tình cảm của người nhà em.”
Anh không nhẫn nại để nói chuyện tầm phào với cô ta: “Vậy thì bảo họ đến
tìm tôi tính sổ. Kỷ Pháp Lạp, cùng lắm là tôi chỉ biết Kỷ Thâm và Thẩm
Dực, thật sự không quen biết cô.”
Chân Noãn và Quan Tiểu Du trốn
trong góc, liếc mắt nhìn nhau. Với đẳng cấp của Kỷ Pháp Lạp, làm sao đấu thắng Ngôn Hàm chứ! Con người thích vừa đấm vừa xoa, cứng mềm đều không chịu như Ngôn Hàm thật sự rất đáng sợ.
Kỷ Pháp Lạp liên tục chịu nhục, tức giận hất đầu: “Con người nhẫn tâm như anh đáng bị quả báo. Chuyện năm đó là đáng đời anh.”
Chân Noãn và Quan Tiểu Du đều hiểu được “chuyện” năm đó là việc Hạ Thời bị
giết. Hai người trao đổi ánh mắt, có chút lo sợ Ngôn Hàm sẽ đánh người.
Nhưng bóng dáng màu đen kia chỉ tĩnh lặng đứng trong sắc trời xám xịt. Gió
bấc vần vũ trên không, gào thét vang vọng khắp trời. Ngôn Hàm cúi đầu,
cho tay vào túi, lấy hộp thuốc lá ra lần nữa.
“Ừ, phải, tôi đáng
đời.” Anh cười nhẹ. “Bớt giận chưa? Xin lỗi, tôi muốn hút thuốc.” Hai
ngón tay anh kẹp điếu thuốc vung lên. “Mời đi ra ngoài, đóng cửa lại!”
Kỷ Pháp Lạp vốn không muốn giận anh, nhưng vẻ bỡn cợt của anh lại càng
khiến cô tức tối hơn, khẽ cắn răng bước nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cửa
sắt lại.
Ngôn Hàm quay người dựa vào lan can, ngậm thuốc trong
miệng, thong thả quẹt diêm. Cơn gió như đang đối đầu với anh, quẹt mấy
que mà ngọn lửa đều bị thổi tắt, biến thành làn khói xanh rồi mất hút
trong gió. Không biết đến lần thứ mấy, anh yên lặng nhìn chằm chằm làn
khói lượn lờ, chờ khi tan hết liền lấy điếu thuốc trong miệng ra, ném
vào thùng rác rồi đi xuống tầng.
Chân Noãn và Quan Tiểu Du từ
trong góc bước ra, hai người im lặng đi xuống. Bước trên đám cành khô lá úa giữa mùa đông, Quan Tiểu Du bỗng nói: “Hiện trường đầu tiên mình làm nghiệm chứng chính là vụ án của Hạ Thời.”
Chân Noãn lặng thinh, đang tò mò hiện tại người Ngôn Hàm thích là ai.
“Người yêu Đội trưởng chết thảm như vậy, ám ảnh tâm lý hẳn sẽ rất nặng nề. May mà nghe được mấy lời anh ấy nói, có lẽ đã tìm được đối tượng mới rồi.”
“Nghe nói người trước kia đã bị rã xác.”
“Đâu chỉ là rã xác.” Quan Tiểu Du cau mày. “Cô ấy bị băm ra thành thịt vụn.”
Chín năm trước, Hạ Thời mất tích.
Một năm sau đó, bên bờ sông Bạch Thủy một con chó đã cào ra được đống thịt
vụn và thanh xương sườn của cô. Tất cả đều đã được giữ lạnh, giáo sư
Trịnh Dung phòng pháp y phải tốn rất nhiều thời gian mới phân tích được, từ thanh xương sườn bị gãy xác định Hạ Thời đã bị sát hại hơn một năm,
còn đống thịt vụn kia là hỗn hợp da và mô cơ các bộ phận trên thân thể
con người như tai, bàn tay, ngực, mông và đùi.
Sau khi lấy được
DNA của ba Hạ Thời, pháp y tốn thêm mười mấy ngày chia ra đối chiếu
nghiệm chứng, cuối cùng kết luận thanh xương sườn kia và đống thịt vụn
đều thuộc về Hạ Thời, không có người nào khác.
Theo suy đoán của
Đội Hình sự, hung thủ đã băm nát Hạ Thời rồi chia thành từng phần nhỏ,
lần lượt ném vào lòng sông, phần lớn đã trôi ra biển, chỉ có nhúm này là bị bùn cản lại mà thôi.
Đối mặt với chứng cứ như vậy, Ngôn Hàm
chỉ nói không tìm được cả người Hạ Thời thì anh sẽ không tin. Khi đó,
anh vẫn còn là học viên cốt cán được Thượng Kiệt dẫn dắt. Anh không làm
gì cả, cứ mãi tìm Hạ Thời đến mức muốn lật ngược cả Dự Thành.
Bảy năm trước, ở hạ nguồn sông Bạch Thủy phát hiện ra nhiều mảnh xương vụn
và thịt bị rữa hơn, trong đó có một đoạn xương chẩm, một đoạn xương cổ
và một đoạn xương sống. Sau khi xét nghiệm, kết luận đó đều là của Hạ
Thời.
Người không có xương sườn có thể sống, nhưng không có những thứ này thì chết chắc rồi.
Quá thê thảm.
Chân Noãn cau mày đi ra khỏi thang máy. Nghe Quan Tiểu Du kể lại những câu
chuyện này, cả người cô đều khó chịu. Tinh thần bất an bước vào văn
phòng, thu dọn đồ đạc qua loa chuẩn bị tan việc, nhưng Tiểu Tùng lại
bước vào: “Cô Chân, phải tăng ca rồi. Trong hố chôn rác số ba mươi sáu
thuộc bãi Dương Minh giáp ranh huyện Tam Mộc và nội thành phát hiện một
thi thể.”
“Được, lập tức đi ngay.” Cô lấy lại tinh thần.
“Lần này sẽ phải nhìn thấy thi thể rất kinh khủng đó.”
“Sao thế?”
“Hố chôn rác số ba mươi sáu thuộc bãi Dương Minh đã bị lấp kín vào chín năm trước, cái xác kia ít nhất phải từ chín năm trở lên.”
“Chín năm?” Chân Noãn kinh ngạc. “Chắc đã biến thành xương trắng rồi đúng không?”
“Không hề, thi thể kia bị ngâm trong một loại hóa chất nào đấy, biến thành xác ướp.”
Chân Noãn chuẩn bị tươm tất, đi vào thang máy thì gặp Cốc Thanh Minh.
“Anh cũng phải đến hiện trường à?”
“Ừ!” Cốc Thanh Minh gật đầu. “Mang dầu Diesel(*) đi.”
(*) Dầu Diesel còn gọi là dầu Gazole, là một loại nhiên liệu lỏng, sản phẩm tinh chế từ dầu mỏ có thành phần chưng cất nằm giữa dầu hỏa (kesosene)
và dầu bôi trơn (lubricating oil). Chúng thường có nhiệt độ bốc hơi từ
175-370oC. Các nhiên liệu Diesel nặng hơn, với nhiệt độ bốc hơi
315-425oC.
“Dầu Diesel?” Chân Noãn bối rối, nghĩ ngợi rồi chợt thấy lưng lạnh toát: “Thi thể ở bên trong nhựa đường?”
Cốc Thanh Minh ngờ nghệch cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Chân Noãn, tôi chấp nhận cô làm đồng nghiệp của tôi rồi đấy.”
“Bởi vì nhựa đường sao?” Cô thấy thật khó hiểu. “Tôi đến C-Lab lâu như vậy, thế lúc trước anh xem tôi là gì?”
“Người sau khi thực tập ba tháng sẽ bị Đội trưởng sa thải.”
“…”
Cô tệ đến vậy sao?
Bãi rác bốc mùi hôi thối nồng nặc, giống như hỗn hợp của tất cả các khí độc và mùi thối gay mũi trên thế giới. Chân Noãn mặc bộ đồ công nhân lấp hố rác chuyên dụng, mang khẩu trang phòng hộ dày kín đến nỗi hô hấp khó
khăn. Ngôn Hàm và những cảnh sát hình sự khác đã có mặt trước, đang đứng bên cạnh một chiếc hố rất to. Trời đổ mưa tuyết lâm thâm, người phụ
trách bãi rác chỉ chỉ trỏ trỏ bên dưới. Ngôn Hàm khẽ cúi đầu, thỉnh
thoảng gật gật, nghiêm túc lắng nghe.
Người phụ trách cho biết:
“… Phát hiện thi thể này quả thật kỳ quặc. Không phải Cục Bảo vệ môi
trường mấy năm trước đã ký hợp đồng biến chất thải thành kho báu với một xưởng chuyển hóa rác Dortmund của Đức sao? Mấy năm nay, toàn bộ rác đều được chuyển đến Đức xử lý rồi tái sử dụng. Môi trường sinh thái của
thành phố chúng ta là số một toàn quốc đấy. Lượng rác chôn lấp ở bãi
Dương Minh đã sớm bão hòa từ lâu. Mấy năm nay, vì thực hiện chương trình sinh thái mà rác đã được chuyển đi cả, qua nhiều năm rồi, rốt cuộc đến
lượt hố số ba mươi sáu.”
Anh ta chỉ vào chỗ đất đen như mực ở đáy vách hố: “Sau khi toàn bộ rác được chuyển đi, bên dưới xuất hiện một
mảng nhựa đường lớn. Chúng tôi dùng máy xúc đào ra thành từng mảng nhỏ
để vận chuyển, kết quả lúc đào lên một khối nhựa đường thì phát hiện một mặt người dữ tợn… Sau đó nhìn lại mới thấy cả thi thể đang lơ lửng trên mặt hố, giống như một bức tranh thủy mặc màu đen…”
Nhóm Ngôn Hàm ngồi thang lên xuống đi xuống đáy hố. Trên vách đất xung quanh vương
lại những mảnh rác đủ màu, giống như bức tranh graffiti lộn xộn. Mặt đất dưới chân cứng chắc như nham thạch, ánh lên màu đen nhánh và bốc mùi
gắt mũi. Tất cả rác thải đều đã được đào đi, nhưng mùi hôi thối và chất
độc còn sót lại đều thấm xuống đất rồi khuếch tán vào không khí.
Cảnh tượng xung quanh như thể tai họa trong phim tận thế, cơn mưa tuyết dần
dày đặc lại tăng thêm vẻ tiêu điều cho nơi này. Đám người đi vài trăm
mét dưới đáy hố, trên mặt đất xuất hiện lớp nhựa đường gập ghềnh với
diện tích lớn. Chân Noãn phát hiện lớp nhựa đường trên suốt quãng đường
đến đây, ngoại trừ rác rưởi hỗn tạp còn sót lại một vài mảnh kim loại và những tấm sắt cực lớn.
Phía trước, Ngôn Hàm nói với người tổ nghiệm chứng: “Thu thập hết những mảnh kim loại này.”
Đàm Ca thấy lạ: “Đây không phải là rác rưởi che phủ bên trên sao? Chồng chất quá lâu nên đã trộn lẫn vào nhau rồi.”
“Tôi cho rằng đây là thùng chứa nhựa đường.”
“Thùng?” Đàm Ca ngồi xuống nhặt một mảnh lên xem xét. “Mỏng vậy sao?”
“Chôn trong đống rác nhiều năm như vậy, bị nước mưa thấm vào rồi các chất độc phân giải, ngay cả thùng cũng sẽ bị ăn mòn thôi.”
“Ý là những thứ này vốn đều là thùng nhựa đường?”
“Nhiều nhựa đường như thế thì làm sao chở đến đây?” Ngôn Hàm hỏi. “Lẽ nào sau
khi vận chuyển đến rồi đun nóng ngay tại chỗ, trút hết số nhựa đường đã
đông đặc ra rồi mới chở thùng đi?”
Chân Noãn suy nghĩ rồi chợt hiểu ra. Thi thể kia đã bị vùi vào nhựa đường ở nơi khác, sau đó dời đến chỗ này.
Họ lại đi hơn mấy mươi mét, dừng trước một ngọn núi nhỏ màu đen. Khối nhựa đường lớn bị máy đào xúc từng xẻng chất thành đống. Nhựa đường cứng
chắc rơi ra, giẫm lên có cảm giác mềm mại và lún xuống như đang đi trên
thảm cỏ.
Mỗi khối nhựa đường đều cao hơn nửa người, Ngôn Hàm và
mấy cảnh sát hình sự dễ dàng nhảy lên như thể đang bay, giẫm từng khối
dưới chân mà không hề tốn sức.
Ngôn Hàm nhảy được nửa đường thì
quay đầu nhìn. Chân Noãn bị bỏ lại phía sau, khuôn mặt hoang mang và
khẩn trương vì sợ không theo kịp mọi người, như một chú chó con lạc
đường sốt ruột xoay tới xoay lui, dùng cả tay lẫn chân bò trong đống
nhựa đường.
Dõi mắt nhìn ra, giữa cảnh núi rừng trong môi trường
kinh khủng này chỉ có mỗi mình cô là nữ. Anh nhảy xuống vài bước, cúi
người chìa tay ra với cô. Cô ngửa đầu, sau lưng anh là bầu trời cao vời
vợi và cơn mưa tuyết lất phất, làm nổi bật lên đôi mắt sâu hun hút của
anh.
Cô nghĩ ngợi rồi đưa tay sang. Anh nắm chắc cổ tay cô, cảm
giác mảnh khảnh tựa cây gậy nhỏ chỉ cần bóp nhẹ là sẽ vỡ nát. Anh dặn
dò: “Thương tích của em chưa khỏi hẳn, đừng cố sức, tôi kéo em lên là
được.” Anh nói đoạn rồi kéo cô lên hệt như xách cổ một con mèo vậy.
Cổ tay anh rắn chắc và mạnh mẽ, khi dùng sức kéo cô lên gân tay căng chặt, dồi dào sức lực. Quả thật anh rất dễ dàng, chỉ vài bận đã kéo cô lên
nóc đống nhựa đường. Chân Noãn đứng vững rồi quay đầu lại, bỗng thấy
khuôn mặt người đen ngòm, méo mó và hung tợn trong tư thế đang giãy giụa đau đớn, nổi trên lớp nhựa đường như một bức phù điêu.
Chân Noãn khiếp đảm nép vào người Ngôn Hàm, chạm vào lồng ngực anh. Anh đứng bên
rìa đống nhựa đường, phía sau là khoảng không, lắc lư vài cái định giữ
thăng bằng lại, nhưng cuối cùng trọng tâm vẫn không vững, ngã nghiêng về phía sau. Chân Noãn vội vàng kéo anh, anh lại gạt tay cô ra nhưng cô
vẫn nắm chặt không buông khiến hai người lảo đảo, nghiêng ngả.
Ngôn Hàm dứt khoát nhảy xuống, rơi lên khối nhựa đường bên dưới. Cô cũng sắp rơi xuống, anh liền giơ cao hai tay để đỡ lấy eo cô. Toàn thân cô râm
ran, chao đảo vài cái rồi cuối cùng cũng đứng vững.
Ngôn Hàm nhanh chóng nhảy lên lại, phủi đi lớp tuyết trên đầu và vai.