Chân Noãn đẩy cửa ra, bước vào biệt thự xảy ra vụ án. Cô dụi đôi mắt đỏ hoe, hít hít mũi.
Thật ra, cô khóc xong thì đã nghĩ thông suốt rồi. Ngôn Hàm nói rất đúng, cô phải biến suy đoán thành sự thật.
Biệt thự không khác gì trước đó, chỉ có nữ nhân viên vệ sinh đang quét dọn lò sưởi âm tường.
“Sao cô lại đến đây quét dọn?” Chân Noãn nhíu mày tỏ vẻ kỳ lạ. “Vụ án còn chưa được phá mà?”
“Là ông chủ sắp xếp. Nơi này có người chết, không dọn dẹp sạch sẽ một chút sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”
Chân Noãn “à” một tiếng, quay người đi về phía cầu thang, bối rối lẩm bẩm:
“Đêm hôm đó, sao hung thủ lại có thể quét dọn hiện trường sạch sẽ đến
vậy nhỉ?”
m thanh nghi vấn lọt thỏm giữa căn biệt thự vắng vẻ mà
không một ai trả lời. Chân Noãn nghĩ đến vật trang trí bị mất, vô thức
đi lên tầng. Lên đến nơi, ngoại trừ phòng ngủ lộn xộn ra thì không hề có phát hiện gì mới.
Cô quay người chuẩn bị đi xuống thì bỗng thấy
một khuôn mặt như đầu lâu, hai tay ôm lấy chiếc đầu khô quắt queo, miệng mở rộng gào thét sợ hãi ở cuối hành lang.
Cô kinh sợ thét lên,
lại nhanh chóng hoàn hồn. Đó hình như là tác phẩm nổi tiếng Tiếng thét
của Edvard Munch mà mỗi lần cô nhìn thấy đều sợ chết khiếp. Cô vỗ vỗ
ngực rồi đi xuống dưới lầu. Vừa quay đầu lại sợ đến mức kinh hồn bạt vía lần nữa, nữ nhân viên vệ sinh mặt mày lạnh tanh, không nói tiếng nào
đang đứng ngay sau lưng cô.
Chân Noãn trợn to mắt: “Cô ở phía sau tôi khi nào thế?”
“Tôi sợ cô giẫm bẩn sàn nhà.”
“Ồ, xin lỗi!” Cô vội vàng xuống tầng.
Hoàng hôn, sắc trời cũng nhá nhem, lối cầu thang hơi tối, quẩn quanh một
luồng không khí yên ắng và kỳ dị. Đi được vài bước, Chân Noãn đột nhiên
đứng lại rồi khẽ nói: “Không đúng.”
Ở phía sau, nhân viên vệ sinh giương mắt lên: “Gì cơ?”
“Nhân viên vệ sinh mà lần trước tôi và Đội trưởng gặp ở cửa là cô đúng không? Không phải cô đã nói phong cách bày trí trong mỗi ngôi biệt thự ở đây
đều không giống nhau và không hề có vật trang trí nào trùng lặp sao?
Nhưng tối đó, lúc cô đưa chúng tôi đi xem những căn biệt thự khác, tôi
từng thấy qua bức tranh này.”
Nữ nhân viên vệ sinh lễ phép và nhã nhặn mỉm cười: “Là cô nhớ lầm rồi.”
“Làm sao nhớ lầm bức tranh này được chứ?” Chân Noãn cau mày. “Mỗi vật trang
trí chỉ có một, điểm này hơi lạ vì giá thành thực tế quá cao. Vật trang
trí có đế hình tròn kia nên được mua với số lượng lớn mới phải, mỗi cái
đều có đế giống nhau và chỉ cần trang trí bên trên khác nhau, như vậy sẽ tương đối hợp lý. Đủ kiểu dáng lại tiết kiệm giá thành.”
Nữ nhân viên vệ sinh im lặng chốc lát rồi cười cười: “Chúng tôi đâu biết được tâm tư của ông chủ chứ!”
“Cô có thể miêu tả thử cho tôi nghe hình dáng của vật trang trí có đế tròn
kia không? Lần trước cô nói không nhớ rõ, không biết hôm nay đã nhớ ra
chưa? Cô làm vệ sinh thì nhất định đã từng quét dọn qua.”
“Nhớ được một chút, đó là một khóm san hô bằng sắt và khá nặng.”
Chân Noãn suy tư, san hô có thể xem là hình thù kỳ lạ. Nhưng không hiểu sao
cô loáng thoáng thấy lần này đến hiện trường hình như có chỗ nào đó
không đúng. Cô nhớ đến mảnh vụn trong tóc nạn nhân và càng nghi ngờ hơn. Nếu hiện trường không có thủy tinh vỡ nát thì trong va li sẽ không có,
trên xe công nông nơi xảy ra tai nạn cũng sẽ không có. Nói như vậy thì
trên đồ trang trí kia...
“Nên có thủy tinh chứ?”
Nữ nhân
viên vệ sinh phía sau khựng lại, bất chợt trợn trừng mắt. Cô ta nhìn cô
gái phía trước đang vừa lẩm bẩm vừa từ từ đi xuống tầng, dần dần híp mắt lại.
“Khẳng định là trên vật trang trí không có thủy tinh à...”
Chân Noãn quay đầu lại liền bàng hoàng. Người đâu rồi?
Cô xoay một vòng tại chỗ, trong phòng trống rỗng, nữ nhân viên vệ sinh đã
bỗng dưng biến mất. Toàn thân cô bất giác run lên, cảm thấy có chút sợ
hãi. Cô nghĩ ngợi rồi quyết định đi đến quầy lễ tân tìm vài người hỏi
thử về chuyện vật trang trí. Lúc đi đến cửa hành lang, tay cô vừa chạm
vào chốt cửa đã cảm giác được bên ngoài có người đang vặn.
Tay nắm vừa chuyển động, cánh cửa đã mở ra.
Chân Noãn sững sờ ngẩng đầu trước ánh sáng lóa mắt chiếu vào từ bên ngoài,
Ngôn Hàm đứng trong thế giới sáng ngời ấy, trắng trẻo và tuấn tú, ánh
mắt thản nhiên nhìn cô. Cô như bị rung động đến mức chưa hoàn hồn được.
Một hồi lâu sau, cô nhớ đến đôi mắt đang sưng đỏ của mình, vừa xấu hổ vừa
lúng túng, nhanh chóng quay đầu đi, lại nhanh như chớp xoay người chạy
vào trong phòng.
Ngôn Hàm nhìn cô chạy trốn như con thỏ, đứng
sững vài giây rồi mới bước vào trong, vu vơ trêu chọc cô: “Chăm chỉ lắm, còn chạy đến hiện trường.”
Chân Noãn cúi đầu, không để ý đến anh.
Lão Bạch và Đàm Ca ra vẻ kinh ngạc: “Ơ, Mèo Con cũng đến à?”
“Vâng”. Chân Noãn đứng bên cạnh một bình hoa to đùng, đưa ngón tay chọc chọc.
Ngôn Hàm buồn cười. Đàm Ca nhìn xung quanh, quay người hỏi Ngôn Hàm: “Đội
trưởng, bộ chìa lục giác dùng để hủy hoại khuôn mặt nạn nhân mà anh nói, bất kể là kế hoạch thứ bảy hay là người lạ giết người đều là thứ công
cụ có thể dễ dàng tìm được.”
“Đúng vậy! Trong cả hai tình huống
đều rất dễ dàng tìm ra hung...” Ngôn Hàm nói được giữa chừng thì trong
đầu bỗng lóe sáng. Anh chợt dừng lại, cười một tiếng rồi ngẩng đầu thở
dài, cào cào tóc, lại lắc đầu liên tục, quả thực là bộ dạng dở khóc dở
cười. “Rõ ràng như vậy thì tôi nên sớm nghĩ ra mới phải.”
Đàm Ca và Lão Bạch không rõ chuyện gì xảy ra: “Rõ ràng gì cơ?”
“Bộ chìa lục giác. Trước đó, tôi cho rằng hung thủ cố ý chuẩn bị loại mỏ
lết này. Nhưng việc này quá chuyên nghiệp, cả một bộ mỏ lết đầy đủ quy
cách kích cỡ như vậy thì người bình thường sẽ không đụng đến, trừ phi là thùng dụng cụ chuyên nghiệp, hoặc công việc hằng ngày thường phải dùng
hay chuẩn bị để phục vụ. Ví dụ như ngay chính khu suối nước nóng Duyệt
Xuân này, nó được chuẩn bị để phục vụ cho việc sữa chữa hoặc khi khách
cần dùng.”
Lão Bạch: “Cho nên bất kể là kế hoạch số bảy hay là
người lạ giết người thì hung thủ đều lấy hung khí ở đây hay đã lấy thùng dụng cụ của khách sạn ư? Hoặc là bản thân người này vốn là người của
khách sạn sao?”
“Đúng thế!” Ngôn Hàm nói: “Cậu lập tức đi điều tra xem trong thùng dụng cụ của khách sạn có thiếu một bộ chìa lục giác không.”
Lão Bạch đáp lời rồi đi ngay. Chân Noãn nghe thấy, vội ngẩng đầu nói với
Đàm Ca: “Vật trang trí cũng bất thường nữa, mới vừa nãy, nhân viên vệ
sinh kia rất khả nghi.” Cô kể sơ lược lại tình huống, Đàm Ca vội đi điều tra vật trang trí.
Sau khi hai người đi, trong phòng chỉ còn lại Chân Noãn và Ngôn Hàm. Không khí thoắt cái trở về yên tĩnh. Ngôn Hàm
cúi đầu ngẫm nghĩ, từ từ bước qua cô. Chân Noãn nghe tiếng bước chân
thong thả của anh, ngẩng đầu thấy anh sắp đi đến bên cạnh mình, không
hiểu sao bao nỗi ấm ức và chua xót khi bị Tô Nhã bác bỏ trước mặt mọi
người lúc nãy lại dâng lên toàn bộ.
Cô sợ mình vì thấy hèn kém mà rơi lệ nên lùi về sau vài bước, tạo khoảng cách với anh, đầu cũng cúi
thật thấp tỏ vẻ cương quyết không ngẩng lên nhìn anh.
Ngôn Hàm dừng bước, hỏi nhỏ: “Đang tức giận à?”
Giọng nói của anh đong đầy sự dịu dàng và từ tốn mà trước nay chưa từng có,
hệt như đang dỗ dành trẻ con. Chân Noãn thấy nóng rát cả mặt, cứ thế
ngốc nghếch lắc đầu nguầy nguậy, vẫn không chịu lên tiếng.
Anh
quay đầu nhìn cây đại thụ bị gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn cô rồi nói bằng giọng điệu nhàn nhã và thoáng chút buồn cười: “Tự
em ngốc thôi.”
Chân Noãn mụ mẫm cả đầu óc.
Anh cười khẽ: “Cô ấy nói em mà em không biết nói lại à?”
Giọng điệu thích làm cho lớn chuyện đây mà!
Cô bị anh khiêu khích, đốp chát lại: “Em không biết tranh cãi với người khác.”
“Em chỉ biết khóc thôi.” Anh nói.
“... Anh nói bậy!”
“Lớn như vậy mà còn giống trẻ con.”
“... Em không có! Anh... nói bậy.”
“Em nhìn mình đi, lại muốn khóc rồi kìa! Chậc chậc!”
“Anh đi đi, không mượn anh nhìn.”
“Không đi! Hiện trường đâu phải là của mình em.”
Anh ra vẻ xấu xa, bỗng nhếch môi cười: “Em xem, trước mặt tôi như vậy cũng
xem là biết nhe nanh rồi. Sau này, ai cào em thì em cứ cắn trả như vậy
là được!”
Chân Noãn không hiểu sao mình lại cãi nhau theo cái
kiểu trẻ con và vô bổ như vậy, cũng không biết sao tất cả ấm ức lẫn khổ
sở của cô đều tan biến trong thoáng chốc mà thay vào đó là cơn tức giận
đến bốc khói.
Cô lại bị anh đùa bỡn nữa rồi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà!
Ngôn Hàm nhìn dáng vẻ cô tức giận đến mức mặt đỏ gay, còn siết chặt bàn tay
thì bỗng thấy buồn cười. Anh cúi đầu, hơi nghiêng người đến, cười vô
lại: “Tức giận thật rồi hả?”
Cô thấy anh đến gần, vừa định lui về sau lại trông thấy bảo vệ đi qua ngã rẽ, cầm gậy trong tay, dáng vẻ
đằng đằng sát khí nhắm đánh về phía gáy của Ngôn Hàm. Cô kinh hoàng trợn to mắt, bỗng nghĩ đến nữ nhân viên vệ sinh không thể làm những việc kia một mình được. Cô ta có đồng lõa! Vừa rồi, cô ta đột nhiên biến mất
khỏi phòng là để đi tìm người giúp đỡ sao?
Ngôn Hàm nhìn mặt cô, nhướng mày: “Sao vậy?”
“Đội trưởng, sau lưng anh có người...”
“Ồ, vậy sao?” Anh quay đầu lại nhìn.
Người bảo vệ phía sau hét lớn một tiếng, giơ gậy nện xuống đầu anh. Hai tay
Ngôn Hàm bỏ vào túi quần, nhấc chân lên đá một cú với tốc độ nhanh như
chớp, một tiếng “bốp” vang lên, cây gậy gãy làm hai...
Chân Noãn há hốc, líu lưỡi.
Ngôn Hàm quay đầy lại nhìn cô, thong dong giải thích: “Lúc ấy, không phải là không muốn giúp em, chủ yếu là...”
Giờ phút này, Chân Noãn còn tâm trí nào nghe lọt những lời này chứ? Lòng cô như lửa đốt, chỉ về phía sau, cuống cuồng thét lên: “Hắn cầm dao rồi!”
“Ờ!” Ngôn Hàm vừa quay đầu lại xem, tên bảo vệ mới bị đá một cú chấn động
khiến tay đau đớn như bị rút gân, quăng cây gậy đã gãy xuống đất, rút ra một con dao từ phía sau lưng.
Ngôn Hàm cau mày: “Chờ một chút!”
Nói xong lại nhìn Chân Noãn, tiếp tục giải thích: “Chủ yếu là cảm thấy nếu bảo vệ em thì em sẽ càng bối rối....”
“Hắn làm sao chờ anh chứ?” Chân Noãn thấy tên bảo vệ giơ dao, suýt nữa muốn nhảy dựng lên.
Ngôn Hàm cau mày không vui, thậm chí không cần quay đầu lại mà chỉ nghe âm
thanh phía sau rồi tung một cú đá móc. Dao và người đồng thời ngã xuống
đất.
Anh không quay đầu, hơi cụp mắt, khẽ quát một tiếng: “Tôi bảo anh chờ ở đấy!”
Chân Noãn trố mắt. Nỗi lo lắng cho anh khi nãy hoàn toàn là… dư thừa.
Ngôn Hàm nhìn cô: “Mới vừa rồi giải thích nghe rõ chưa?”
Chân Noãn ngờ nghệch, gật đầu như giã tỏi.
Giọng anh dần nghiêm túc: “Nhớ kỹ, phải có lòng tin với mình. Nếu như em thăm dò và phát hiện là đúng thì hãy giữ vững nó, bảo vệ nó, không cho bất
kì ai xâm phạm. Chuyện này không liên quan đến tính cách, cũng không
liên quan đến việc thích tranh cãi hay không. Nếu không thì em không có
tư cách khóc, hiểu chưa?”
Nội tâm Chân Noãn chấn động, đôi mắt màu hổ phách trong veo chăm chú nhìn anh, một hồi lâu sau liền trịnh trọng gật đầu.
“Ừ, giỏi lắm!” Ngôn Hàm nhướng mày cười, hài lòng quay đầu lại nhìn tên bảo vệ đang ngã lăn quay trên mặt đất, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đứng lên đánh nhau nào.”
Chân Noãn á khẩu. Người ta còn dám đánh với anh sao?