Chân Noãn co rúm,
không ngừng run lẩy bẩy, hệt như con mèo nhỏ rơi xuống nước rồi bị một
đám người lôi ra khỏi tấm vải đọng nước mưa.
“Chậc, chậc, chậc! Mèo Con sắp chết rét rồi. Áo đâu?” Lão Bạch xoay quanh tìm dù che cho cô.
“Đây đây đây!” Đàm Ca cầm áo khoác ngoài quấn kín Chân Noãn, hàm răng cô va
vào nhau lập cập, không nói nổi một câu, thân thể run rẩy đến mức sắp
khuỵu xuống.
Hắc Tử cũng nhào đến chắn gió cho cô, thấy cô bị đông cứng đến ngờ nghệch, liền hỏi: “Mèo Con, không sao chứ?”
Phút kích động trôi qua, Chân Noãn đã bình tĩnh trở lại, run run đáp: “Không… Không sao ạ!”
Quần áo cô ướt nhẹp như kẻ khỏa thân ôm một khối nước đá, khí lạnh thẩm thấu qua da len lỏi đến tận xương tủy khiến cô vô cùng khó chịu. Cơn mưa
đáng ghét vẫn đang điên cuồng trút xuống đầu cô.
Mặt Ngôn Hàm
cũng tái nhợt nhưng vẫn khắc chế được, anh nhìn Chân Noãn với ánh mắt
quái lạ và tỉnh táo. Mới vừa rồi, nếu không phải cô vùng vẫy phản kháng
giống như bị quấy rối tình dục thì hai người đã sớm chạy thoát rồi.
Toàn đội ngũ chuẩn bị rút quân. Bởi vì nhóm điều tra viên đã rời đi, xe
không đủ nên mọi người loay hoay tính lại tuyến đường. Ngôn Hàm và Chân
Noãn đều phải về nhà trước rồi mới quay lại văn phòng nên thuận đường đi chung với nhau.
Trên đường về, Ngôn Hàm lái xe rất nhanh, hơi ấm từ máy điều hòa cũng dần dần tỏa ra, nhưng Chân Noãn thật sự là đã tê
cóng rồi. Hơi ấm trong xe ngược lại càng khiến cô cảm nhận được rõ ràng
khí lạnh đang từng đợt tỏa ra khỏi người mình. Toàn thân rét buốt khiến
cô co ro trên ghế, hàm răng va vào nhau cầm cập, không hề yên tĩnh dù
chỉ một khắc.
“Đưa em về nhà trước nhé?”
“Đừng!” Cô run
rẩy, lập cập nói. “Cứ thuận đường đi đến nhà anh trước, sau đó đến nhà
em, cuối cùng là văn phòng. Nếu không sẽ phải vòng tới vòng lui, rất phí thời gian.”
Giọng nói của cô khe khẽ đứt quãng và yếu ớt, giống
như hồn ma đang nói chuyện. Ngôn Hàm ngước mắt, thoáng nhìn gương mặt
trắng bệch như tờ giấy và mái tóc ướt đẫm của cô qua tấm gương trong xe. Ngón tay anh cong lại gõ gõ vào mu bàn tay cô, định thăm dò thân nhiệt, nhưng tay Chân Noãn lại rút phắt về.
“Sao vậy?” Anh liếc mắt nhìn cô.
Cô bối rối: “Em không sao, cũng như anh thôi.”
Ngôn Hàm vẫn đến nhà Chân Noãn trước. Chân Noãn nhìn Ngôn Hàm toàn thân ướt
đẫm, sắc mặt trắng bệch. Anh vất vả bên ngoài đã lâu, chắc chắn là lạnh
hơn cả cô: “Hay là anh cũng vào đổi lại bộ quần áo sạch đi! Nhà em có
quần áo của đàn ông, thân hình cũng cỡ anh.”
Ngôn Hàm im lặng hồi lâu rồi đồng ý.
Nhà của Chân Noãn sạch sẽ và ấm áp. Bên trong đặt chiếc sofa màu cam, trên
tường được dán giấy màu xanh lam, bàn ăn màu trắng trên nền thảm màu đỏ. Ngôi nhà đầy màu sắc nhưng phối hợp rất hài hòa, trông rực rỡ lại tràn
trề sức sống. Ngôn Hàm thấy người mình còn nhỏ nước, bèn đứng sang một
bên.
“Anh ngồi xuống đi, không sao đâu ạ!” Chân Noãn nói xong,
nhanh chóng rót cho cả hai cốc trà nóng. Cô uống hết sạch cốc nước lớn,
cảm thấy cơ thể đã ấm áp hơn một chút.
Ngôn Hàm cầm cốc nước, nhìn cô qua vành cốc thủy tinh, đôi mắt thâm sâu, chứa đựng ý cười lấp lánh.
“Sao ạ?”
Anh cười: “Mới vừa rồi, em uống nước ừng ực như một con trâu vậy.”
“…”
Chân Noãn dẩu môi, quay người đi vào căn phòng nhỏ. Cô nhanh chóng ôm một
đống quần áo ra, nào là áo khoác, áo len, áo sơ mi, quần dài, thậm chí
còn có cả quần lót. Ánh mắt cô lúng túng, chỉ chỉ quần lót rồi khẽ nói:
“Đây là mới mua, chưa giặt, anh chịu khó mặc tạm vậy. Nhà vệ sinh ở bên
kia, tắm nước nóng trước đã, sẽ thoải mái hơn.”
Ngôn Hàm nói cảm
ơn. Anh mau chóng tắm rửa, thay quần áo xong xuôi rồi đi ra ngoài. Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong phòng ngủ của Chân Noãn. Trên tường là bức ảnh chụp chung của Thẩm Dực và cô, đa phần là ảnh của nhiều năm trước. Hai người khá thân mật, dựa sát vào nhau,
còn má ấp môi kề. Chân Noãn của khi đó trông không hề mềm yếu, tuổi còn
nhỏ nhưng trong mắt đã mang vẻ lạnh lùng hiểu chuyện. Trải qua một
khoảng thời gian dài cho đến tận gần đây, chỉ có duy nhất một tấm hình
hai người đang kề vai nhau, dường như đã trở nên giữ kẽ hơn trước.
Khuôn mặt của Thẩm Dực thời niên thiếu đến giờ vẫn không thay đổi nhiều,
nhưng Chân Noãn rõ ràng đã xinh đẹp hơn xưa không ít. Ánh mắt Ngôn Hàm
dần dần xa xăm, không biết suy nghĩ đang trôi dạt về nơi nào. Anh muốn
hút thuốc, sờ vào túi theo thói quen, nhưng không có gì hết.
Đột
nhiên, trong phòng tắm vang lên mấy tiếng va chạm nặng nề liên tục, âm
thanh khá lớn giữa đêm khuya yên tĩnh. Ngôn Hàm đi đến cửa phòng ngủ, gõ gõ: “Chân Noãn?”
Không ai trả lời.
“Chân Noãn?” Anh chậm
rãi đẩy cửa ra. Bên trong phòng ấm áp với ngọn đèn màu vàng cam đang tỏa sáng nơi đầu giường, chiếc chăn vàng nhạt trải trên giường màu đỏ hoa
hồng. Một con Doraemon thật to đang đặt trên chiếc sofa nhỏ, bên cạnh
chen chúc bầy chim nhỏ giận dữ.
Ngôn Hàm đi đến gõ cửa phòng tắm và hỏi: “Chân Noãn, không sao chứ?”
Bên trong sáng đèn, không có tiếng nước chảy cũng không có âm thanh khác.
Anh cau mày, gõ cửa lần nữa: “Chân Noãn?”
Bên mặt kia lớp kính mờ truyền đến tiếng nỉ non vô cùng đau đớn: “Đội trưởng, anh đi vào một chút được không?”
Ngôn Hàm đẩy cửa vào, Chân Noãn mặc áo choàng tắm màu trắng, đang vô cùng
đau đớn quỳ trên đất, hai tay níu chặt lấy đầu gối, toàn thân đều run
rẩy. Cô ngẩng đầu, trên trán bê bết máu, tiếng động vừa rồi là do cô đập đầu vào đầu gối phát ra. Sắc mặt cô trắng bệch, không biết là do nước
hay mồ hôi mà mái tóc ướt bết lại trên khuôn mặt, cả người tái nhợt như
mới được vớt từ hồ lên.
Thoáng chốc, đồng tử anh co lại, ánh mắt hung tợn, đi đến cầm lấy bả vai cô: “Em hút ma túy à?”
Chân Noãn bị anh lay đến ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhưng lại trong vắt không bình thường: “Hả? Hút ma túy đau như vậy sao?”
Ngôn Hàm ngây người, liếc nhìn cô rồi nhìn kỹ lại thì thấy không giống lên cơn nghiện, giọng nói hòa nhã hơn: “Đau chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đau hết. Xương khớp… Xương khớp khắp người.” Nỗi đau đớn như
bị xé toạc khiến cô gần như trút bỏ hết tất cả lớp vỏ ngụy trang phòng
bị. Cô cố gắng kiềm chế, xem chừng rất bình thản nhưng vừa lên tiếng thì nước mắt liền chảy xuống. “Lạnh quá, ấm quá, anh… anh mang thuốc đến
giúp em với!”
“Chỗ nào?”
“Ngăn kéo thứ hai ở đầu giường.”
Ngôn Hàm tìm được một đống thuốc dán, phát hiện hình như cô bị phong thấp di truyền khá nặng. Nhưng… có phải là nghiêm trọng quá hay không?
Căn phòng tắm yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng nện kịch liệt. Anh vội chạy
đến, trông thấy cô đã cuộn tròn lại, nện vào đầu và xương đùi như bị
điên.
“Chân Noãn!”
Ngôn Hàm vặn hai tay cô ra đằng sau, cô bị anh ôm trong lòng không tài nào nhúc nhích, nhưng xương khớp lại vừa đau vừa ngứa như đang bị mấy vạn con kiến cắn. Cuối cùng, cô không kìm
nén được nữa, òa khóc nức nở. Toàn thân cô vặn vẹo, giãy giụa đến nỗi
tỏa ra hơi nóng hừng hực. Cô không ý thức được mình đang cọ xát vào
người anh, quả thật như đang đùa với lửa.
Ngôn Hàm giật mình
thảng thốt, không ngờ lúc này anh lại… Anh chật vật kéo cô ra, giữ một
khoảng cách với cô: “Em nhịn một chút, tôi dán thuốc giúp em.”
Sau trận đau nhức, cô bủn rủn trượt xuống dưới đất, thân thể run bần bật
nhưng không còn làm loạn nữa. Duy chỉ có đôi mắt bởi cơn đau bệnh mà cực kỳ căng thẳng nhìn xoáy vào anh, như thể muốn khoét một lỗ trên người
anh vậy.
Ngôn Hàm không có thời gian quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ
của cô lúc này, anh dán miếng giảm đau lên bắp chân và đầu gối cô, lại
dán lên cả cánh tay, khuỷu tay cô nữa. Mặt anh căng thẳng vẻ như tâm
trạng không tốt, bất thình lình hỏi: “Sao em qua được vòng kiểm tra sức
khỏe vậy?”
Giờ phút này mà còn có tâm trạng phân tích, quả nhiên
là anh. Cô uể oải quay đầu đi, lẩm bẩm: “Lúc kiểm tra, em đã nói dối.”
Nói xong còn yếu ớt thêm một câu: “Anh đừng tố giác em.”
Ngôn Hàm không đáp, giơ miếng thuốc dán trong tay lên: “Cần dán trên đầu không?”
Cô không có tâm tình đáp lại câu nói đùa của anh, dẩu môi ra chiều rất ấm
ức, lại quay đầu nhìn anh rồi buồn bã hỏi: “Anh có tố giác em không?”
“Thể chất của em không thích hợp làm công việc này.”
“Không đâu, hôm nay là ngoài ý muốn, dán thuốc vào sẽ nhanh chóng khỏe lại
thôi.” Cô nhìn anh vẻ mong mỏi. “Thật sự sẽ nhanh khỏe thôi mà, qua mấy
phút nữa là em lại có thể đi làm với anh…”
Lời chưa dứt mà nước mắt đã tí tách nhỏ xuống.
“Định dùng nước mắt mua chuộc tôi à?” Anh cau mày, chẳng hề có vẻ thương hoa tiếc ngọc.
“Không phải!” Cô lau nước mắt rồi vội cười xòa. “Chỉ là thật sự rất đau thôi ạ!”
Rõ ràng miệng đang cười nhưng đôi mắt trong veo lại ngân ngấn nước nhìn
anh, trong lòng muốn kiên cường nhưng nước mắt lại phản ứng theo bản
năng của cơ thể. Anh bỗng mềm lòng, ngồi xổm bên chân cô, xoa đầu gối
cho cô qua lớp áo choàng tắm.
Cô sững sờ, định rụt chân lại nhưng sự xoa bóp của anh khiến cô thấy cơn đau như được đẩy lùi trong nháy
mắt. Không biết tại sao đến cuối cùng, cô lại không hề cự tuyệt anh, thở phào một tiếng như trút được gánh nặng.
Nhà vệ sinh trở nên yên ắng.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Anh hỏi.
Cô ngân ngấn nước mắt: “Cảm ơn anh!”
Ngôn Hàm cười: “Tôi sờ mó lợi dụng em mà em còn cảm ơn tôi à?”
Chân Noãn mặt ửng đỏ, nghĩ ngợi rồi lại miễn cưỡng cười: “Boss xoa bóp giúp, người khác cầu còn không được nữa kìa.” Cô cố gắng giở giọng trêu đùa
bỡn cợt theo thói quen của anh.
“Phối hợp tôi như vậy, em muốn gì hả?”
“Đội trưởng, anh đừng tố giác em. Em không thể không có công việc này.”
Anh nheo mắt: “Ồ, tại sao?”
“Em cũng… không biết nữa.” Cô cúi đầu, níu lấy mấy sợi bông trên áo choàng tắm.
Ngôn Hàm không trả lời. Một hồi lâu sau, tiếng nói khẽ khàng vang lên: “Trải qua mùa đông thật sự rất khổ sở sao?”
Cô khe khẽ đáp “vâng” một tiếng ngắn gọn, không đem nỗi đau của mình ra kể lể dài dòng: “Sao anh biết xoa bóp sẽ giảm đau ạ?”
“Lúc con chó nhà tôi lăn lộn trên đất, xoa bóp cho nó là hết ngay.”
Chân Noãn nghẹn lời. Anh cúi đầu không nhìn cô nhưng cô trông thấy được nụ
cười lớn để lộ hàm răng trắng tinh bên gương mặt nghiêng tuấn tú của
anh.
“Anh nuôi chó à?”
“Không nuôi, tôi không thích động vật.” Ngôn Hàm quay đầu nhìn cô: “Em luôn dễ dàng tin tưởng lời của người khác thế hả?”
Chân Noãn ấp úng: “Em thấy lời anh nói rất dễ làm người ta tin tưởng ạ!”
Ngôn Hàm nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nghiền ngẫm dường như muốn xem cô có nói
dối hay không. Cuối cùng, anh cười nhạt, không nói gì nữa.
“Còn đau không?”
Cô thấy anh dùng sức như vậy liền ngại ngùng ậm ừ: “Còn đau nhưng đã thoải mái hơn rồi ạ!” Lại yếu ớt khẽ hỏi: “Anh… có thể mạnh hơn chút nữa
không?”
Ngôn Hàm liếc nhìn cô bằng ánh mắt thâm ý, nhưng tay cũng tăng thêm sức.
Cô rên lên một tiếng: “Ôi, đừng mạnh như vậy, đau quá!” Mắt lại ngấn nước. “Thôi, anh nhẹ chút đi!”
Anh ngừng lại, liếc mắt nhìn cô, định nhắc nhở cô đừng nói mấy lời thế nữa, nhưng cuối cùng lại buồn cười sờ sờ mũi rồi tiếp tục xoa bóp. Chân Noãn ngơ ngác, cảm thấy nụ cười của anh không có ý tốt nhưng cũng không nghĩ ra là mình nói sai chỗ nào. Cô chỉ cảm nhận được rằng cuối cùng anh đã
tìm được độ lực thích hợp, cũng có thể là do thuốc đã bắt đầu phát huy
tác dụng, cơn đau đớn hành hạ rốt cuộc đã rút lui.
“Cuối cùng cũng không đau không ngứa nữa rồi.”
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng dáng cao ráo xuất hiện tại cửa
phòng tắm, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cô. Cô nhất thời giật mình
kinh hãi, gạt tay Ngôn Hàm ra, bật dậy khỏi mặt đất. Động tác quá đột
ngột khiến áo choàng tắm lơi lỏng, suýt nữa lộ ra nửa bên ngực trắng
nõn.
Cô vội vàng kéo kín áo choàng: “Thẩm Dực, sao giờ này anh
lại đến đây?” Nói xong liền phát giác có gì không đúng, như thể mình bị
bắt gian tại trận vậy. Đầu óc cô muốn nổ tung, định giải thích nhưng sắc mặt Thẩm Dực vẫn bình thản, chỉ là liếc nhìn Ngôn Hàm với vẻ hơi đề
phòng. Ngôn Hàm đang mặc quần áo của anh.
Chân Noãn bẩm sinh nói
năng chậm chạp nhưng lần đầu tiên lại nhanh mồm nhanh miệng: “Xảy ra vụ
án, bọn em bị dầm mưa, còn phải quay về tăng ca nên mới về đây thay quần áo. Đúng lúc quần áo anh ở đây nên em đã cho anh ấy mượn, nếu không sẽ
bị cảm lạnh, trong khi mọi người còn rất nhiều việc phải làm. Chân của
em bị đau nhức nên anh ấy xoa bóp giúp thôi. Anh… Anh đừng hiểu lầm.”
Ngôn Hàm thấy dáng vẻ khẩn trương và rối loạn của Chân Noãn thì nhếch môi cười nhạt.
“Anh không hiểu lầm.” Vẻ mặt Thẩm Dực không hề gợn sóng, nhìn Chân Noãn. “Xương lại đau nữa hả?”
“Vâng!” Cô gật đầu. “Bây giờ đã ổn rồi... Em đi thay quần áo, anh rót trà đãi khách đi!”
“Ừ!” Thẩm Dực chiều theo, bởi vì cô bảo anh lấy tư cách “chủ nhân” tiếp đãi “khách khứa”. Anh vỗ lưng cô: “Đi đi!”
Lúc thay quần áo, Chân Noãn thấy lạ. Thẩm Dực rất tin cô, lại còn là dạng
tin tưởng tuyệt đối nữa, nhưng không hiểu sao hôm nay anh ấy không ổn
lắm, có vẻ hơi khẩn trương và đề phòng.
Lúc này, bên ngoài chợt
vang lên tiếng động, nghe như tiếng bàn trà bị di chuyển, lại như tiếng
đánh đấm. Chân Noãn giật mình kêu to lên, nhưng áo chỉ mới mặc được một
nửa.
Cô thét lên: “Ngôn Hàm, tay phải của Thẩm Dực bị tàn phế,
anh đừng bắt nạt anh ấy. Thẩm Dực, hôm nay Ngôn Hàm bị bệnh, anh cũng
đừng đánh anh ấy.”
m thanh phút chốc im bặt. Cô vội vàng như có
lửa đốt trong lòng, mặc áo chạy ra ngoài rồi bỗng nghi ngờ dường như khi nãy mình đã nghe nhầm. Bàn trà và sofa rất chỉnh tề, Ngôn Hàm và Thẩm
Dực nghiêm chỉnh ngồi thẳng trên ghế, tay đồng thời cầm cốc lên uống
nước, ánh mắt họ đồng loạt nhìn cô ra chiều khó hiểu.
Ngôn Hàm cười trước, hỏi: “Tôi bệnh chỗ nào chứ, bởi vì mới vừa rồi ho vài tiếng sao?’
“…” Chân Noãn trố mắt, không biết có phải anh đang cố ý không nữa.
Anh đặt cốc nước rồi đứng dậy: “Tôi xuống tầng chờ em.”
Thẩm Dực điềm nhiên như không. Ngôn Hàm đi khuất, cô vội giải thích: “Có vụ
án mưu sát, thân phận nạn nhân còn chưa biết nên em phải tăng ca.”
“Ừ!”
“Mới vừa rồi… hai anh đánh nhau hả?”
Thẩm Dự không trả lời, đi lấy máy sấy: “Sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm.”
Máy sấy thổi vù vù, ngón tay thon dài của anh chải tóc cô. Đến lúc tóc sắp khô, cô hỏi: “Thẩm Dực?”
“Hả?”