Trong nháy mắt, tim anh như hoàn toàn tan chảy, tựa hồ được ngâm trong dòng sữa tươi vô cùng mềm mại.
Tất cả tình cảm thắm thiết gắn bó từ thuở thanh mai trúc mã đến khi lớn lên bên nhau đều đã thay đổi trong đêm hôm ấy. Dường như có thứ cảm xúc nào đó ập thẳng đến lối vào con tim, đâm thủng lớp vỏ giấy bọc đường mỏng
manh nơi đáy tim của cậu thiếu niên.
Đêm ấy, cô đứng đợi trong
cảnh trời tối mịt, tĩnh lặng và dịu dàng, đẹp đến mức không sao tả xiết. Chính là ngày ấy, vào khoảnh khắc ấy, anh bỗng phát giác mình đã yêu cô mất rồi.
Yêu vô vàn. Yêu tha thiết. Yêu đến mức vô số lần nhớ
lại bóng dáng cô yểu điệu đứng dưới ánh đèn đường đêm hôm ấy vẫn khiến
anh tan nát cõi lòng. Tại sao lại không thể nào cho cô bé trầm lặng
nhưng làm người ta yêu mến như một chú mèo con lông xù ấy một cuộc đời
bình an vui vẻ như anh đã từng hứa hẹn kia chứ?
Buổi trưa trước
khi tan sở, bên đội Ba đã truyền đến một tin tức rất tốt, chính là đám
thanh niên giết người liên hoàn kia đã bị bắt. Chúng là nhóm bốn người
chơi trò “Liên minh tử thần”.
Đội trưởng Trần Hàn 22 tuổi, ba
thành viên còn lại từ 20-21. Mấy người bọn chúng đều có điều kiện gia
đình khá giả, cha mẹ là đồng nghiệp với nhau và đang làm quản lý cấp cao thuộc tập đoàn Hoa Thịnh.
Tuy người nhà đã nhanh chóng mời luật
sư biện hộ, nhưng với tóc để lại trên mái tòa nhà graffiti, dấu chân
trong phòng sinh hoạt của đại học Khoa học Công nghệ và những trang bị
thu được sau khi thực hiện lệnh khám xét trùng khớp với sợi tổng hợp tại hiện trường xảy ra vụ án cùng chiếc xe cố ý đâm Chân Noãn, tất cả đã
trở thành chứng cứ khiến bọn chúng không thể nào chống chế được nữa.
Sau khi nghe tin, Chân Noãn lập tức đến tòa nhà văn phòng. Đúng lúc vừa
chạy vào khu làm việc của đội Một, cô bắt gặp Ngôn Hàm đang cúi đầu lật
xem tài liệu bước ra ngoài, cô liền gọi: “Đội trưởng!”
Ngôn Hàm
bị cô làm giật mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã nghe một loạt câu hỏi của cô như tiếng pháo liên thanh: “Thẩm vấn thế nào rồi ạ? Có thể phá
án không? Nhưng nạn nhân ở hồ bơi là do nữ nghiên cứu sinh kia giết nên
phải chăng chúng sẽ thoát được tội đó? Còn mấy vụ án tự sát trước đó thì có thể định tội bọn chúng không?”
Anh thích thú nhìn cô, đợi cô nói xong liền nhận xét: “Suy nghĩ rất khá, mạch lạc rõ ràng.”
Chân Noãn sững sờ chớp chớp mắt, thật muốn nói rằng: “Đội trưởng anh có thể
đứng đắn chút không?!” Cô lầm bầm: “Một câu cũng không trả lời.”
“Đó là vì em không nghe hiểu đấy chứ!” Anh vòng qua cô rồi đi về phía trước.
Chân Noãn đảo mắt, vội vàng đuổi theo: “Lẽ nào những điều em nghi ngờ và lo lắng là hoàn toàn chính xác, rất khó định tội sao?”
“Ừ!” Ngôn Hàm cầm tập tài liệu nhét thẳng vào tay cô. Cô tay chân lóng ngóng ôm lấy rồi đi theo bên cạnh anh giống như một cô thư ký nhỏ.
“Từ Tư Miểu tìm được suicide sound(*) trong radio của bọn Trần Hàn, kết quả đã chứng minh không phải tất cả những người có liên quan đều muốn tự
sát, cũng không phải là một đám người muốn tự sát tự tụ tập lại giúp đỡ
lẫn nhau, mà là một nhóm người bình thường tụ tập lại giúp đỡ những
người có ý định tự sát. Nhóm này do bốn cá nhân, đồng thời là bốn người
dẫn chương trình suicide sound lập ra. Hằng đêm, chúng đều kể lể cuộc
đời trống rỗng trên radio để truyền bá lối suy nghĩ tiêu cực, miêu tả
cách thức tự sát mà bọn chúng đã nghiên cứu và tưởng tượng ra. Kênh
radio này không thuộc dạng phổ biến mà rất mới lạ và lập dị nên thính
giả rất nhiều, nhưng người bình thường sẽ không liên tưởng đến tổ chức
tội phạm nào đó, chỉ những người đồng tình thật sự mới liên lạc riêng
với bọn chúng và sau đó phối hợp với nhau.”
(*) m thanh tự tử.
Chân Noãn chợt tỉnh ngộ: “Người thật sự muốn tự sát khi đến giai đoạn cuối
cùng sẽ không hề nói với người thân, nhưng vẫn muốn tìm người đồng cảm,
muốn tiếp nhận một chút cảm xúc tiêu cực từ người xa lạ, gia tăng quyết
tâm chọn lựa con đường tự sát của mình. Những người tự sát này thường
ngày đều có thói quen nghe kênh radio cá nhân, sau khi tìm được suicide
sound liền cảm giác như đã tìm được cung bậc đồng điệu, nghe thấy người
dẫn chương trình thảo luận cách thức tự sát thì bọn chúng liền sẵn sàng
trải lòng mình ra.”
Ngôn Hàm “ừ” một tiếng gọn lỏn: “Từ Tư Miểu
thâm nhập và lấy được nhật ký trò chuyện của người dẫn chương trình kênh radio cá nhân này với tất cả người tự sát, bao gồm cả đoạn hội thoại đã bị xóa.”
“Thật là lợi hại.” Chân Noãn mở tập tài liệu ra.
Trong ghi chép Từ Tư Miểu lấy được có nội dung thảo luận vô cùng tường tận về cách thức tự sát, cụ thể như vào ngày nào, lúc nào, người nào đi giúp
đỡ, người tự sát cần chuẩn bị những gì, làm sao xây dựng được màn tự sát hoàn mỹ mà không gây ra phiền phức cho nhóm dẫn chương trình.
Điều khiến Chân Noãn kinh ngạc hơn là không chỉ người dẫn chương trình và
người tự sát có liên lạc với nhau, mà sau khi người dẫn chương trình xác định những đối tượng muốn tự sát, sẽ cung cấp cách thức liên lạc giữa
những người đó với nhau để họ tự trao đổi.
Người tự sát A nói:
“Tôi cảm thấy cuộc đời không có mục tiêu, cũng không còn ý nghĩa nữa,
sống mà chỉ ăn uống, làm việc rồi già đi thì một giá trị cũng chẳng có.”
B trả lời: “Tôi cũng có cảm giác giống vậy. Chết rồi thì không còn phiền muộn gì nữa.”
“Cuộc đời không còn gì để lưu luyến.”
“Đúng vậy, cho dù chết đi thì người xung quanh cũng sẽ không để tâm, chỉ như cơn gió lướt qua rồi tan biến vậy thôi.”
…
Có rất nhiều đoạn đối thoại đều do người dẫn chương trình radio cổ vũ đám
người tự sát, mà những người tự sát từ trong nội dung trao đổi bàn luận
với những người khác càng thể nghiệm được cảm giác cuộc đời hoang vu
trống rỗng và có thêm dũng khí để tự sát. Hệt như họ đã tìm được tổ chức của mình, có cảm giác được ban cho sứ mệnh, sau đó hướng về thánh địa,
chờ đợi bản thân “thực hiện” cái chết như một “nghi thức cuộc đời” vĩ
đại vậy.
Người tự sát C nói: “… Hôm nay, tôi đứng trên mái nhà,
cùng mọi người chúc phúc cho A và cầu nguyện cho cô ấy. Cô ấy đã dần dần lấy được can đảm, còn nói rất vui vẻ vì có mọi người tiễn cô ấy đoạn
đường cuối cùng này. Sau đó, cô ấy nhắm mắt lại, bay xuống lầu theo chỉ
dẫn của người dẫn chương trình radio, dang hai tay ra như đang bay
liệng… Thật mong chờ cái chết của tôi, mọi người cũng sẽ tiễn tôi… Thật
lòng hy vọng ngày đó sẽ nhanh đến.”
…
Chân Noãn ngẩng đầu: “Thật là khó mà tin được, đây quả thật giống như tà giáo vậy.” Cô lại
thắc mắc: “Những thứ này là chứng cứ xác thực mà, bọn họ còn có thể
chống chế thế nào nữa?”
“Bọn họ không cần chống chế.” Ngôn Hàm ngoái đầu nhìn cô, cười kỳ quặc.
“Thử nhớ lại những vụ án tự sát quái gở trong khoảng thời gian này xem. Vụ
án đầu tiên là nhảy lầu, chính đám người này đứng trên mái nhà “dự lễ”,
dùng cách thức tương tự nghi lễ trang nghiêm để khích lệ nạn nhân nhảy
lầu. Vụ án thứ hai là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bọn họ giúp nhân
viên bán hàng muốn chết tìm một con đường gồ ghề để nằm trên đó, sau khi kết thúc màn chúc phúc thì đứng ở trên cao nhìn xuống và làm động tác
ra hiệu khích lệ anh ta. Bọn họ không ép buộc anh ta, là nạn nhân tự
nguyện. Vụ án thứ ba là rò rỉ khí gas, nhà báo đã chết cũng uống thuốc
ngủ rồi mới mở khí gas trong nghi thức tiễn đưa bằng ánh mắt của bọn họ
như thế…”
“Như vậy, không có cách nào trị tội bọn họ sao?” Trong
lòng Chân Noãn trào dâng sự phẫn nộ đầy bi ai. “Tuy đúng là những người
này muốn tự sát, nhưng hành động của suicide sound rõ ràng là cổ vũ bọn
họ.”
“Phải xem tòa phán như thế nào thôi.” Ngôn Hàm nhìn vẻ mặt
tức giận của cô, cố ý chậm rãi nói. “Nhưng sẽ không tử hình, ngồi tù
cũng sẽ không lâu lắm!”
“Tại sao có thể như vậy chứ?” Chân Noãn nổi giận đùng đùng.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hàm hiện lên vẻ hứng thú, dường như anh cảm thấy
rất thích thú trước biểu cảm khuôn mặt phong phú và hiếm có của cô.
Đương nhiên, Chân Noãn không chú ý đến, chỉ cắn môi đầy lo lắng, nghĩ ngợi
rồi nói ngay: “Vụ án thứ tư là cắt cổ tay tự sát, có người đã cắt cổ tay cho nữ sinh trung học kia. Vụ này chắc chắn không thể trốn tội được.”
“Phải!” Ngôn Hàm từ từ nói. “Nhưng mấy tên dẫn chương trình suicide sound kia
khai rằng kẻ đã cắt cổ tay cho người thứ tư là người tự sát thứ năm,
cũng chính là nạn nhân bị điện giật chết trong vụ hồ bơi.”
Chân
Noãn trợn tròn mắt, vội vàng lật xem nội dung nhật ký trò chuyện trong
tay, nhưng: “Sau khi người thứ tư cắt cổ tay tự sát, tuy người thứ năm
có thảo luận với mọi người về chuyện này, song không ai nhắc đến việc
giúp đỡ người thứ năm tự sát cả.”
“Đúng vậy!” Ngôn Hàm hơi nheo mắt lại. “Cũng không ai nhắc đến là kẻ truyền bá đã ra tay, chứng cứ ở chỗ này không rõ ràng.”
Tim Chân Noãn đập loạn nhịp trong chốc lát, hỏi: “Còn anh, anh thấy thế nào?”
Anh nhướng mày: “Tôi cho rằng kẻ truyền bá đã ra tay.”
“Tại sao?”
“Nếu như xem đám thành viên và nạn nhân trong vụ án tự sát liên hoàn là một
tổ chức, một loại tà giáo, thì người tự sát sẽ là giáo đồ và giáo chủ
trong lòng bọn họ chính là kẻ truyền bá. Cùng là giáo đồ, người tự sát
kế tiếp có lẽ sẽ tham gia nghi thức nhưng không chủ trì nghi thức.”
Chân Noãn đồng ý quan điểm này, càng thêm thất vọng và không cam lòng, khẽ
nói: “Cái chết của người thứ năm… bây giờ trở thành chết không đối
chứng.”
“Nhìn không ra em cũng rất có tinh thần chính nghĩa đấy!” Khóe môi anh cong cong khi nói ra câu này.
Chân Noãn đỏ mặt, lén ngước mắt nhìn anh nhưng lại không thấy ý cười nào từ
mắt anh. Cô liền hiểu ra anh và cô đều có tâm trạng giống nhau.
“Lúc trước tôi cho rằng bọn họ sắp đặt rất sơ sài, nhưng thật ra không phải
vậy. Chí ít, kẻ chủ mưu rất thông minh, có thể phủi sạch mọi tội lỗi của mình. Có điều… cho dù không ra tay, tội danh bày mưu cũng không thể
trốn thoát được đâu.”
Anh lấy lại xấp tài liệu trong tay cô rồi
nói: “Huống chi, cái chết của người thứ sáu, cũng là vụ án treo cổ của
nữ nghiên cứu sinh đại học Khoa học Công nghệ vẫn còn sờ sờ ra đấy!”
Hai người đi đến phòng điều tra, Tô Nhã đang một mình thẩm vấn Trần Hàn.
Gã thanh niên 22 tuổi ngồi dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, không hề có
chút lo lắng, vẻ mặt khinh khỉnh đầy khiêu khích. Đối mặt với câu hỏi
của Tô Nhã, hắn trả lời khá phối hợp, tỏ vẻ khinh thường việc nói dối,
hay nói đúng hơn là lười nói dối.
“Tại sao phải giết bọn họ?”
“Giúp đỡ thôi.”
“Nếu như không có sự cổ vũ và xúi giục của các cậu, bọn họ có thể sẽ không đi đến bước đấy!”
“Cô nói là có lẽ, vậy cũng có thể họ sẽ vẫn đi đến bước đường cùng kia.”
“Nhưng cũng không phải là việc cậu nên sắp đặt.”
“Tôi không sắp đặt. Bọn họ muốn tự sát nên xin tôi nghĩ cách chứ tôi không
làm hại bất cứ ai.” Trần Hàn nói. “Bọn họ có ý chí tự chủ, muốn kết thúc sinh mạng của mình thì thử hỏi họ có quyền này không? Có chứ! Bọn họ
chủ động lựa chọn cách nhờ bọn tôi giúp đỡ, vậy họ có quyền này không?
Có chứ!”
Tô Nhã lắc đầu: “Bọn họ yêu cầu các cậu giúp đỡ kết thúc sinh mạng không phải là lý do thỏa đáng.”
Trần Hàn cười ngụy biện: “Tôi lấy đồ của cô thì được gọi là trộm, người khác giao đồ cho tôi thì được gọi là tặng. Tương tự, tôi lấy mạng của họ thì đó là giết người, họ giao mạng cho tôi thì không phải như vậy nữa.”
Đối mặt với lời ngụy biện của hắn, Tô Nhã nheo mắt. Ngôn Hàm nhìn xuống,
cầm lấy tai nghe nói với Tô Nhã vài câu. Ở bên kia, Tô Nhã lẳng lặng
nhìn Trần Hàn rồi cười khẩy: “Người khác giao đồ hợp pháp cho cậu được
gọi là tặng, giao đồ không hợp pháp cho cậu đó là phân chia tang vật.
Tương tự, giao mạng cho cậu là không hợp pháp, đây chính là giết người.”
Trần Hàn á khẩu, không thể nói thêm lời nào.
Chân Noãn nhìn Ngôn Hàm, anh đút tay vào túi, gương mặt điển trai đang vô
cùng chăm chú quan sát tình hình bên kia tấm kính nên không hề chú ý đến cô. Cô dời mắt đi, thầm nghĩ đầu óc của anh xoay chuyển thật linh hoạt, nếu không làm cảnh sát thì có lẽ sẽ thích hợp làm luật sư.
Tô Nhã nói: “Hành vi của cậu là phạm pháp, không thể nào trốn tránh chế tài của pháp luật đâu.”
Trần Hàn không buồn đoái hoài, nhún vai: “Cô nói phải thì là phải thôi. Vậy
thì…” Hắn nghiêng người đến gần, giơ tay tạo thành hình khẩu súng, nhắm
vào huyệt thái dương của mình rồi nói: “Bắn chết tôi đi!”
Hắn lại lui về, nhếch mép cười. Hiển nhiên là hắn biết rõ mình không chết được.
Ngôn Hàm quay đầu lại hỏi Hắc Tử: “Từ Tư Miểu đâu? Đã tra được địa chỉ người thứ bảy chưa?”
“Tra được rồi ạ! Địa chỉ IP vốn thuộc về mạng điện thoại di động, số điện
thoại trong nhật ký trò chuyện ấy chưa được đăng ký. Sim điện thoại đã
bị tháo nên cũng không định vị được.”
Thoạt đầu, Chân Noãn không
hiểu, nghĩ ngợi một lúc rồi như phát giác ra điều gì đó, bước tới lật
tài liệu khi nãy ra xem. Hóa ra, sau khi người thứ sáu treo cổ vẫn còn
có người thứ bảy liên hệ với họ.
Nhân vật thứ bảy này đã bình
luận trong tin nhắn cá nhân của suicide sound rằng: “Muốn tự sát, nhưng
càng muốn trả thù, có thể giúp đỡ không?”
Và suicide sound đã trả lời lại: “Gọi điện thoại đi!”
Sau đó là một dãy số điện thoại. Đây là cuộc đối thoại vào một ngày trước,
cũng chính là lúc Tô Nhã đang phân tích tình trạng sắp thăng cấp của sát thủ liên hoàn.
Cô quay đầu lại nhìn bộ dạng ngông cuồng của Trần Hàn qua lớp cửa kính đối diện, bỗng nhiên ý thức được có lẽ chính hắn
sẽ là người sắp đặt vụ “tự sát” thứ bảy, hoặc có thể liên quan đến một
âm mưu nào đó lớn hơn. Nhưng hiện tại hắn lại điềm tĩnh thế kia, lẽ nào
bởi vì kế hoạch đã bắt đầu được thực thi, nên cho dù hắn bị hạn chế tự
do cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến quá trình “tự sát”?
Lúc này,
Đàm Ca đẩy cửa phòng điều tra bước vào: “Ba tên còn lại không biết người tự sát thứ bảy, nhìn ra được chúng thật sự không biết.” Anh chỉ chỉ vào cửa kính phía đối diện. “Chỉ có tên Trần Hàn này biết người thứ bảy
hiện giờ đang ở đâu và làm gì thôi.”
Ngôn Hàm gật đầu tỏ ý đã rõ, anh nheo mắt dò xét người bên kia: “Tổ chức tự sát tổng cộng có bốn
người, hai người từng đến phòng sinh hoạt của đại học Khoa học Công nghệ để treo cổ nạn nhân. Ngày đó cố tình đẩy Chân Noãn xuống lầu và để lại
tóc ở hiện trường là một người khác. Riêng Trần Hàn thì chỉ để lại dấu
giày ở khu Parkour.”
Đàm Ca hỏi: “Cậu có muốn tự mình thẩm vấn không?”
Ngôn Hàm lắc đầu: “Hôm đó, kẻ tôi truy đuổi ở khu 367 chính là hắn. Nếu nhìn thấy tôi thì hắn sẽ không khai thêm một câu nào đâu.”
Chân Noãn nhớ lại dáng vẻ chật vật thảm hại của Trần Hàn khi bị Ngôn Hàm truy đuổi hôm đó liền hiểu được lời anh nói.
Đàm Ca: “Tên Trần Hàn này là kẻ cầm đầu trong nhóm bốn người họ. Hắn hoàn
toàn không quan tâm có bị xử phạt hay không. Mấu chốt chính là chứng cứ
hiện giờ không đầy đủ, chúng ta cũng không cách nào biết được thật sự có kế hoạch thứ bảy hay không.”
Tô Nhã và Đội phó Trình luân phiên
thẩm vấn Trần Hàn. Hắn vẫn phủ nhận và khai rằng mình không biết tin tức nhân vật thứ bảy này. Hắn còn nói thêm rằng đối phương gọi cho hắn chỉ
để kể lể khổ sở chứ không có gì khác. Đến cuối cùng, Trần Hàn dứt khoát
nằm nhoài trên bàn ngủ, không để ý đến người khác nữa. Dù vừa đấm vừa
xoa thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm.
Đàm Ca bảo cha mẹ Trần Hàn
khuyên hắn phối hợp với cảnh sát để tranh thủ được giảm hình phạt, nhưng đồng thời lại lựa chọn tin tưởng lời con mình và khẳng định không có
người thứ bảy này.
Chân Noãn không đợi đến lúc cuộc thẩm vấn kết
thúc, cô còn có công việc của mình nên rời đi trước. Lúc đi qua cầu
thang, khóe mắt thoáng lướt qua bên trong khe hở lối thoát hiểm, cô thấy Ngôn Hàm đang cúi đầu một mình, dựa vào vách tường hút thuốc. Trong
lòng cô còn nghi vấn muốn hỏi anh, nhưng vừa định đẩy cửa vào thì lại
nghĩ đến mình đã quấy rầy anh quá nhiều lần rồi.
Cô nghĩ ngợi rồi tựa nhẹ vào cửa, quyết định chờ anh hút xong thì đi vào. Không biết qua bao lâu, cánh cửa sau lưng được kéo ra, Chân Noãn lảo đảo ngã xuống,
tuy được anh giữ vững nhưng vẫn tựa sát vào lòng anh.
Chân Noãn bật dậy, hoảng hốt đứng vững giữ khoảng cách: “Đội trưởng!”
Ngôn Hàm xoa chiếc cằm bị cô đụng vào, nheo mắt nhìn cô rồi nói bằng giọng
có vẻ hơi buồn cười: “Em đang biểu diễn hành động nghệ thuật nào à?”
“Không phải!” Chân Noãn đỏ mặt lên, nói thầm. “Em thấy anh hút thuốc lá nên đứng đây đợi ạ!”
“Có chuyện gì không?”
“Đội trưởng! Sao anh không hỏi Trần Hàn chuyện liên quan đến người thứ bảy?”