Vào buổi tối khi hai
vợ chồng vừa rời khỏi Sở Cảnh sát, Đổng Tư Tư không thể ngờ rằng mình
lại bị bắt cóc ngay sau lúc chia tay Thân Trạch Thiên để anh ta đi hẹn
bạn bè.
Miếng vải đen trên mắt vừa bị kéo xuống, trái tim đập
cuồng loạn suốt quãng đường của cô ta cuối cùng cũng bình ổn trở
lại.Trong số những kẻ ở đây, người có phong thái khác biệt nhất chính là Thẩm Dực. Đổng Tư Tư nhận ra anh ta, thầm nghĩ ít nhất cũng không cần
phải lo lắng cho sự an toàn tính mạng của mình.
Thẩm Dực không hề nhìn cô ta, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.
Trước kia, Đổng Tư Tư có vài lần nhìn thấy Thẩm Dực từ đằng xa, chỉ cảm thấy
ấn tượng vì bên cạnh một người đàn ông như Kỷ Thâm lại có một nhân vật
bắt mắt đến thế. Cô ta chưa từng tiếp xúc ở cự ly gần, vừa nãy cùng nhờ
trông thấy cánh tay phủ đầy sẹo của anh ta mới nhận ra.
Thẩm Dực
bắt cô ta tới đây, đơn giản chỉ vì muốn cảnh báo Thân Trạch Thiên về
chuyện bỏ thuốc ở club LAX và hành động trong phòng vệ sinh ở nhà hàng
hôm nọ.
Đổng Tư Tư mỉm cười rất bình tĩnh và tự nhiên: “Anh Thẩm bắt tôi tới đây là có lời muốn chuyển cho Trạch Thiên sao?”
Cô ta tưởng rằng câu hỏi này rất thông minh và ổn thỏa, nhưng dường như Thẩm Dực không thèm đếm xỉa, xem chừng hơi lơ đãng.
Đổng Tư Tư chưa bao giờ bị xem thường như vậy, càng không phải là dạng phụ
nữ mềm yếu vô dụng. Cô ta nói với giọng vừa như uy hiếp lại như cảm
kích: “Tôi còn phải cảm ơn anh về cái chết của Khương Hiểu đấy!”
Nhưng Thẩm Dực vẫn như không nghe thấy, một lúc sau mới nói: “Camera mới lắp, cô cũng không vừa.”
Dứt lời, anh ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một nhóm người tiếp tục trông chừng.
Đêm khuya, tại trụ sở cảnh sát Dự Thành.
Chân Noãn bước vào thang máy, nhớ lại ghi chép trong buổi thẩm vấn Thân
Trạch Thiên và Đổng Tư Tư, cô không khỏi cau mày suy tư. Nếu hai người
họ nói thật thì Khương Hiểu chết là do tự sát. Nếu Khương Hiểu không tự
sát, sao hai người này lại có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường?
“Ting!” Thang máy đã xuống đến tầng một.
Trên đường đi ra cổng, lúc ngang qua phòng tiếp khách, Chân Noãn bỗng nghe
thấy giọng của Ngôn Hàm. Cô hơi ngạc nhiên, vội bước tới gần nhìn.
Ngôn Hàm và Đàm Ca đều ở đó. Người đến là một đôi vợ chồng chừng ba mươi
tuổi, mang theo hai đứa trẻ đang leo trèo làm loạn trên sofa. Mắt người
đàn ông đỏ ngầu, nghẹn ngào nói đầy bi thương: “Đội trưởng Ngôn, em gái
tôi không tự sát đâu. Các anh nhất định phải giải oan cho em gái tôi.
Nó...”
Chưa dứt lời, người phụ nữ đã xen vào, vẻ mặt rất phẫn nộ: “Đúng vậy, em chồng tôi là người vui vẻ hoạt bát, tương lai rộng mở, lý nào nó lại đi tự sát kia chứ? Nhất định là con ả nhà họ Đổng kia gây
ra. Chắc chắn là ả ta đã ghen tuông vì cậu Thân yêu em chồng tôi nên mới giết con bé. Sếp à, các anh nhất định phải bắt ả!”
Ngôn Hàm hỏi: “Sao chị có thể khẳng định kẻ giết người là Đổng Tư Tư mà không phải là Thân Trạch Thiên?”
Giọng nói của người phụ nữ kia trở nên chói tai: “Cậu Thân chi tiền cho em
gái tôi hào phóng như vậy, sao giết con bé được chứ? Cậu ấy rất yêu
Khương Hiểu, nó muốn gì thì cho cái đó. Cậu ấy không phải đùa bỡn con bé đâu, thân phận cao sang quyền quý như thế mà vẫn cho con bé đi theo năm năm trời kia mà.”
Người đàn ông cũng nói: “Anh cảnh sát, em gái
tôi không tự sát đâu. Hôm đó, trước khi đi ra ngoài, nó vẫn rất ổn, còn
nói nhất định sẽ níu giữ được cậu Thân cơ mà.”
Ngôn Hàm hỏi tiếp: “Anh biết Khương Hiểu muốn làm loạn đám cưới, vậy mà còn để cô ấy đi?”
Chạm phải ánh mắt thăm dò của Ngôn Hàm, anh ta hơi lúng túng: “Cậu Thân vốn
không có tình cảm với cô gái kia, người cậu ấy yêu là em gái tôi. Gặp
được người mình yêu đâu dễ dàng gì, tôi muốn để con bé theo đuổi hạnh
phúc của nó.”
Chân Noãn thầm nghĩ, thứ anh trai và chị dâu của
Khương Hiểu không muốn buông bỏ e rằng chỉ là gã người yêu giàu có của
em gái mà thôi. Đang suy nghĩ, đột nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt
sâu thẳm. Tim cô giật thót như bị tia nhìn thẳng tắp của Ngôn Hàm chạm
phải.
Cửa sổ hé mở, cô bối rối thu mình vào bóng tối.
“À…” Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh cảnh sát, nếu em chồng tôi
bị giết, chắc có thể tìm nhà họ Thân đòi tiền rồi. Nhà cậu ấy nhiều tiền như vậy, tiền bồi thường chắc cũng được mấy chục triệu phải không?”
Ngôn Hàm: “Hỏi luật sư.”
“Không phải các anh cũng biết luật sao?”
“Theo mức sinh hoạt ở Dự Thành thì khoảng chín trăm nghìn.”
“Chỉ chín trăm nghìn thôi á? Xe hơi hồi trước cậu ấy mua cho Khương Hiểu còn đắt hơn.” Người phụ nữ tặc lưỡi. “Sao có người chỉ đâm xe làm người ta
bại liệt mà phải bồi thường tận ba triệu nhỉ?”
“Trường hợp đó là tính theo chi phí điều trị mỗi năm và tuổi thọ trung bình.”
Chị dâu nhà họ Khương thở dài.
Anh trai và chị dâu Khương Hiểu ngồi lại không bao lâu liền rời đi, lúc đi
còn thì thầm: “Đều do cô Đổng kia quá cao tay, khiến cậu Thân không muốn gặp Khương Hiểu nhà mình. Phải chi cô ta mắt nhắm mắt mở cho qua thì
Khương Hiểu cứ theo cậu Thân như vậy cũng được. Nếu mà nó sinh được con
trai trước, không chừng còn có thể trở mình.”
Chân Noãn chỉ đành lặng thinh khi vô tình nghe thấy những lời này.
Lúc đi ra đại sảnh, Ngôn Hàm đưa mắt nhìn người nào đó đang đứng cạnh cửa, cụp mi vểnh tai: “Đứng đây làm gì thế?”
Chân Noãn ngẩng đầu: “Em muốn hỏi là liệu Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư có
khả năng xếp đặt chứng cứ ngoại phạm của mình không? Nếu không thì sao
em luôn cảm thấy thời gian em tính toán đã tạo lợi thế cho họ.”
“Lúc ấy, tôi cũng có mặt.” Ngôn Hàm nói. “Thời gian xảy ra vụ án trong viên bản của cô không sai.”
“Nhưng…”
Anh ngắt lời cô, lạnh lùng nhận xét: “Đầu đuôi lẫn lộn.”
“Dạ?”
“Đợi đến khi em có đủ chứng cứ chứng minh họ là nghi phạm rồi hẵng lo lắng
tính hiệu lực của bằng chứng ngoại phạm. Nếu không thì bằng chứng hiện
có đã đủ chứng minh họ trong sạch rồi.”
Chân Noãn ngẩn người, mặt ửng đỏ, khẽ nói: “Dạ, lát nữa em sẽ đi xem kết quả đối chiếu vết máu trên cành hoa ạ!”
Cô cúi đầu vẻ hơi chán nản. Bởi lẽ khi nghe lời Ngôn Hàm nói, cô đã rất
muốn tham gia và tiếp xúc với những lĩnh vực mà mình ít khi tìm hiểu,
nhưng bản thân lại thấy hơi mất phương hướng.
Ngôn Hàm nhìn dáng
vẻ cúi đầu rầu rĩ của cô, phát hiện vừa rồi mình hơi nặng lời, vừa định
nói gì đó thì điện thoại của Chân Noãn đã đổ chuông.
Là Quan Tiểu Du: “Người đẹp Noãn Noãn!”
“Gì thế?”
“Đã có kết quả đối chiếu rồi. Vết máu trên cái gai không phải của Thân Trạch Thiên, cũng không phải của Đổng Tư Tư.”