Socrates Thân Yêu

Chương 16

Thẩm Dực đặt một
phòng riêng tại nhà hàng Thúc Lan, nơi chuyên các món Quảng Đông ở trung tâm thành phố. Như lời anh nói, tiết trời lạnh ăn nhiều súp có thể giúp cô giữ ấm cơ thể.

Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ
điển, trên tường còn treo vài bức tranh thủy mặc. Chân Noãn nghiêng đầu
nhìn anh, cười nói: “Trong số đồng nghiệp của em cũng có một họa sĩ đó.”

Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rót ra một chén trà hoa cúc nóng hôi hổi rồi đặt vào tay cô.

"Trước kia, em có năng khiếu gì đặc biệt không?”

Thẩm Dực nhấp một ngụm trà rồi nói: “Múa. Đặc biệt là ballet.”

Chân Noãn chép miệng: “Nhưng khả năng giữ thăng bằng của em bây giờ rất kém.”

Thẩm Dực nâng tay phủ lên tay cô: “Trời lạnh nên cảm thấy khó chịu à?”

Nụ cười của Chân Noãn nhạt bớt, vẻ mặt sầu thảm đầy cam chịu: “Không sao
cả, em cũng quen rồi.” Cô nhìn cánh tay phải đã tàn phế của anh và hỏi:
“Anh thì sao, tay còn đau không?”

"Vết thương không để lại di chứng, không giống em.” Anh đột nhiên đề nghị. “Chúng ta đi du lịch Hải Nam nhé?”

"Nhưng hiện giờ, công việc của em rất bận.”

"Mùa xuân trở về làm là được.”

"Không được đâu.” Chân Noãn nói. “Người khác sẽ thay thế vị trí của em ngay. Em sẽ không thể quay lại được nữa.”

"Vậy em thử tìm công việc khác xem sao. Em có thể tới Hoa Thịnh.”

"Em không muốn…” Chân Noãn cụp mi mắt. Trong ký ức ngắn ngủi của mình, thế
giới này chỉ có duy nhất một thứ mà cô cảm thấy thân thuộc và có thể nắm bắt trong tầm tay, cô không muốn từ bỏ. Ngập ngừng giây lát, cô chậm

rãi nói. “Em không muốn thế giới của mình chẳng tồn tại điều gì khác
ngoại trừ anh.”

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, một thoáng cảm xúc mơ hồ lướt qua đáy mắt của Thẩm Dực.

Chân Noãn chăm chú nhìn những cánh hoa cúc đang lững lờ trong chén trà.
“Thẩm Dực, tuy không biết tại sao, nhưng nếu cứ thế này, em sẽ lo lắng
và mất phương hướng.”

Con ngươi đen nhánh của anh tập trung vào cô: “Vậy em nhận công việc này chỉ vì muốn rời khỏi anh?”

Cô nhìn anh một cách kinh ngạc: “Anh đừng hiểu lầm, em…”

Thẩm Dực nhìn cô rồi bất ngờ khẽ cong khóe môi. Anh rất hiếm khi cười, song
mỗi lần nở nụ cười thì nhất định sẽ kín đáo nhưng đầy chân thành. Chân
Noãn sững người.

Anh lại tiếp lời: “Trêu em thôi.”

Trái tim cô bỗng trở nên mềm nhũn.

Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt cô khẽ ửng hồng. Nụ cười của Thẩm Dực dù rất
nhạt nhưng thật đẹp, khiến cô có cảm giác như đang ngắm bầu trời quang
đãng sau mỗi cơn mưa.

"Vẫn dễ đỏ mặt như vậy à?"

"Không
biết tại sao nữa.” Cô ngượng ngùng xoa mặt, cười khúc khích. Một lát
sau, không biết lòng đang nghĩ gì mà cô ngập ngừng nói: “Có lẽ… em không bao giờ còn có thể nhớ lại những chuyện trước kia được nữa.”

Anh thản nhiên nói: “Em muốn biết điều gì, anh có thể kể lại cho em.”


Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Cô có vẻ đã đói lả, vừa nhìn thấy thức ăn, mắt liền sáng lên. Cô đưa tay
gắp ngay miếng cá vược bỏ vào miệng, lặp gắp miếng sườn chưng gặm một
miếng, cũng không quên múc đầy một bát canh tôm nõn lột vỏ và nấm tươi
rồi uống ngon lành.

Thẩm Dực lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng
của cô khi được ăn mấy món nóng hổi. Ngũ quan trên khuôn mặt cô rất
thanh tú, lúc đỏ mặt trông càng xinh tươi. Nhất là khi cô thẹn thùng,
biểu cảm ấy khiến trái tim bao người như ngừng đập, không kìm lòng được
mà chỉ muốn vuốt ve. Anh không biết những lúc bị đồng nghiệp nhắc nhở
hay trêu đùa, cô có dễ đỏ mặt như vậy không?

Đột nhiên, Thẩm Dực
nhớ tới những lời Kỷ Pháp Lạp nói với mình ban chiều: “Anh Thẩm Dực, anh phải bảo vệ chị Noãn Noãn cho tốt vào. Em thấy chị ấy có vẻ khép nép và sợ sệt khi đứng trước mặt Ngôn Hàm.”

Anh cúi đầu, đưa tay lên xoa chân mày. Bên tay bỗng chạm vào một luồng hơi ấm, là bát canh tôm nõn lột vỏ.

Chân Noãn: “Lần này đi công tác, anh rất mệt phải không?”

"Không sao!” Thẩm Dực cầm thìa, nhấp một ngụm canh.

"À, phải rồi! Chắc anh đã nghe tin về bạn gái cũ của Thân Trạch Thiên đúng
không? Em nghe Pháp Lạp kể rằng gần đây, giá cổ phiếu của Hoa Thịnh đang lao dốc, hội đồng quản trị rất không hài lòng về anh ta.”

"Ừ!"

"Pháp Lạp có vẻ rất vui mừng, em ấy còn nói rằng Kỷ Thâm sẽ đưa ra quyết định cách chức Chủ tịch của Thân Trạch Thiên trong buổi họp hội đồng quản
trị cuối năm nay.”


"Reng reng...” Thẩm Dực tiếp di động, nghe bên kia báo cáo tình hình, thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn. Chân Noãn ngầm hiểu ý, lặng lẽ ra dấu cho anh rằng mình muốn đi rửa tay rồi yên
lặng rời khỏi phòng.

Rửa tay xong xuôi, cô bước tới chỗ máy hong
khô. Ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó có người tiến
vào. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều khẽ giật mình.

Thân Trạch
Thiên mỉm cười, ngả ngớn chào một tiếng “Hi!”. Chân Noãn chỉ lặng thinh, nghiêng người muốn lách ra ngoài. Thân Trạch Thiên lập tức bước tới
chặn đường cô. Cô bất ngờ, không kịp đề phòng liền bị anh ta đẩy vào một góc chật hẹp. Thân hình to lớn của anh ta hoàn toàn che khuất tầm nhìn
của cô, tựa như mây đen bao quanh đỉnh đầu. Sắc mặt cô tái nhợt, thoáng
hiện vẻ hoảng hốt.

Chân Noãn quay đầu, không kìm được áp sát vào
vách tường phía sau. Cô rất sợ giao tiếp với người lạ, càng sợ hơn khi
phải tiếp xúc với họ ở khoảng cách gần. Tuy rằng mấy năm nay, cô luôn
không ngừng cố gắng khắc phục, song không cách nào kiềm chế được nỗi
khủng hoảng mơ hồ lẩn khuất trong tiềm thức.

Riêng Thân Trạch
Thiên, anh ta rất hứng thú khi ngắm nhìn dáng vẻ yếu đuối bất lực của
cô, bất giác nhớ lại chiếc cổ thon nhỏ, trắng muốt như thiên nga của cô
trong làn gió bấc lạnh lẽo đêm ấy. Không nhịn được, anh ta cúi thấp
người, tiến sát gần cô. Chân Noãn hoảng sợ, vội vàng đẩy anh ta ra định
chạy trốn. Nhưng cô thật bất lực với cơ thể yếu ớt đến đáng thương của
mình, chỉ đành ra sức cào loạn trên ngực anh ta như mèo con. Thấy tình
cảnh này, ý cười bên môi Thân Trạch Thiên càng đậm. Anh ta lập tức đẩy
thắt lưng cô về phía sau, toàn bộ cơ thể gần như đè chặt Chân Noãn vào
vách tường.

Tim cô đập như trống dồn, giật mình hét lên thất
thanh rồi lập tức che miệng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh ta đầy
hoảng sợ. Thấy vẻ mặt này của cô, Thân Trạch Thiên càng thêm thích thú.
Thế nhưng, biểu cảm theo bản năng thoáng qua trên mặt Chân Noãn rồi biến mất, chỉ phút chốc, cô đã cố gắng bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào anh ta: “Anh Thân, chắc hẳn chị nhà cũng ở gần đây phải không?”

"Đúng vậy!” Nhìn thấu lớp ngụy trang non nớt của cô, Thân Trạch Thiên cười
cười, đưa tay khẽ bóp cằm cô rồi nói: “Tôi cũng biết Thẩm Dực đang ở
đây.”


Chân Noãn ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, vội vàng nói
ngay: “Gần đây, anh đã gặp không ít rắc rối rồi, đừng vì tôi mà chuốc
thêm một chuyện nữa cho đau đầu.”

Thân Trạch Thiên khẽ nheo mắt
lại: “Tên đó gây rắc rối cho tôi còn ít hay sao? Cái chết của Khương
Hiểu cũng là do một tay hắn bày mưu.” Anh ta tựa như bị chạm vào vết
thương, cười lạnh một tiếng rồi áp sát gần môi cô. Chân Noãn sửng sốt,
vội nghiêng đầu, bờ môi anh ta chỉ kịp đáp lên má cô.

Thân Trạch
Thiên nhớ rằng tuổi của cô không còn nhỏ, song làn da lại mềm mại đến lạ kỳ. Bỗng nhiên, trong giây phút lơ đễnh, anh ta chợt cảm thấy một áp
lực vô hình ập tới thân dưới, trực tiếp hướng vào giữa hai chân mình.
Anh ta vội né sang bên, đầu gối của Chân Noãn đập lên đùi anh ta. Thân
Trạch Thiên vừa hoảng hốt lại vừa bối rối, chưa kịp phản ứng gì thì Chân Noãn đã lách qua người anh ta rồi chạy đi như bay. Anh ta lạnh lùng
nhếch môi, đưa tay vuốt phẳng lại nếp nhăn trên bộ vest sang trọng,
chỉnh sửa cổ áo xong xuôi rồi xoay người bước ra ngoài hành lang.

Đổng Tư Tư không biết đã xuất hiện từ lúc nào, trên tay là chiếc túi Channel màu đen, đứng đó một cách đoan trang. Dù nhìn thấy cảnh chồng mới cưới
của mình chòng ghẹo người phụ nữ khác, cô ta cững chỉ thờ ơ buông một
câu: “Anh muốn nói chuyện gì thì cũng nên chờ sau khi cảnh sát kết án,
được chứ? Trước mắt, chúng ta tạm thời đừng động vào Thẩm Dực.”

Thân Trạch Thiên thu lại vẻ mặt bỡn cợt khi nãy, tựa vào tường, rút một hộp
thuốc từ trong túi ra và nói: “Thằng nhãi kia làm việc tàn nhẫn hơn hẳn
tay Kỷ Thâm.”

Đổng Tư Tư tiếp lấy chiếc bật lửa trong tay chồng
mình, giúp anh ta châm thuốc: “Nếu Thẩm Dực đoạn tuyệt với Kỷ Thâm thì
hay biết mấy. Tốt nhất là nội chiến đến lưỡng bại câu thương đi!”

Thân Trạch Thiên cúi đầu đưa điếu thuốc vào ngọn lửa đang cháy dở trên tay
cô ta, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả khói. Làn khói màu xanh vấn vít
quanh khuôn mặt thanh nhã của Đổng Tư Tư. Thân Trạch Thiên cúi người,
cắn mạnh lên bờ môi gợi cảm của cô ta rồi mút chặt lấy. Khói thuốc thấm
dần vào cổ họng Đổng Tư Tư tạo nên thứ hương vị mê đắm lòng người.