Socrates Thân Yêu

Chương 103

Nhưng sau khi kiểm
tra một lượt, họ phát hiện mặt tường không có vết trầy và cũng không có
cơ quan nào. Trong phòng cũng có màn hình chú hề, nhưng hình ảnh đã đứng lại mà không hề có gợi ý.

Đới Thanh: “Đã xem mấy góc khác của căn phòng rồi, không có gì khác thường.”

Trình Phóng cau mày suy tư. Chân Noãn ngẩng đầu nhìn: “Chỉ có một nơi vẫn chưa tìm kiếm thôi.”

“Gì cơ?”

Cô chỉ: “Nhìn đi, mấy vách tường này cách trần nhà một khoảng không, trên đó còn có một mặt mà.”

Đới Thanh và Trình Phóng sửng sốt nhìn nhau. Đới Thanh khẽ quỳ xuống, hai
tay đan nhau đặt trên đầu gối. Trình Phóng giẫm lên, mượn lực nâng của
Đới Thanh, một tay bám vào đỉnh tường, chỉ vài ba cái đã leo lên, xong
xuôi lại quay người kéo Đới Thanh. Người sau cũng leo lên dễ dàng như
thế.

Chân Noãn đứng ở chỗ cũ ngẩng đầu nhìn: “Trên đó có gì không?”

Nhưng hai người họ đều không lên tiếng, vô cùng yên lặng. Họ không cử động,
cứ nửa ngồi nửa quỳ trên mép tường cao cao như bị điểm huyệt.

“Hai anh nhìn thấy gì vậy?”

Vài giây sau, Trình Phóng quay người nhảy xuống, đi thẳng về phía cửa mật mã, Đới Thanh cũng im lặng bám theo.

“Trên đó có gì?”

Không ai trả lời, họ cùng lúc như bị rút mất hồn. Trình Phóng ấn số 3 trên
bảng mật mã, sau đó ngón tay dời xuống một khoảng, có vẻ hơi do dự. Đới
Thanh đưa tay ấn số 7.

37. Cửa đã mở ra.

Trước mặt là một
lối hành lang màu vàng, đi đến cuối hành lang kéo ra cửa gỗ là một đại
sảnh rộng rãi, ánh đèn mờ ảo khiến tầm nhìn không rõ ràng lắm. Bên bàn
ăn có bốn người đàn ông kẻ đứng người ngồi. Nhìn thấy Trình Phóng và Đới Thanh, vẻ mặt họ không ngạc nhiên lắm, nhưng khi thấy Chân Noãn thì sắc mặt trở nên khác lạ.

“Đội trưởng!” Chân Noãn nhìn thấy Ngôn Hàm liền nhào đến bên cạnh anh.

Ngôn Hàm kinh ngạc: “Sao em đến đây?”

“Em đuổi theo anh.”

Anh nhíu mày: “Anh chạy nhanh như vậy, sao em có thể nhìn thấy được phương hướng của anh?”

“...”

Ngôn Hàm sờ sống mũi, tỏ vẻ rất khó giải quyết. Bên cạnh có người đàn ông
mỉm cười: “Xem ra, có người cố ý dẫn dụ cô ấy đến đây rồi.”

Người vừa nói mặt mũi láng bóng, ánh mắt khôn khéo, lá thư trong tay viết hai chữ “Hoàng Huy”.

“Sao anh cho rằng có người dẫn dụ tôi đến đây?” Chân Noãn ra chiều không
hiểu, cảm thấy thật kỳ quái. Lúc ấy, người cô thấy không phải là Đội
trưởng sao, lẽ nào cô hoa mắt? “Nếu đã dẫn dụ tôi đến đây thì sẽ phải để tôi đi đến căn phòng này chứ, nhưng nếu không có Đội phó Trình và Đới
Thanh thì tôi đã bị nhốt trong căn phòng kín màu trắng kia rồi.”

Người xung quanh đồng loạt nhìn cô, Hoàng Huy đưa di động cho cô xem: “Mật mã căn phòng trước đó ở đây, cô xem thử đi.”

Lúc này, Chân Noãn mới thấy rõ cảnh tượng khi nãy Trình Phóng và Đới Thanh
đã thấy khi leo lên đỉnh tường. Trên vách trần trắng xóa viết từng chữ
đỏ đậm: Trương Hạo Cường, Lý Sơn, Vạn Đạt Hải, Từ Tiểu Cúc…

Cô không hiểu: “Những cái tên này nghĩa là gì?”

Hoàng Huy nhìn đăm đăm vào gương mặt cô như đang phán đoán điều gì đó: “Mộ
bia, vách trần kia là những chiếc mộ bia. Khi nãy, cô đã bước ra từ
nghĩa địa đấy!”

Chân Noãn nhớ lại vách tường trắng tinh dựng
thẳng đứng trong yên ắng. Con số “37” nghĩa là ba mươi bảy người chết
sao? Hành động Ngân Kiếm (Cầu Vồng) có bí mật gì không thể cho người
khác biết ư? Mà hai người khác ở hiện trường hình như cô đã từng gặp ở
đâu rồi.

Một người có dáng vẻ phóng khoáng, lão luyện và khôn

khéo, đang bình tĩnh ngồi vững vàng. Chân Noãn nhìn thấy trên lá thư của anh ta viết chữ “Thân Hồng Ưng” màu đỏ, lúc này mới nhớ ra đấy chính là anh trai của Thân Trạch Thiên.

Một người khác đứng phía sau Thân Hồng Ưng, đeo kính, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo xấu xí,
là vệ sĩ 24/24 của anh ta.

Có lần, Chân Noãn ngồi xe Thẩm Dực đến Hoa Thịnh, xa xa nhìn từ trong xe, cô có cảm giác như sau lưng Kỷ Thâm
là Thẩm Dực, sau lưng Thân Trạch Thiên là Thân Hồng Ưng. Hiện giờ, có
thể nói anh ta là nhân vật lớn có máu mặt nhất ở Dự Thành.

“Đỏ, cam, vàng, chàm…” Cô nhìn Ngôn Hàm. “Xanh lá, xanh lam và tím đâu?”

Ngôn Hàm nói: “Bị giết rồi.”

Thân Hồng Ưng nhìn sang, ánh mắt sắc bén và nghiền ngẫm. Hoàng Huy cười với
Chân Noãn: “Cậu ta nói giỡn thôi, màu tím chưa chết.”

Chân Noãn nhận ra màu tím chính là Ngôn Hàm.

Hoàng Huy tiếp tục hỏi: “Cô là pháp y ở C-Lab, vậy thi thể Lữ Băng chắc hẳn do cô khám nghiệm, đúng không?”

Chân Noãn thảng thốt, Lữ Băng là màu xanh lá ư?

Hoàng Huy còn định nói gì nữa, nhưng Ngôn Hàm đã cau mày kéo Chân Noãn ra
phía sau che chở: “Không liên quan gì đến cô ấy cả, có gì cứ hỏi tôi đây này.”

Chân Noãn nấp sau lưng anh, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh.

“Được, hỏi cậu vậy. Cá tính của Lam – Thiên Dương quái gở. Năm đó, cậu ta từ
chối tất cả chiến công và danh dự, giải ngũ từ rất sớm. Từ đó, cậu ta
không có nghề nghiệp cố định, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm sống,
làm thám tử tư, còn làm sát thủ và tay súng bắn tỉa phi pháp nữa. Cậu ta cắt đứt liên lạc với mọi người nhưng vẫn liên lạc với cậu, đúng không?”

Ngôn Hàm cười cười, nhìn chằm chằm vào Hoàng Huy không đáp.

“Thân làm cảnh sát, cậu không biết cậu ta đang làm việc phi pháp sao? Cậu dung túng hay là vốn dĩ, cậu luôn ủng hộ cậu ta?”

“Tôi và anh ta rất ít khi liên lạc. Tôi biết rất ít về tình trạng của anh ta.”

Hoàng Huy không hề tin. “Hiện giờ, có người đã giết cậu ta, còn ác ý tập hợp chúng ta lại đây.”

Ngôn Hàm cười: “Anh đang sợ cái gì?”

Hoàng Huy mặt mày tái nhợt.

Trình Phóng nói: “Ý Hoàng Huy là cái chết của Lam – Thiên Dương rất kỳ quặc,
có lẽ là trả thù… Có thể có liên quan đến hành động năm đó.”

“Trả thù gì chứ?” Ngôn Hàm hỏi, không biết là cố ý hay vô tình.

Mọi người lại rơi vào trầm mặc.

Thân Hồng Ưng - Đội trưởng ngày nào rốt cuộc trầm tĩnh nói: “Có thể hành động năm đó chưa làm sạch sẽ.”

“Người cả thôn đều chết hết còn không sạch sẽ à?” Ngôn Hàm cười nhạt.

Không ai trả lời, Trình Phóng nhìn Ngôn Hàm: “Có thể là không sạch sẽ thật
đấy, nên mới có người muốn gây bất lợi cho chúng ta. Cái chết của Thiên
Dương cũng rất quái gở. Sau khi nghe tin Thiên Dương chết, tôi từng âm
thầm điều tra, bề ngoài có vẻ như chỉ là trận phát hỏa ngoài ý muốn,
nhưng nghi vấn có người nhúng tay cũng rất lớn. Cậu ta đã uống nhầm vài
loại thuốc cảm và thuốc bao tử kỵ nhau dẫn đến hôn mê, nhưng cậu ta sẽ
không phạm sai lầm thế này. Với lại, trên cổ cậu ta có dấu vết bị bóp
ngạt, là có người đã khống chế cậu ta.”

Ngôn Hàm: “Cậu ta làm nghề đó thì đương nhiên là nhiều kẻ thù rồi.”

“Nếu như là vì hành động lần đó thì sao?”

“Không phải các người đã khẳng định những người bị tiêu diệt năm đó đều thuộc
tổ chức ma túy sao? Nếu là vậy thì bây giờ, các người đang sợ cái gì?”

Hoàng Huy nghẹn lời giây lát, cất giọng mỉa mai: “Phải rồi, không sợ báo ứng. Cái chết của bạn gái cậu có coi là báo ứng không?”

Chân Noãn cau chặt mày. Đồng tử Ngôn Hàm hơi co lại. Im lặng hồi lâu rồi anh cong cong khóe môi: “Tôi đã bị báo ứng rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng đến
lượt các người đấy.”

“Cậu…”

“Hiện giờ, việc chúng ta phải
suy nghĩ là làm sao để thoát khỏi nơi này.” Giọng nói Thân Hồng Ưng trầm khàn, ngăn cản hai người đấu khẩu.

Ngôn Hàm quay đầu nhìn anh ta: “So với việc này, tôi càng tò mò tại sao các người lại đi vào đây hơn.”

“Cũng như cậu thôi.” Thân Hồng Ưng giơ lá thư trong tay. “Hoàng Huy sắp mở
công ty ở Dự Thành nên mời bạn bè cũ đến họp mặt. Tôi đến tham gia, cậu
ta cũng mời cậu nhưng cậu không đến thôi. Trên đường đến nơi hẹn, tôi
nhận được lá thư này, nội dung bên trong đã dẫn dắt tôi đến đây, tin
rằng người khác cũng đến với cùng lý do như vậy.”

Ngôn Hàm: “Nội
dung bên trong là gì? Giống tôi không?” Anh rút tấm thẻ của mình ra,
nhưng những người khác vẫn không có động tĩnh.

Ngay cả Chân Noãn
cũng nhìn ra được nội dung bên trong lá thư của họ nhất định ẩn chứa bí
mật không muốn cho ai biết. Nhưng điều bí mật đó đã bị kẻ đưa thư biết
được, nên mọi người mới bị chia ra rồi dẫn dụ đến đây.

Tôi biết
mười năm trước, các người đã làm gì. Ngôn Hàm đọc nội dung tấm thẻ rồi
cất đi. “Tôi muốn biết đáp án, thế nên đã đuổi theo.”

Trình Phóng nghe thấy liền nói: “Hiện giờ, Lữ Băng mất tích chín năm được xác định
đã chết, Thiên Dương thì đột nhiên bị giết, số mộ bia được dựng ngoài
căn phòng kia hoàn toàn trùng khớp với số người tử vong ở thôn làng năm

đó. Đây chính là lúc nên nói ra sự thật rồi.”

“Nói thật cái gì?”
Hoàng Huy hỏi. “Cậu cũng bị Thiên Dương và Tiểu Hỏa ảnh hưởng à? Cho
rằng năm đó, chúng ta nhận được lệnh truy sát là có âm mưu ư?”

“Không.” Ngôn Hàm ngắt lời. “Cấp trên ra lệnh đúng. Nhưng trước khi cấp trên ra
phán quyết đều lệ thuộc vào chứng cứ “Thôn làng là hang ổ ma túy” do
chính các người báo về.”

Thân Hồng Ưng ngước đôi mắt sắc bén, anh ta là người lớn tuổi nhất ở đây: “Trong đó bao gồm cả tôi sao?”

“Phải, Đội trưởng Phi Ưng.” Ánh mắt chính trực của Ngôn Hàm nhìn xoáy vào anh
ta. “Lữ Băng đã mất tích chín năm trước, cậu ta chết trong xưởng nhựa
đường của anh. Năm đó, kể ra cậu ta và Hoàng Huy là nghe lời anh nhất.”

Thân Hồng Ưng cười lạnh lùng: “Tôi không ngu xuẩn đến mức chôn cậu ta trong địa bàn của mình.”

Tên vệ sĩ áo đen kia lạnh lùng lên tiếng bảo vệ: “Ông chủ đã nhận được
thông báo, chiều mai sẽ đến Cục Cảnh sát tiếp nhận điều tra.” Ngụ ý là
hiện giờ, Ngôn Hàm không có quyền chất vấn Thân Hồng Ưng.

Thân Hồng Ưng khoát tay, ý bảo không sao.

“Tiểu Hỏa, có phải Thiên Dương đã nói gì với cậu không?”

Ngôn Hàm: “Không có. Lúc vừa nhập ngũ, chính anh đã dẫn dắt cậu ta nên cậu
ta vẫn luôn kính trọng anh, vì thế lại càng vô cùng thất vọng về anh.”

“Hồi đó, hai người bọn cậu còn nhỏ tuổi, xảy ra tai nạn giết nhầm ấy hẳn là
tâm lý khó có thể chấp nhận được. Tôi thừa nhận là bọn tôi đã phán đoán
sai lầm, nhưng đây chỉ là sai lầm thôi. Bây giờ, người trong thôn may
mắn sống sót tìm đến, mục đích là khiến chúng ta bất hòa, cậu đừng mắc
lừa.”

Ngôn Hàm không trả lời, anh đã có phán đoán của riêng mình.

Thôn kia thật ra là trạm trung chuyển trong thí nghiệm của kế hoạch sinh đôi T, mỗi đứa bé sinh đôi đã bị “chết giả” sẽ được mang đến đây, thay đổi
dung mạo và thân phận, sau đó đưa đi cho người khác nuôi dưỡng. Tuy
nhiên khu vực này lại đụng phải trùm buôn bán ma túy đang khuếch trương
địa bàn. Tài liệu, thiết bị thí nghiệm đều bị chuyển đi sạch sẽ, nhưng
thôn dân ban đầu ở vùng lân cận lại không rời khỏi. Vậy là họ quyết định thà giết lầm nghìn người chứ không bỏ sót một kẻ biết chuyện.

Người của kế hoạch T đã cài nội ứng trong tổ hành động Ngân Kiếm, mượn danh
nghĩa báo cáo ma túy để quang minh chính đại diệt trừ hậu họa. Nhưng
hiển nhiên, đây vốn là chỗ sơ hở xuất hiện trong kế hoạch hoàn mỹ. Vì
vậy, có thành viên trong đội đã bắt đầu tìm hiểu cặn kẽ chuyện này,
ngược lại moi ra kế hoạch T bí mật kia, đồng thời tra được trong những
chiến hữu ngày xưa có nội ứng ẩn nấp.

Người làm trái kế hoạch T
đã xuất hiện. Những cặp sinh đôi thí nghiệm trong kế hoạch T “trùng hợp” và “tự nhiên” lần lượt chết đi. Ngay cả Trịnh Dung - một trong những
người quan trọng trong kế hoạch T – cũng có con gái bị liên lụy. Đến
cuối cùng, bản thân Trịnh Dung cũng mất mạng.

Đến nước này, người thuộc kế hoạch T không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Bọn họ buộc phải
ra mặt để bắt lấy kẻ đối nghịch với mình.

Ngôn Hàm nhìn đồng hồ
đeo tay, sắp khuya rồi. Nhóm người kia không thể nào đồng thời biến mất
quá lâu được. Thời gian chỉ có một buổi tối, nhưng chuyện anh muốn biết
rõ lại quá nhiều.

Từng đội viên năm đó đều nhận được một phong
thư, vậy bí mật của họ là gì? Kẻ dẫn dụ mọi người đến đã biến đâu mất?
Hắn hiểu được cơ quan của mật thất, giờ phút này đang nấp sau bức tường
nào đó híp mắt theo dõi họ ư? Hay là nói chính hắn là một trong những
thành viên của bọn họ? Hắn là ai?

Là người đối nghịch với kế
hoạch T, muốn tìm ra nội ứng để tra ra chân tướng ư? Hay chính hắn là
nội ứng, muốn tóm lấy kẻ đối nghịch với kế hoạch T? Liệu hắn có liên
quan đến cái chết của Lữ Băng và Thiên Dương không? Và tại xưởng nhựa
đường chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chương 12

“Kính chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với mật thất màu vàng, hình thức bối cảnh: Trốn khỏi bệnh viện tâm thần.”

Chú hề trong màn hình LED treo trên tường mở to mắt, nhe miệng đỏ lòm cười toe toét quái đản.

“Căn phòng này được tạo dựng từ bốn phòng mật thất liên tiếp gồm phòng bệnh, hành lang, phòng tư liệu và phòng giặt đồ. Quý khách phải tìm ra được
manh mối trong mật thất để lấy được mật mã mở khóa, đồng thời phải tìm
được bốn cửa mật mã ẩn giấu. Gợi ý mật mã: Bốn chữ cái.

Gợi ý nội dung: Hãy mang theo “người thực vật” và “bộ phận cơ thể” của anh ta đã
bị cắt trong phòng bệnh, sau đó rời khỏi bệnh viện tâm thần và tiêu hủy
hết những manh mối có liên quan đến “người thực vật” này.

Chúc quý khách tìm được mật mã mở khóa và cửa ra trong màn chơi.”

Chân Noãn nhìn xung quanh, bây giờ họ đang ở trong “phòng bệnh”. Căn phòng
rộng rãi và ấm áp nhưng dưới ánh đèn nhá nhem, thêm vào vật bài trí đều
là màu vàng nâu, khiến mỗi người mỗi vật đều trông có màu vàng mờ ảo,
rất mỏi mắt.

Một người trợn tròn mắt nằm yên trên giường bệnh, vẻ mặt cứng đờ, nhăn nhó. Cô giật mình, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện
chỉ là tượng sáp. Nhưng máy đo, bình truyền dịch và dịch dinh dưỡng đặt
bên giường bệnh đều là thật.

“Quý khách có bốn mươi phút và ba cơ hội nhập mật mã. Nếu hết thời gian hoặc nhập sai mật mã, hành động lần
này sẽ thất bại, mật thất sẽ đóng cửa hoàn toàn.”

Trình Phóng tắt đoạn phim, khuôn mặt tươi cười của chú hề cứng đờ. Những người khác đã
xem xong từ sớm. Chỉ còn anh ta, Chân Noãn và Đới Thanh đến muộn nên

chưa xem qua.

Trình Phóng hỏi: “Hiện giờ đã qua bao lâu rồi?”

Ngôn Hàm nhìn Thân Hồng Ưng: “Anh ta đến sớm nhất.”

Thân Hồng Ưng nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười lăm phút rồi.”

“Còn hai mươi lăm phút nữa.” Trình Phóng nhìn Ngôn Hàm. “Chúng ta phải đi tìm sao?”

“Không đi.” Hoàng Huy ngồi phịch xuống sofa. “Kiểu trò chơi tầm thường này có gì hay đâu?”

Chân Noãn ló ra từ phía sau lưng Ngôn Hàm, lộ đôi mắt to tròn: “Nhưng chú hề đã nói là như vậy mới có thể ra ngoài được mà.”

Hoàng Huy nhìn cô chằm chằm, dường như muốn phán đoán điều gì đó: “Cô cảm
thấy hứng thú với việc trốn khỏi bệnh viện tâm thần à?”

Chân Noãn không thích ánh mắt của anh ta, lườm anh ta rồi rụt lại phía sau Ngôn
Hàm. Cô khều cổ tay anh theo bản năng, ngại ngùng kéo tay anh. Anh không quay đầu lại, trở lòng bàn tay bao lấy nắm tay đang siết lại của cô.

Ngôn Hàm nhìn Hoàng Huy, nhớ lại vẻ mặt như gặp phải ma của Chân Noãn khi anh vừa thấy cô chạy ra khỏi căn phòng màu trắng.

Hoàng Huy nói: “Kẻ đưa thư bảo chúng ta đến đây chơi trò chơi chắc chắn có
dụng ý khác. Tôi không muốn mặc cho người ta định đoạt mình.”

Đới Thanh hỏi: “Vậy cứ ở đây không đi ra sao?”

Hoàng Huy cười: “Giỏi lắm thì hắn nhốt chúng ta được một đêm thôi. Sáng mai
còn chưa thấy chúng ta, nhất định sẽ có người đến tìm.” Anh ta nhìn Ngôn Hàm và Trình Phóng. “Có Đội trưởng và Đội phó Đội hình sự ở đây thì còn sợ gì chứ? Hơn nữa, bối cảnh của trò chơi mật thất này được thiết kế
hoàn toàn chân thực. Hẳn là đối phương đã tốn nhiều thời gian và công
sức để chuẩn bị. Đến lúc ra khỏi đây, chúng ta sẽ rất dễ dàng tra được
là ai làm.”

Thân Hồng Ưng nghĩ một lát: “Đúng. Bối cảnh và mật mã này là có người đã thiết lập trước đó, giống như mấy bức vách trong căn phòng màu trắng kia vậy. Chỉ có điều căn phòng màu vàng này chân thật
hơn, tất cả máy móc y khoa đều là thật cả.”

Hoàng Huy lập tức chuyển lời: “Giống như trước đây, tôi nghe theo Đội trưởng Thân, anh nói chơi thì tôi chơi.”

Thân Hồng Ưng không hề ra quyết định.

Đới Thanh cười một tiếng: “Quả nhiên, vẫn như trước đây, Hàn Băng và anh là trung thành với Đội trưởng Phi Ưng nhất.”

Hoàng Huy bỗng im bặt. Mọi người ở đây đều rất rõ rằng đã qua nhiều năm nên
lòng trung thành trong liên minh và phe cánh đều không cần nhắc đến nữa.

Hoàng Huy là người kinh doanh, khó khăn trăm bề, tiến thoái lưỡng nan, đã
phải lăn lộn rất vất vả. Anh ta luôn ở vùng Tây Bắc, hiếm khi liên lạc
với Thân Hồng Ưng, gần đây mới đến Dự Thành.

Về phần Thân Hồng
Ưng, năm xưa, cha của anh ta Thân Tư Nguy đi theo Kỷ Đình lăn lộn, bản
thân là tay trong hai mặt. Sau đó, Kỷ Đình rửa tay gác kiếm quay về
đường chính, nhà họ Thân cũng đã gột rửa sạch sẽ. Sau khi Kỷ Đình chết
do tai nạn xe cộ, nhà họ Thân nghiễm nhiên đường đường chính chính trở
thành kẻ nắm quyền, mười mấy năm qua phát triển lớn mạnh. Đến mấy năm
trước, Thân Tư Nguy mới thoái vị, giao lại cho Thân Hồng Ưng và Thân
Trạch Thiên.

Thân Hồng Ưng có thể nói là nhân vật hô mưa gọi gió
của Dự Thành. Hoàng Huy ở bên ngoài kinh doanh không tốt, lần này trở về mượn cớ tụ họp chỉ để lôi kéo quan hệ, nhờ vào tình chiến hữu ngày xưa
để nhận được cơ hội cũng không biết chừng. Anh ta thấy Thân Hồng Ưng vẫn chưa biết có ý định tham gia trò chơi hay không nên liền ôn lại chuyện
cũ trước đây, nhắc về thời gian đi lính.

Chân Noãn nghe được cái
tên Lam - Thiên Dương qua lời họ nói, cảm giác dường như con người anh
ta rất giống màu xanh lam, ít nói và buồn tẻ, nhưng lại rất thân với
Ngôn Hàm.

Đới Thanh và Trình Phóng thỉnh thoảng cũng xen vào vài
câu. Khi đó, họ đều trẻ tuổi, đi lính cay đắng như ngâm trong nước hoàng liên, nếm trải bao huấn luyện về thể lực và kỹ năng cùng đủ mọi loại
rèn luyện để thích ứng với ngược đãi tù binh. Chuyện trò chốc lát, không khí dần dần được xoa dịu đi khá nhiều.

Chân Noãn hỏi: “Khổ đến vậy sao?”

Ngôn Hàm thờ ơ: “Lâu quá rồi, không còn nhớ rõ nữa.”

Hoàng Huy thấy trước sau vẻ mặt Ngôn Hàm vẫn không thay đổi, trông rất vô
tình liền định lôi kéo anh vào cuộc và nói: “Khi đó, cảm thấy mỗi ngày
đều như đang chịu tội, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rất đáng trân
trọng. Màu xanh lam và màu tím là nhỏ nhất, Lam - Thiên Dương thường
xuyên khóc nhè…”

“Anh nhớ lầm rồi.” Ngôn Hàm lạnh nhạt cất lời.
“Khóc nhiều nhất là xanh lá - Hàn Băng. Tên và biệt danh của cậu ta là
ngầu nhất, nhưng tính cách lại yếu đuối nhất. Giống như đứa em út trung
thành đi theo sau mấy anh lớn bọn anh, lại giống như anh lớn chăm sóc và dung túng cho mấy đứa em.”

Đới Thanh gật đầu: “Cậu ấy là như vậy, luôn muốn giữ quan hệ tốt đẹp với mọi người nên xưa nay không từ chối ai cả.”

Trình Phóng: “Cũng luôn muốn tất cả đều hòa thuận như người một nhà. Mỗi lần
thấy người khác cãi nhau, cậu ta sẽ sốt ruột mà khóc ầm lên.”

Một nỗi thương cảm và ấm áp kỳ lạ dâng trào. Sau đó, Ngôn Hàm nói tiếp:
“Một thằng con trai cao một mét tám chôn trong nhựa đường chín năm, hài
cốt co lại thành một nhúm. Ồ, là ở trong thùng nhựa đường của Đội trưởng Phi Ưng mới đúng.”

“...”

Không khí bỗng chốc như giảm
xuống mười độ. Chân Noãn ngẩng đầu nhìn Ngôn Hàm, anh cười điềm nhiên và hờ hững, không hề sợ hãi. Cô bỗng phát giác màu sắc đại diện của mỗi
người đều tương ứng với tính cách của họ một cách bất ngờ.

Màu đỏ trầm tĩnh nghiêm nghị, màu cam ôn hòa lý trí, màu vàng hoạt bát cởi mở, màu xanh lá đơn thuần bình lặng, màu chàm dồi dào sức sống, màu lam
tinh khiết lạnh nhạt. Nhưng Ngôn Hàm lại tựa như màu tím vừa nồng nhiệt

vừa lạnh lùng. Quả thật rất giống anh, thần bí và tự phụ. Thoạt nhìn khá ấm áp nhưng thật ra lạnh lùng đến tận xương tủy, lại càng ẩn giấu phần
con người tối tăm thâm sâu khó đoán.

Khó lòng nắm bắt, khó thể tiếp cận.

Thân Hồng Ưng nói: “Khi đó màu tím rất ngông cuồng và ương ngạnh, không xem
mấy người anh lớn ra gì. Màu lam ít nói, thường im lặng, nhưng tính tình cũng bướng bỉnh như thế.”

Hoàng Huy tiếp lời: “Nhưng hai người
họ rất hay trò chuyện với nhau. Tiểu Hỏa chỉ tâm sự với mỗi mình Thiên
Dương, hay kể về cô gái cậu ta thích. Tuổi còn nhỏ đã nói nào là con gái rất mềm mại, ôm ngủ rất sướng.”

Tai Chân Noãn đỏ au, khó bề
tưởng tượng ra được tâm trạng và giọng điệu của Ngôn Hàm khi nói lời
này. Tên nhóc kia nhất định là rất huênh hoang, đắc ý, lưu manh và vô
lại đây. Cô vừa hơi ghen tị lại vừa thẹn thùng. Từ sau khi quen anh, cô
đã thiếu độ lượng hẳn, tâm tư cũng nhỏ nhen hơn. Cô không thích mình như vậy chút nào, hẹp hòi quá đi mất!

Nhưng hôm nay, Ngôn Hàm như đã thay đổi thành một người khác. Chân Noãn bất giác cảm thấy anh trong
giờ phút này mới là chân thật nhất, trút bỏ mặt nạ để trở về với vẻ lạnh nhạt, quái gở, bỡn cợt, bi quan và chán đời.

Dường như anh cảm
nhận được ánh mắt cô, liền ngoảnh đầu lại. Nỗi thương cảm trong mắt chưa kịp che giấu, cô vội quay mặt đi. Anh kéo cô sang góc, cúi đầu hỏi:
“Sao thế?”, rồi nhanh chóng tự đáp lời: “Xin lỗi vì đã khiến đêm Giáng
sinh của em biến thành cảnh tượng quái quỷ này.”

“Không phải. Chỉ vì anh không vui nên em mới buồn thôi.”

Ngôn Hàm sững sờ rồi khẽ cười: “Anh rất ổn, đâu có không vui.”

“Đội trưởng, em cảm giác được…” Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn lại anh. “Anh đang khó chịu.”

“...”

“Lẽ ra hôm nay không nên dẫn em đi chơi.”

“Không phải mà.” Cô nắm lấy ngón tay cái của anh, dịu dàng cười với anh. “Được ở bên anh chính là đêm Bình an của em rồi.”

“...”

Nụ cười của anh hơi khiên cưỡng.

“Đội trưởng, có thể nói cho em biết chuyện này là sao không? Em không hiểu cho lắm.”

Ngôn Hàm quay đầu lại nhìn nhóm người đang tán gẫu bên kia rồi cúi đầu sát bên tai cô, kể qua loa sự thật bằng vài câu đơn giản.

Chân Noãn bừng tỉnh ngộ: “Thảo nào, gần đây, nhiều cặp sinh đôi bị hại như
vậy.” Khi còn ở Mỹ, cô đã từng nghe nói có rất nhiều tổ chức tà ác có
những mục tiêu nghiên cứu quái lạ nên không hề cảm thấy bất ngờ với kế
hoạch T này.

“Trong bọn họ có người thuộc kế hoạch T sao? Có người biết sự thật A Thời mất tích không?”

“Anh cho là có.”

“Cô ấy bị liên lụy là vì anh sao?”

“Anh từng nghĩ rằng có người tìm anh trả thù. Nhưng sau đó lại nghi ngờ… Có
lẽ vì cô ấy và Hạ Thiên là một phần trong kế hoạch T.”

Hạ Thiên ư? Chân Noãn sửng sốt, Hạ Thời có chị em sinh đôi ư? Sao Ngôn Hàm biết? Cô ấy giờ đang ở đâu?

Chưa kịp hỏi, Trình Phóng bỗng nói: “Các anh có nhận ra là càng ngày càng nóng không?”

Hoàng Huy đã sớm cởi áo khoác lúc nào không hay.

“Ồ, phải đấy!” Chân Noãn nhỏ giọng, nới lỏng khăn quàng cổ, gương mặt cô đỏ bừng bừng.

Thân Hồng Ưng quay đầu lại nhìn nhiệt kế bên giường bệnh: “Nhiệt độ trong phòng đã là 32 độ, khi nãy chỉ có 10 độ thôi.”

Ngôn Hàm nhìn đồng hồ đeo tay: “Trùng hợp là hai mươi hai phút đã trôi qua, xem ra mỗi phút sẽ tăng lên một độ rồi.”

Trình Phóng: “Nói như vậy, sau bốn mươi phút chú hề quy định, nhiệt độ sẽ trở thành năm mươi à?”

Chân Noãn nhíu mày.

Và câu nói kế tiếp của Đới Thanh càng khiến lòng mọi người lạnh giá:
“Trong vòng bốn mươi phút, chúng ta không đi ra ngoài thì xem như đã
thất bại, mật thất sẽ hoàn toàn đóng cửa. Nếu đến lúc đó, nhiệt độ vẫn
tiếp tục tăng lên thì sao?”

Chân Noãn ngốc nghếch tiếp lời: “Nếu
vậy, chúng ta sẽ mất nước, chưa đến ngày mai đã chết rồi. Có khi còn…
biến thành thịt người khô luôn.”

Mọi người im lìm nhìn cô. Cô cúi đầu, chuyển ra sau lưng Ngôn Hàm, nắm lấy ngón tay anh.

Quay đầu lại nhìn, trong lúc họ nói chuyện thì thời gian lại trôi thêm một phút, nhiệt độ đã tăng thành ba mươi ba độ.

“Đội trưởng, chúng ta chỉ còn mười bảy phút thôi. Vừa nãy đã chậm trễ hai
mươi ba phút rồi, với lại…” Cô dụi dụi mắt. “Có phải ánh sáng cũng đang
từ từ tắt đi không?”

Đúng vậy, ánh đèn vàng khiến người ta không
dễ dàng phát giác độ sáng yếu của ánh sáng, nhưng thực tế thì nó đã tối
đi rất nhiều, người và vật đã bắt đầu mơ hồ.

Thoáng chốc, mọi
người buộc phải tham gia trò chơi “Trốn khỏi bệnh viện tâm thần” này.
Không gian phòng bệnh rất lớn, bày biện cũng không ít. Dưới sàn trải
thảm len trắng tinh, không hề lộ ra sàn nhà. Trên tường treo bức tranh
cô bé kiễng mũi chân múa ballet xoay tròn. Có một cánh cửa sổ đang kéo
kín rèm. Còn xuất hiện một chiếc sofa dài với hai chiếc sofa ngắn cùng
một bàn trà, trên bàn có một bộ đồ uống trà.


Không thể không chú ý đến chiếc giường, trên giường có một “người” đang nằm. Một tấm chăn,
một chiếc tủ đầu giường với một bó hoa hồng trắng đặt trên nóc tủ. Một
chiếc bình treo có gắn ống truyền dịch. Một bàn máy có dụng cụ kiểm tra
được đặt bên trên. Trong nhà vệ sinh có một vòi sen, một bồn cầu, một
bồn rửa tay và một ống thoát nước.

Ánh sáng quá yếu ớt khiến việc tìm kiếm manh mối càng khó khăn hơn.

Chân Noãn nhìn kỹ một lượt, thoáng thấy hoang mang. Căn phòng bệnh này sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế?

Ngôn Hàm đề nghị chia nhau đi tìm.

Thân Hồng Ưng và gã vệ sĩ không rời anh ta nửa bước chịu trách nhiệm tìm ở
khu bàn trà và sofa. Trình Phóng kiểm tra vách tường và trần nhà, Đới
Thanh kiểm tra thảm, phòng vệ sinh và cửa, Ngôn Hàm kiểm tra tượng sáp,
Chân Noãn kiểm tra giường bệnh, còn Hoàng Huy thì kiểm tra máy móc.

“Mẹ kiếp, nóng chết được.” Hoàng Huy bực bội mắng chửi.

Chân Noãn cũng nóng đến thở không ra hơi: “Nhiệt độ tăng cao, có phải là
đang gợi ý cho chúng ta rằng chỗ máy điều hòa sẽ có manh mối không?”

Mọi người cùng đi đến xem thử. Trình Phóng kiểm tra qua nhưng máy điều hòa đã tắt.

“Mau mở ra, nóng chết đi được.” Hoàng Huy xông đến ấn nút mở, một luồng gió
lạnh thổi ra làm anh ta thoải mái đến mức cười ha hả, nhưng máy điều hòa chỉ chạy ro ro hai cái rồi hỏng mất.