Soán Đường

Quyển 9 - Chương 20: Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn

Nhưng với tư cách là đệ tử của Thiên Sách phủ, Lý Thế Dân đã tha cho

việc Lý Ngôn Khánh giết chết Uất Trì Kính Đức bây giờ tuyệt đối không để Lý Ngôn Khánh đối phó với Uất Trì Bảo Lâm bọn họ, bởi vậy mâu thuẫn

giữa Thiên Sách phủ và Hà Nam vương sẽ càng lớn.

Trước mắt mà nói, Lý Ngôn Khánh không nên bất hòa với Thiên Sách phủ.

- Vương gia không phải nói có biện pháp sao, nhưng nói cả buổi vẫn không nói là biện pháp nào.

Đóa Đóa nghi hoặc nhìn Lý Ngôn Khánh.

Bình thường nàng vẫn gọi Lý Ngôn Khánh là tiểu Yêu nhưng vào lúc này nàng đã thay đổi xưng hô.

Dù sao xuất thân từ hoàng tộc tiền triều Đóa Đóa cũng biến được nặng nhẹ.

Lúc nào xưng hô gì cần phải đắn đo hợp lý.

Lý Ngôn Khánh cười cười:

- Ta không phải đã nói sao.

- Chàng nói khi nào?

Đóa Đóa mờ mịt khó hiểu nhưng Trưởng Tôn Vô Cấu bên cạnh lại hiểu rõ.

- Đóa Đóa tỷ tỷ, vương gia không phải vừa nói vương gia không thể ra mặt

đối phó với đám đầu đường xó chợ kia nhưng Lệnh Văn và Tiết Lễ thì có

thể, hì hì, dù sao cũng chỉ là hài tử đả thương nhau, cũng không phải là đại sự gì.

- Chuyện của hài tử thì để cho hài tử giải quyết, tuy nhiên hài tử không biết nặng nhẹ, cũng đừng để cho xảy ra sự cố.

Để cho Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn ra mặt?

Đóa Đóa liền ngạc nhiên.

Trưởng Tôn Vô Kỵ vỗ tay cười to:

- Ý kiến này rất hay, bọn chúng dùng hài tử gây phiền toái, thì chúng ta dùng hài tử đánh cho bọn chúng.

Chuyện của hài tử đại nhân chúng ta cũng không nhúng tay, chỉ cần vương gia

chuẩn bị sẵn sàng chúng ta cho những hài tử này thê thảm.

- Tam Bảo.

- Có nô tài.

- Đi nói với Lô Dận để cho hắn tìm Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn tới đây.

Mấy ngày trước Lô Dận mang theo mười thám giám theo Mã Tam Bảo cùng nhau tới Trường An.

Lý Ngôn Khánh phong cho Mã Tam Bảo làm trưởng sử hiệp trợ Trưởng Tôn Vô Kỵ xử lý chuyện lớn nhỏ ỏ trong phủ, Lô Dận thì được sắp xếp vào trong

vương phủ làm công tác báo cáo, về phần Lô Dận xuất thân từ Phạm Dương

Lô thị Lô thị sẽ đảm bảo cho hắn thân gia trong sạch, mà hiện tại người

nhận ra Lô Dận là Trương Dận cũng không có nhiều.

Toàn bộ thành Trường An biết Lô Dận là Trương Dận không quá năm người.

Ngoại trừ đệ tử Lô thị cũng chỉ có Vương Thế Sung nhận ra, tuy nhiên Vương

Thế Sung hiện tại không ra khỏi đại môn, ốc còn không mang nổi mình ốc,

còn con của Độc Cô Vũ, một trong tứ bá vương ở Trường An cả ngày suy

nghĩ cách làm sao báo thù cho phụ thân, lấy đầu Vương Thế Sung. Độc Cô

Tu này xuất thân thế gia từ trước tới nay vẫn là thân thích của Lý Uyên.

Vốn Độc Cô Tu không biết phải làm sao để đối phó với Vương Thế Sung.

Nhưng khi Lý Ngôn Khánh ở Lạc Dương giết Uất Trì Kính Đức khiến cho Độc Cô Tu có một suy nghĩ khác.

Hắn vì cha báo thù được mình tìm Vương Thế Sung gây phiền toái là chuyện

thiên kinh đại nghĩa, tại sao Lý Ngôn Khánh có thể báo thù cho cha mà

Độc Cô Tu ta không thể báo thù cho ta?

Cho nên Vương Thế Sung từ khi đến Trường An, Độc Cô Tu nghĩ trăm phương nghìn kế tìm cơ hội báo thù.

Vì chuyện này mà Độc Cô Tu cùng với Vương Nhân Tắc Vương Huyền Ứng mấy lần phát sinh xung đột.

Lý Uyên đối với chuyện này cũng không biết làm sao chỉ có thể mở một con

mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không có án mạng là sẽ không hỏi đến.

Lý Ngôn Khánh từ trên giá sách lấy ra hai côn gỗ.

Thanh côn này có chiều dài bằng nửa cánh tay, nhìn bề ngoài rất giống như gậy của cảnh sát, có thể mang theo bên người cực kỳ thuận tiện, đánh vào

người chỉ cần không phải là chỗ hiểm thì cũng không ảnh hưởng tới tính

mạng, tuy nhiên xương cốt chỉ sợ bị gãy, nhưngtrên người cũng không

khiến cho người ta chú ý.

Dù sao để cho hài tử mang đao mang kiếm thì nguy hiểm nhưng mang côn thì không mấy người chú ý.

- Đóa Đóa chim ưng con cần phải rời khỏi mẹ mới phát triển được.

- Lúc ta bằng tuổi Tiết Lễ đã từng giết người, vào tuổi của Tống Lệnh Văn đã từ núi thây biển máu mà thoát ra ngoài, nam hài tử nếu không đánh

qua một trận thì làm sao là trượng phu được?

Hai mắt của Đóa Đóa đỏ lên, nàng khẽ gật đầu.

Nàng đang nhớ tới đệ đệ của mình Vu Văn Á.

Lúc đó Vũ Văn Á dưới sự bảo vệ của Cáp Sĩ Kỳ tuy xóc nảy lưu ly nhưng cũng sinh hoạt trong nhung trong gấm.

Nếu năm đó Vũ Văn Á có một chút kinh nghiệm thì không chừng không dễ dàng bị hại như vậy.

Trưởng Tôn Vô Cấu nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Đóa Đóa mà thấp giọng an ủi.

Lý Ngôn Khánh thì để cho Lương Lão Thực tiến tới, để cho hắn mô phỏng theo côn gỗ này mà làm mười thanh.

- Ta muốn nhìn xem đám đầu đường xó chợ này đánh nhau sẽ dẫn tới kết quả gì.

Lý Ngôn Khánh nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói.

Hắn cũng biết rõ chuyện này chưa chắc là do Lý Thế Dân bày đặt mưu kế.

Hiện tại trải qua một thời gian tiếp xúc ngắn hắn với Lý Thế Dân Lý Ngôn Khánh cũng hiểu rõ Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân có dã tâm hơn nữa cũng có thủ đoạn, hắn biết phân nặng nhẹ

tuyệt đối không cho đám hài tử này làm trò hề, Lý Ngôn Khánh có thể

khẳng định chuyện này không quan hệ với Lý Thế Dân.

Dù sao dưới tình huống trước mắt thì Lý Thế Dân đắc tội với Lý Ngôn Khánh cũng không có lợi với hắn.

Như vậy đám người Uất Trì Bảo Lâm là do ai sai sử?

Trong đầu Lý Ngôn Khánh đột nhiên hiện lên một người.

Đối với người này Ngôn Khánh cũng có hảo cảm, thậm chí còn yeu thích, chỉ

tiếc trước đây luôn ở trạng thái đối địch với hắn, cho nên đến cuiố cùng cũng không có thời gian tiếp xúc. Nhìn chung toàn bộ Thiên Sách phủ có

thể nghĩ ra chủ ý ôi thiu làm chuyện thất đức này chỉ có người này mà

thôi.

Nghĩ tới người này.

Khóe miệng của Lý Ngôn Khánh nhịn không được àm nở ra một nụ cười.

- Vương gia, Đậu phò mã cầu kiến nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo vương gia.

Ngôn Khánh tỉnh lại, đứng lên nói:

- Vô Kỵ, chút nữa Lệnh Văn và Tiết Lễ đến ngươi tự mình sắp xếp.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đáp ứng, cũng không hỏi thăm nữa.

Đậu phò mã cũng không phải là Đậu Đản, phò mã của Tương Dương công chúa mà là Đậu Phụng Tiết.

Vô Kỵ cũng biết Đậu Phụng Tiết lúc này tới chắc là vì chuyện kia Ngôn Khánh khẳng định phải có hành động.

Đêm đã khuya, ở trong chính điện vẫn cãi lộn kịch liệt.

Đột Quyết sứ giả sắp tới, Phòng Kiều lại dùng một tư thái cường ngạnh đưa ra yêu sách với Lý Uyên.

Đám văn võ đại thần liền chia làm hai phái.

Là nghị hòa hay là khiêu chiến?

Song phương lúc này tranh chấp không thôi.