Tổ Thọ cũng biết lần này Lý Ngôn Khánh tới Huỳnh Dương là để gặp mặt Liễu Chu Thần.
Hắn nhanh chóng tiến lên phía trước thấp giọng nói nhỏ bên tai của Lý Ngôn
Khánh Lý Ngôn Khánh sắc mặt không đổi, khẽ gật đầu tỏ vẻ hắn đã biết rõ.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy truyền tới từng tiếng nổ vang.
Đồng Nhân giáo trong tay của Liễu Hanh đã bị song phủ của Hùng Khoát Hải
khóa lại, một bên dùng sức áp chế một bên muốn vẫy vùng, ở một chỗ dây
dưa không ngừng, Lý Ngôn Khánh lúc này nhăn mày lại, tháo Trầm Hương
giáo trong tay xuống.
Tình huống này vô cùng hung hiểm.
Gây chuyện không tốt sẽ dẫn tới tình trạng lưỡng bại câu thương, Lý Ngôn Khánh không hề mong muốn nhìn thấy.
- Liễu Hanh, đại hắc tử, các ngươi mau dừng lại, ta là Lý Ngôn Khánh.
Lời còn chưa dứt thì Tượng Long đã xông tới, không hề có bất kỳ dấu hiệu
nào, Lý Ngôn Khánh phóng Trầm Hương giáo trong tay ra, bàn tay xoay
tròn, mũi giáo giống như là mũi khoan vậy, như một đạo tàn ảnh đâm vào
giữa giáo và song phủ, khiến cho Liễu Hanh và Hùng Khoát Hải hai người
tách ra, lui về sau mấy bước mới đững vững thân hình được.
Luận lực đạo Lý Ngôn Khánh không cách nào đánh đồng hai người bọn họ.
Nhưng luận về kỹ xảo, Lý Ngôn Khánh chiếm ưu thế tuyệt đối, lực lượng của
Tượng Long trùng kích liên hồi, cộng thêm xảo kình của Lý Ngôn Khánh mới có thể hóa giải hai người, cho dù vậy, Tượng Long cũng phải lùi về phía sau hai bước, ngửa mặt lên trời hí dài, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Con Tượng Long này thiên tính kiêu ngạo.
Nhìn thấy hai tên gia hỏa làm nó lui về phía sau, Tượng Long không thể không nổi giận.
Lý Ngôn Khánh vội vàng nắm lấy dây cương, không ngừng trấn an.
Lúc này Hùng Khoát Hải đã lui về phía sau lưng của Lý Ngôn Khánh, hắn biết
rằng, Tượng long một khi tức giận thì rất cuồng dã, cho dù đánh thắng
được thì Lý Ngôn Khánh có thể cam lòng sao? Cho nên ngoan ngoãn trốn
sang một bên cho Tượng Long khỏi tức giận thì tốt hơn.
Ngôn Khánh vững vàng ngồi ở trên ngựa nhìn chằm chằm về phía Liễu Hanh mà dò xét.
Liễu Hanh vẻ mặt lộ ra cảnh giác nhìn Lý Ngôn Khánh, vô ý thức nắm chặt Đồng Nhân giáo ở trong tay, vừa rồi hắn nghe rõ ràng Lý Ngôn Khánh la lên,
tuy nhiên xem ra người này cùng với Hùng Khoát Hải là một bọn. Vừa rồi
một giáo của Lý Ngôn Khánh đã khiến cho hắn vô cùng khắc sâu ấn tượng,
biết rằng người trước mắt tuyệt đối là hảo thủ sử giáo.
- Ngươi tên là Liễu Hanh?
- Đúng thế.
- Phụ thân ngươi là Liễu Chu Thần?
- Đúng thế.
- Ta là Lý Ngôn Khánh, Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang Tướng.
- Ngươi chính là Lý vô địch?
Liễu Hanh lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc kêu lên.
Những người xung quanh cũng vui mừng.
- Đây chính là Lý vô địch? Lý lang quân?
- Quả nhiên là tuấn tú, uy phong lầm lẫm.
- Ha ha, Lý vô địch đã đến đây bọn tặc tử ở bên ngoài Hổ Lao quan chắc
chắn sẽ không có kết cục tốt, dám phạm vào Huỳnh Dương chính là phạm vào uy vũ của Lý vô địch.
Cũng không biết là ai la lên khiến cho người xung quanh lập tức hưởng ứng.
Lý Ngôn Khánh nhìn thấy tràng diện hỗn loạn liền chắp tay nói:
- Chư công, Lý mỗ còn có quân vụ tại thân, xin yên lặng một chút.
- Đợi sau khi làm xong chuyện sẽ quay về tiếp đãi chư quân... Liễu Hanh
ngươi cưỡi ngựa của ngươi mang theo người của ngươi đi theo ta.
Hắn quay đầu ngựa lại.
Liễu Hanh như nằm mộng, tuy nhiên hắn cũng nghe lời dắt ngựa, cầm lấy Đồng
Nhân giáo, mang theo hai tùy tùng theo sát sau lưng Lý Ngôn Khánh.
Những người đi trên đường liên tục nói:
- Đúng thế, không được trì hoãn công vụ của Lý lang quân, chúng ta cứ chờ cho tới khi lang quân quay về.
-Lý vô địch, tiêu diệt Lý nghịch.
Ở hai bên trạm gác phát ra thanh âm náo nhiệt liên hồi nhưng cũng không hỗn loạn.
Lý Ngôn Khánh mang theo Liễu Chu Thần nhanh chóng vượt qua, lúc này hắn mới ghìm cương ngựa lại nhìn Liễu Hanh mà nói:
- Ngươi đó tại sao lại xông vào trạm gác? Đây chính là tội mất đầu, nếu
như truyền đi cho dù Liễu tiên sinh ra mặt ta cũng chưa chắc giữ được
tính mạng của ngươi.
Hắn nói chuyện không hề khách khí nhưng vẫn mang theo ý ân cần.
Liễu Hanh trong lòng liền cảm thấy ấm áp, hảo cảm càng tăng với Lý Ngôn
Khánh, đừng nhìn tuổi tác của Lý Ngôn Khánh nhiều hơn hắn, thế nhưng mà
trong thiên hạ này, có mấy ai sánh được với Lý Ngôn Khánh? Từ nhỏ danh
tiếng đã vang lừng như vậy, có đôi khi khiến người ta không để ý đến
tuổi tác của Lý Ngôn Khánh.
- Lý lang quân, cha ta muốn để cho ta nương tựa lang quân.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh càng kinh hãi, còn tưởng Liễu Chu Thần xảy ra chuyện gì liền vội vàng hỏi:
- Liễu tiên sinh có phiền toái gì.
- Phiền toái không có đâu.
Liễu Hanh nói:
- Cha ta nói ta tìm tới nương tựa lang quân, còn chuyển tới lang quân một câu: Nhà có nội tặc, cần sớm quyết đoán... Nói rằng ta về sau ở bên
cạnh lang quân hiệu lực.
Lý Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ, hoa ra đây là một phương thức tỏ thái độ của Liễu Chu Thần.
Xem ra Liễu Chu Thần đã có lựa chọn của mình.
Nhà có nội tặc cần sớm quyết đoán.
Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi quay đầu nhìn Tiết Thu cùng với Tổ Thọ mà cười nói:
- Xem ra Tuân vương điện hạ đã có lựa chọn, chúng ta cũng cần phải hành động.
Lý Mật ở trong đêm tuyến đánh lén Hổ Lao quan.
Đây là một hành động ẩn nấp, tuy nhiên bất ngờ lại biến thành cường công.
Cho nên mới nói Tân Văn Lễ tuy không có thiên phú nhạy cảm về chiến tranh như Từ Thế Tích.
Nhưng đã trải qua hai mươi năm tòng quân, mười năm sống ở quan trường nên Tân Văn Lễ trầm ổn cẩn thận còn hơn cả Từ Thế Tích. Tân Thế Hùng sau khi
chết Tân thị đã xuống dốc, trong ngũ họ thất đại gia võ công gia truyền
của Tân thị cũng không hề tầm thường.
Ở bên trong thế trụ một nhà gặp khó có cả tộc nhân giúp đỡ.
Nhưng Tân Văn Lễ dùng quân công truyền thừa thì gia tộc ở đâu? Cho nên sau
khi Tân Thế Hùng chết, Tân Văn Lễ năm sáu năm vẫn chưa lên chức mặc dù
chiến công của hắn không hề tầm thường. Tân Văn Lễ hiện tại cũng rất cẩn thận bởi vì Tân gia mọi vấn đề đều xoay quanh hắn, không còn có thể
trông cậy vào ai khác.
Sau khi tiếp nhận Hổ Lao quan, Tân Văn Lễ nhanh chóng từ Nguyên Võ tới Hổ Lao quan bố trí hơn mười hai tai mắt.
Vừa vặn Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương tu kiến nhà gỗ thu nạp lưu dân.
Vì vậy Tân Văn Lễ nhân cơ hội này cũng bố trí tai mặt, những tai mắt này ngoài hắn ra không ai được biết.
Mắt thấy Lý Mật đánh lén Nguyên Võ, Tân Văn Lễ lập tức được những tai mắt kia thông báo.
Đánh lén thất bại Lý Mật thẹn quá hóa giận.
Hắn lập tức dùng Từ Viên Lãng làm quân tiền phong, hướng về phía Hổ Lao quan công kích thật mạnh.