Soán Đường

Quyển 8 - Chương 90: Ngụy Chinh tới thăm

Hắn mấy lần nói với Vương Bách Niên:

- Vương Thế Sung chỉ là hữu

danh vô thực khiến cho Đông Đô đình trệ, ta đã mệnh Độc Cô Vũ trở lại

Lạc Dương, chỉ cần hắn quen thế cục sẽ bãi miễn chức quan của Vương Thế

Sung.

Sở dĩ không dám lập tức bãi miễn là vì trong tay của Vương Thế Sung hiện tại có không ít binh mã.

Hơn nữa hắn chiếm lấy Yển Sư, đang cùng với Lý Mật kịch chiến say sưa, nếu

như đổi tướng, toàn quân hỗn loạn, đối với Đông Đô sẽ bất lợi.

Dương Đồng cho rằng Lương Bách Niên làm tâm phúc của mình, lời nói ra không có vấn đề gì.

Nhưng hắn lại không ngờ, tên Lương Bách Niên này đã sớm bị Vương Thế Sung

dùng tiền mua chuộc, không bao lâu sau khi Dương Đồng nói những lời này

đã không sai một chữ truyền tới tai của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung

đối với chuyện này chỉ cười lạnh, tỏ vẻ không có ý kiến gì tuy nhiên hắn không nhắc tới không có nghĩa tướng lãnh dưới trướng của hắn không tỏ

vẻ gì trong nhất thời quân tướng Tùy quân đều căm phẫn, bất mãn với

Dương Đồng.

- Vương công, chúng ta đẫm máu giết địch, nhưng triều đình không ngờ lại đối phó với Vương công.

Lý Ngôn Khánh dựa vào đức gì mà đạt được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ,

triều đình không dùng trung thần, há chẳng phải làm rét lạnh nhiệt tâm

của các huynh đệ?

- Các ngươi chớ nói bậy, chỉ là tin đồn mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.

Biểu hiện của Vương Thế Sung như vậy càng khiến cho các tướng lãnh dưới

trướng của hắn thêm giận dữ mà lúc này thời gian Vương Tố qua lại giữa

Yển Sư và Khai Phong cũng tăng lên nhiều lần.

Cuối thu, gió tây ào ào

Chiến sự ở Hào Nam đã dần bình tĩnh trở lại.

Song phương giao phong có thắng có bại, Vương Thế Sung tạm lui trăm dặm,

tiến hành nghỉ ngơi, hồi phục, mà Dương thành huyện cũng chỉnh đốn sắp

đặt, tu lại tường thành, chuẩn bị tùy thời tác chiến.

Vì chiến sự Hà Bắc đã diễn ra nhiều lần, cho nên ruộng đất hoang vu, lưu dân nổi lên bốn phía.,

Từ Thế Tích góp lời với Nguỵ Đức Thâm, muốn mở kho lương Lê Dương, cứu tế

dân chúng, Nguỵ Đức Thâm suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý. Nguỵ Đức Thâm từ lúc cuối thu thân thể trở nên yếu ớt, dần dần đem chính vụ giao cho

Từ Thế Tích.

Đầu tháng chín, Lý Uyên suất quân vây khốn Hà Đông.

Tả vũ hầu đại tướng quân Khuất Đột Thông bằng vào thành trì kiên cố ở Hà

Đông mà cố thủ tình hình chiến đấu trở nên giằng co, Lý Uyên cũng gặp

khó không thể phá được Hà Đông vì vậy mệnh cho Cô Thịnh công Lý Huyền

Phách cùng với Sài Thiệu tiếp tục vây khốn hắn thì tự mình dẫn binh mã

quay về đóng quân tại cung Trường Xuân, sĩ dân Quan Trung liên tục quy

thuận khiến cho thực lực của Lý Uyên tăng cao. Sau đó Lý Uyên lại mệnh

cho Lý Kiến Thành cùng với Lưu Văn Tĩnh suất lĩnh mấy vạn người đóng

quân ở kho lương Vĩnh Phong, chiêu hàng Ưng Dương Lang Tướng Hoàng quan

Thịnh Ngạn Sư, đồng thời hạ lệnh cho Lý Thế Dân suất lĩnh mấy vạn quân

đóng quân ở Vị Bắc, chuẩn bị đánh chiếm Trường An.

Mà lúc này Lý Uyên đã chuẩn bị tốt đánh chiếm Trường An thì Tiết Cử cũng xuất kích thẳng tiến về Trường An.

Lá cây đã khô héo rời khỏi cành, chỉ cò lại vài chiếc lác đác ở trên cành, đìu hiu chập chờn ở chập chờn vô lực ở trong gió.

Ngụy Chinh đứng ở ngoài cửa lớn, do dự một lúc cuối cùng quyết định cất bước đi tới gần đập cửa, cánh cửa mở ra, từ bên trong đi ra một thanh niên

cường tráng chính là Tần Quỳnh chất nhi của Tần Dụng.

- Ngụy tư mã.

- Tần Dụng, thúc thúc của ngươi có ở đây không?

- À, có ở đây.

Tần Dụng đối với Ngụy Chinh rất tôn kính cho nên liền nghiêng người lộ ra một con đường.

- Thúc thúc lúc ăn cơm có uống chút rượu, hiện tại đang đọc sách ở trong thư phòng.,

- Vậy làm phiền ngươi thông bẩm một tiếng, Ngụy Chinh có chuyện cầu kiến.

- Thúc thúc nói nếu như Ngụy tư mã đến nhà thì chỉ cần báo qua là được,

mạt tướng sẽ dẫn đường cho tư mã, tuy nhiên mạt tướng hiện tại đang dò

xét ở trong quân cho nên không thể dẫn kiến.

- Tần Dụng, ngươi cực khổ rồi, ta đoán chừng gần đây không có chiến sự gì xảy ra.

Ngụy Chinh không đầu không đuôi nói một câu khiến cho Tần Dụng không hiểu nổi.

Tần Quỳnh không thích ở huyện nha bởi vì cảm giác rất áp lực.

Mỗi ngày hắn phải đối phó với rất nhiều công văn, thật không phải là sở

trường của hắn. Đúng vào lúc này, có người thông báo có người đến thăm.

Tần Quỳnh mở cửa phòng ra.

- Ngụy tư mã, đã trễ như vậy còn đến, có chuyện gì sao?

Ngụy Chinh gật đầu:

- Ta đúng là có chuyện muốn thương nghị với tướng quân.

Tần Quỳnh để Ngụy Chinh tiến vào trong thư phòng sau đó bảo gia thần đóng cửa lại.

Hắn biết rõ Ngụy Chinh đến nhà muộn nhất định có chuyện trọng yếu cần

thương nghị với hắn, bằng không nhất định Ngụy Chinh sẽ đến vào buổi

sáng.

- Tần tướng quân ta cho ngươi xem một phong thư.

Ngụy Chinh lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh nghi hoặc tiếp nhận thư tín, mở ra dưới ánh đèn, cẩn thận rồi kinh hãi la lên:

- Kế hay quả nhiên là kế hay.

Tần Quỳnh ngẩng đầu nói:

- Vứt bỏ Đông Đô mà đoạt Giang Đô, nhìn thì hung hiểm nhưng lại là tuyệt

diệu, Tùy quân tuyệt đối không ngờ chúng ta đánh Giang Đô, Mật công sau

khi xuôi nam tới Giang Đô chỉ cần vung tay hô lên thì hào kiệt khắp nơi

sẽ lao theo, đây tuyệt đối là diệu kế.

Ngụy Chinh cười khổ không nói gì.

- Ngụy tư mã, kế hay như vậy tại sao không trình báo lên đại vương.

- Đã trình báo rồi.

- Sao?

- Tuy nhiên không phải đích thân ta trình báo, đại nhân có hứng thú với

kế sách này nhưng lại thờ ơ, từ khi ta đưa thư tới nay đã bốn tháng

nhưng đại nhân lại không có động tĩnh.

- Tại sao?

Ngụy Chinh nói:

- Tần tướng quân ngươi không cần nói cũng biết, tại sao ta không tự mình trình báo lên?

- Không phải vì ta không muốn xuất đầu lộ diện mà là thật bất đắc dĩ, sau trận chiến ở Hắc Thạch quan, đại vương đối với ta ngày càng nghi kỵ tuy biểu hiện vẫn thân mật như trước nhưng ta cảm giác được hắn đối với ta

vô cùng băn khoăn, nguyên nhân chuyện này kỳ thực là vì uy vọng của ta

sau mỗi lần hiến kế cho đại vương.

Cho nên ta không thể không giả làm Từ Hồng Khách ở Lương phụ sơn đem kế sách này dâng lên.

Nhưng mà đại vương tuy hứng thú với kế sách của Từ Hồng Khách nhưng lại không có chút động tĩnh, kế sách này chỉ sợ khó thành.

Tần Quỳnh từ trong lời nói của Ngụy Chinh nghe ra được một sự khác thường.