Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu là tùy tùng thì cũng có hai nhân tuyển.
- Sài Thiệu, chồng của Tú Nương chính là vọng tộc ở Thái Nguyên, hắn có một huynh đệ tên là Sài Thanh, quyền cước cao minh, kiếm thuật vô song hơn nữa lại vô cùng cơ linh, đáng tin đáng cậy, có hắn đi theo sự an toàn của Đạo Huyền hiền chất không đáng ngại, quốc công thấy người này thế nào?
Sài Thiệu là con rể của Lý Uyên, Lý Uyên dĩ nhiên là tín nhiệm.
Còn Sài Thanh người này Lý Uyên cũng đã gặp đúng như Bùi Tịch nói, võ nghệ cao cường, nhạy bén, quan trọng nhất là Sài gia và Lý gia đã thành một thể, năm đó Lý Hiếu Cơ còn giả làm tộc nhân Sài thị, ẩn thân trong nhà bọn họ, cho nên đề nghị này Lý Uyên dĩ nhiên đồng ý, ngay cả Lý Hiếu Cơ cũng vô cùng hài lòng.
- Nhưng không biết người còn lại là ai?
- Sự an toàn được đảm bảo rồi còn cần một người kiến thức rộng rãi biết nhìn mặt nói chuyện.
- Ta nhớ dưới trướng của quốc công có một Tư Khải tòng quân, Vũ Sĩ Ược, từng làm thương nhân sau đó vì chuyện mở Thông Tế kênh đắc tội với Dương Tố, trốn về nhà, người này có tài có mưu lược, đọc thuộc Tam Quốc, văn có Vũ Sĩ Ược, võ có Sài Thanh, Đạo Huyền dĩ nhiên không cần phải lo lắng nữa.
Vũ Sĩ Ược?
Lý Uyên nghe được liền nở ra nụ cười rạng rỡ.
- Vũ Sĩ Ược đúng là lựa chọn phù hợp.
Vũ Sĩ Ược mặc dù là quan bái tư khải tòng quân nhưng cũng không cần phải báo cáo với bộ lại, chuẩn xác mà nói hắn xem như là phụ tá của quận trưởng, thuộc về quan tư của Lý Uyên.
Lý Uyên nghĩ tới đây liền có chủ trương.
- Bằng không phiền đệ vất vả một chuyên đưa Đao Huyền tới Củng huyện?
Lý Hiếu Cơ dĩ nhiên là vô cùng nguyện ý, thoáng một cái đã bốn năm trôi qua hắn chưa gặp lại con của mình, trong lòng dĩ nhiên là vô cùng nhớ nhung, Lý Uyên cũng nhìn ra tâm sự của Lý Hiếu Cơ cho nên để hắn đưa Lý Đạo Huyền tới Củng huyện, cha con cũng gặp được nhau.
- Vậy đệ khi nào thì đi?
- Ta sẽ mệnh cho Vũ Sĩ Ược và Sài Thanh tới, đêm nay đệ lên đường tiến về phía Sóc Phương.
- Được.
Lý Hiếu Cơ ừ một tiếng vô cùng kích động.
Bùi Tịch thâm ý nhìn theo bóng lưng của Lý Hiếu Cơ, dường như hơi hiểu ra ẩn tình, trên khóe miệng nở ra nụ cười quỷ dị.
***
Chạng vạng tối, Lý Thế Dân ngồi ở trong nhà, tay cầm bản khắc Tam Quốc Diễn Nghĩa phát hành của Lạc Phổ thư quán, từ từ mà đọc.
Trong thân áo trắng, tư thái của Lý Thế Dân trở nên nổi bật.
Đọc được một lúc Lý Thế Dân nhịn không được mà tán dương, sau đó lại cảm khái.
Ôn thị đang ở bên cạnh may vá quần áo liền hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân hôm nay tại sao lại cảm khái như vậy?
- Ta cảm khái năm đó không thể cùng với Bán Duyến Quân ở cạnh nhau nhiều hơn.
Hồi trước đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa khiến cho người ta nhiệt huyết xôi trào, chí lớn bừng bừng, hiện tại đọc Tam Quốc mới biết Bán Duyến Quân đúng là đại hiền đương thời, Tứ tỷ từng nói, Bán Duyến Quân thiếu vài phần khí khái hào hùng nhưng hiện tại mới biết được Bán Duyến Quân không hề thiếu.
Câu nói này cũng khiến cho Ôn thị thêm phần hiếu kỳ.
Nàng đang định mở miệng hỏi thăm thì bên ngoài đã có người truyền báo:
- Tam công tử và Vương tiên sinh tới cầu kiến.
Ôn thị vội vàng đứng dậy, cầm lấy bản tam quốc diễn nghĩa trong tay của Lý Thế Dân rồi khẽ nói:
- Tam thúc cùng Vương tiên sinh đã tới, nhị lang cần chú ý tới phong độ của mình, thiếp xuống dưới chuẩn bị tiệc rượu và thức ăn.
Ôn thị cũng xuất thân từ thư hương môn đệ tính tình dịu dàng hiền thục.
Lý Thế Dân cùng nàng như bạn thanh mai trúc mã, tình cảm hai người vô cùng tốt.
Nghe Ôn thị dặn dò xong, Lý Thế Dân chẳng những không có ý kiến mà còn gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ ghi ở trong lòng, một lát sau, Lý Huyền Phách cùng với Vương Thông đã đi vào trong đại sảnh, Lý Thế Dân vội vàng đón chào, sau đó cả ba ngồi xuống.
Mười bốn năm trôi qua, tướng mạo của Vương Thông cũng không có nhiều biến hóa.
Tuy nhiên sắc mặt của hắn tái nhợt, ánh mắt không còn như năm đó mười bốn năm khổ đọc, hắn đã chịu bao nhiêu khuất nhục bao nhiêu khổ sở, tiếp nhận cái danh là Vương bạch ngưu mà nguyên nhân gây ra là do Lý Ngôn Khánh,tuy nhiên Vương Thông không ghi hận Lý Ngôn Khánh mà còn cảm kích.
Nếu như không có Lý Ngôn Khánh, hiện nay chỉ sợ hắn vẫn là ếch ngồi đáy giếng.
Mười bốn năm trôi qua một thanh niên hào hoa phong nhã đã biến thành một nam tử bốn mươi tuổi.
Vương Thông trầm ổn ngồi ở một bên, cũng không mở miệng hỏi thăm xem Lý Thế Dân gọi hắn tới đây là có chuyện gì.
Nếu như ngay cả một chút công phu hàm dưỡng hắn cũng không có thì làm sao có thể có công danh? Vương Thông biết rõ, Lý Thế Dân tìm hắn nhất định là có chuyện quan trọng.
Quả nhiên, Lý Thế Dân và Vương Thông sau khi hàn huyên một lúc đã xoay chuyển lời nói, đàm luận đến sự tình ban đêm.
- Vừa rồi Lưu Văn Tĩnh phái người cho ta biết, không lâu trước đây Cửu thúc đã mang Sài Thanh và Vũ Sĩ Ược ra khỏi Thái Nguyên, hướng về phía Sóc phương mà tiến tới.
Ý của phụ thân là muốn tiễn Đạo Huyền tới Củng huyện đọc sách, ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, phụ thân đưa Đạo Huyền đi đọc sách là để làm gì đây?
- Đi Củng huyện đọc sách? Kỳ Lân quán sao?
- Đúng thế.
Lý Thế Dân hồi đáp.
- Nghe nói, Lý Ngôn Khánh mời Từ Văn Viễn tọa trấn Kỳ Lân quán, tuy nhiên hiện tại Củng huyện là nơi phức tạp chưa chắc là một nơi học tập tốt.
- Chỉ sợ Quốc công có ý khác.
Vương Thông trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Công tử vừa nói quốc công hôm qua nhận được một lá thư từ Huỳnh Dương gửi tới sao?
- Đúng thế.
- Tộc thúc của ta lúc này mời quốc công ra mặt nói tốt cho Vương Thế Sung.
Trong đầu Vương Thông hiện ra một chuyện, hắn dần dần liên hệ những manh mối.
Vương Thông đột nhiên nói:
- Công tử, chỉ sợ không lâu nữa Quốc công sẽ có hành động.
- Ý của tiên sinh là...
Lý Thế Dân sáng ngời hai mắt, lộ ra thần thái sáng quắc.
Vương Thông gật đầu:
- Nhị công tử cần chú ý, quốc công sắp tới có mời đại công tử trở về Thái Nguyên hay không, nếu như đại công tử trở về thì quốc công sắp khởi sự, nếu như đại công tử không trở về thì còn cần thời gian chuẩn bị, tuy nhiên nhị công tử cần phải biết thời biết thế, âm thầm ẩn nhẫn.
Lý Thế Dân lâm vào trầm tư.
Lý Huyền Phách đột nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân tại sao lại để cho Cửu thúc tiễn Đạo Huyền tới Củng huyện.
- Cửu thúc lịch duyệt phong phú, mà trước kia từng sinh hoạt ở Huỳnh Dương quận cho nên tinh tường nơi đó, phụ thân cho thúc ấy đi qua hẳn là muốn trợ giúp Đạo Huyền hiền đệ, tuy nhiên Cửu thúc cũng thật đáng thương, trước kia thúc ấy có một đứa con hiện tại sống hay chết cũng không rõ, những năm nay lại bốn phía phiêu linh.