Ví dụ như cường thịnh thế gia vọng tộc Hà Đông Bùi thị, nhân tài kiệt
xuất như Bùi Hành Nghiễm mỗi tháng cũng chỉ được nhận 150 quan tiền, mà
hắn đã hiệu lực rất lâu rồi, mà Lý Thế Dân tổn hao một thắng tới mười
lăm vạn quan hắn dùng gì mà nhiều như vậy?
Lý Hiếu Cơ ở dưới trướng Lý Uyên phụ trách chấp chưởng tài hàng.
Cho nên hắn đối với tiền tài của Lý Thế Dân rất hiểu rõ, nếu không phải Lý
Uyên gật đầu thì Lý Thế Dân mới hai mươi tuổi làm sao có thể được phép
tiêu nhiều tiền như vậy? Tuy Lý Hiếu Cơ không nói rõ nhưng Lý Ngôn Khánh hiểu được Lý thị đã sớm có chuẩn bị.
Tháng tư Lý Uyên
mệnh cho Lý Thế Dân cùng với Lưu Văn Tĩnh hai người mộ binh, mười ngày
đã mộ được vạn người miệng nói là đánh Lưu Vũ Chu nhưng phó lưu thủ
Vương Uy cùng Cao Quân nhã đã hoài nghi Lý Uyên mang lòng phản, Lý Uyên
biết được liền tiên thủ hạ vi cườn, đem hai người bắt lấy, tuyên bố với
bên ngoài là họ cấu kết với Đột Quyết, Đại Nghiệp năm thứ mười ba hắn
chém giết hai người này, khởi binh cướp lấy Quan Trung.
Tình huống đại khái là như thế, tin tức rõ ràng hiện tại không rõ lắm.
Lý Ngôn Khánh bỏ công báo xuống, khuôn mặt trở nên trầm ngâm.
- Cha cha định làm gì bây giờ?
Lý Hiếu Cơ ở trong phòng bồi hồi, tựa như đang do dự gì đó.
- Ngôn Khánh con thì sao, con muốn thế nào?
- Con quyết định tạm thời không hưởng ứng.
Lý Hiếu Cơ trừng to mắt thở nhẹ một tiếng:
- Ngôn Khánh, chẳng lẽ con định...
Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên biết Lý Hiếu Cơ định nói gì, hắn lắc đầu liên tục:
- Kỳ thật thúc phụ hiện tại khởi binh ở Thái Nguyên không hề có chút liên quan nào với con, cha cũng biết rõ chuyện này.
Lý Hiếu Cơ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Kỳ thật cũng không phải như thế nếu như lúc này Lý Ngôn Khánh hưởng ứng Lý Uyên có thể giảm bớt áp lực của hắn, dù sao Huỳnh Dương cũng là nội địa Trung Nguyên, trực tiếp uy hiếp Đông Đô, nếu như Lý Ngôn Khánh khởi
binh hưởng ứng Lý Uyên thì nhất định có thể hấp dẫn một nửa số binh lực
Tùy Quân ở Hà bắc, nhưng mà nguy hiểm của Lý Ngôn Khánh khi đó sẽ rất
lớn, ảnh hưởng tới tính mạng.
Tháng tư Lý Uyên mệnh cho Lý Thế
Dân cùng với Lưu Văn Tĩnh hai người mộ binh, mười ngày đã mộ được vạn
người miệng nói là đánh Lưu Vũ Chu nhưng phó lưu thủ Vương Uy cùng Cao
Quân nhã đã hoài nghi Lý Uyên mang lòng phản, Lý Uyên biết được liền
tiên thủ hạ vi cườn, đem hai người bắt lấy, tuyên bố với bên ngoài là họ cấu kết với Đột Quyết, Đại Nghiệp năm thứ mười ba hắn chém giết hai
người này, khởi binh cướp lấy Quan Trung.
Tình huống đại khái là như thế, tin tức rõ ràng hiện tại không rõ lắm.
Lý Ngôn Khánh bỏ công báo xuống, khuôn mặt trở nên trầm ngâm.
- Cha cha định làm gì bây giờ?
Lý Hiếu Cơ ở trong phòng bồi hồi, tựa như đang do dự gì đó.
- Ngôn Khánh con thì sao, con muốn thế nào?
- Con quyết định tạm thời không hưởng ứng.
Lý Hiếu Cơ trừng to mắt thở nhẹ một tiếng:
- Ngôn Khánh, chẳng lẽ con định...
Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên biết Lý Hiếu Cơ định nói gì, hắn lắc đầu liên tục:
- Kỳ thật thúc phụ hiện tại khởi binh ở Thái Nguyên không hề có chút liên quan nào với con, cha cũng biết rõ chuyện này.
Lý Hiếu Cơ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Kỳ thật cũng không phải như thế nếu như lúc này Lý Ngôn Khánh hưởng ứng Lý Uyên có thể giảm bớt áp lực của hắn, dù sao Huỳnh Dương cũng là nội địa Trung Nguyên, trực tiếp uy hiếp Đông Đô, nếu như Lý Ngôn Khánh khởi
binh hưởng ứng Lý Uyên thì nhất định có thể hấp dẫn một nửa số binh lực
Tùy Quân ở Hà bắc, nhưng mà nguy hiểm của Lý Ngôn Khánh khi đó sẽ rất
lớn, ảnh hưởng tới tính mạng.
- Huỳnh Dương chính là bình chướng của Đông Đô, cổ họng của sông Lạc.
- Nơi này là nơi tám phía giao nhau, hiện tại con hưởng ứng cho dù kết
minh với Lý Mật cũng sẽ bị bát phương công kích hơn nữa Lý Mật là người
không đáng tin, thời điểm mấu chốt có thể đâm con một đao. Vương Thế
Sung thì có đại thù với con, quả quyết không bỏ qua cho con, mặc dù con
đảm nhiệm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ tổng đốc bốn quận 52 huyện nhưng không phải toàn bộ đề là lực lượng của con. Bốn quận 52 huyện nghe thì
nhiều nhưng trong bốn quận này có bao nhiêu người nghe theo chiếu lệnh
của hoàng đế? Chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ nói khó nghe chỉ là một cái
vỏ bọc rỗng không mà thôi.
Cho nên con không thể hưởng ứng thúc
phụ hơn nữa thúc phụ hiện tại ngay cả chỗ dừng chân cũng không có, con
hưởng ứng có tác dụng gì?
- Muốn con hưởng ứng, dĩ nhiên là được.
- Nhưng phải đợi đến khi thúc phụ đứng vững đã, sau đó con không nói nhiều lời, lập tức khởi binh.
Lý Hiếu Cơ không tức giận ngược lại lộ ra một sự vui vẻ thỏa mãn.
- Ngọc oa nhi, con có thể bảo trì sự thanh tỉnh, nghĩ được như vậy ta cũng yên tâm.
Lý Ngôn Khánh nói rất đúng, nói thật chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ chấp
chưởng bốn quạn 52 huyện, bao gồm Huỳnh Dương quâ, Đông quận, Lương
quận, Dĩnh Hà quận. Trong bốn quận này, Đông quận hiện tại đã thối nát,
trở thành đại bản doanh của Ngõa Cương trại, Lương quận thì ốc không
mang nổi mình ốc, đã sớm thiếu sức dân, Dĩnh Hà quận cũng thế, là nơi
đạo phỉ tập kích quấy rối, Huỳnh Dương quận mặc dù còn nguyên khí nhưng
Khai Phong, Úy thị, Trịnh, Dương thành, Đai Lương thành năm huyện đã
thất thủ, trong tay Lý Ngôn Khánh chỉ còn vỏn vẹn sáu huyện, làm gì đến
52 huyện.
Chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ này nếu đến sớm hai tháng thì Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên có thể tập hợp một phần lực lượng.
Nhưng hiện tại thời gian cho hắn là quá ít.
Ngôn Khánh đến bây giờ đối với 52 huyện vẻn vẹn chỉ dừng lại ở cái tên, đại
bộ huyện thành hắn căn bản chưa đi qua chứ đừng nói là hiểu rõ.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh nghe câu nói kia của Lý Hiếu Cơ thì chấn động.
- Cha cha muốn tới đó sao?
Lý Hiếu Cơ nói:
- Dĩ nhiên là trở lại Thái Nguyên.
- Tại sao?
- Ngôn Khánh à, cha lần này tới đây một là để thúc tiến thân sự của con,
hiện tại đã xong, chuyện thứ hai là cha xem con ở bên này thế nào, có
cần cha giúp gì không, tuy nhiên sau khi tới thấy dưới trướng con binh
hùng tướng mạnh, có thể nói là chư hầu một phương, cha cũng yên tâm.
- Hôm nay thúc phụ con ở Thái Nguyên khởi binh, dĩ nhiên có trăm nghìn mối lo, nhu cầu cấp bách là nhân thủ.
- Tuy dưới trướng thúc phụ của con có không hề ít nhân vật tài giỏi, ví
dụ như tộc thúc của Vô Cấu, Trưởng Tôn Thuận Đức, còn có tộc chất của
thúc tổ là Đậu Tống, nhưng hiện tại cũng không thể thiếu một người nhà
giúp đỡ, thúc phụ con thu lưu ta nhiều năm như vậy ta cũng không thể
không báo đáp ân tình. Hơn nữa chuyện ở Tấn Dương phủ ta cũng quen
thuộc, có thể dễ dàng giúp thúc phụ con chuyện bề bộn.