Tiêu Hoài Tĩnh mở to hai mắt, thét lên một tiếng kinh hãi.
Trong tay của hắn cầm một cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa nhưng vẫn chưa kịp mở ra.
Vốn tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến không ngờ rằng cứ dễ dàng như vậy mà
chấm dứt, Tiêu Hoài Tĩnh kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh không quan tâm
thắng bại trước mặt trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
Nhớ ngày đó, Tiêu Hoài Tĩnh đảm nhiệm chức vụ Ngự Sử, Tiêu hoàng hậu đã âm thầm phái người mang tới một tin tức.
Nếu như Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương gặp khó khăn gì thì phải xuất thủ tương trợ, mật lệnh của Tiêu hoàng hậu ở bên trong, Tiêu Hoài Tĩnh đã cảm
thấy được ý của bà. Trương Tu Đà là tướng lãnh được hoàng đế tín nhiệm
nhưng Tiêu hoàng hậu không tín nhiệm người bà tín nhiệm chính là Lý Ngôn Khánh.
Tuy không rõ Tiêu hoàng hậu tại sao lại sắp xếp như vậy nhưng Tiêu Hoài Tĩnh vẫn quyết ý nghe theo.
Đây cũng là lý do mà lúc hắn đối mặt với Trương Tu Đà thì cao ngạo mà khi Lý Ngôn Khánh xuất hiện thì lại cung kính.
Hiện tại có lẽ quyết định này của Tiêu hoàng hậu không phải không có đạo lý, Lý Ngôn Khánh đúng là đáng để bà tin cậy.
- Tiêu ngự sử, ngươi lập tức phái người tiến về Huỳnh Dương, truyền tin chiến thắng.
- Ty chức sẽ đi sắp xếp.
Tiêu Hoài Tĩnh đột nhiên hiểu ra, Lý Ngôn Khánh vì sao lại quyết định tiêu diệt quân Ngõa Cương ngoài Hổ Lao quan.
Trương Tu Đà chết trận đối với Huỳnh Dương là một đả kích rất lớn, lúc này
Huỳnh Dương rất cần chiến thắng để chủ trì đại cuộc, vì vậy hiện tại Lý
Ngôn Khánh xuất hiện đem quân Ngõa Cương đánh tan tác ở ngoài quan ngoại chắc chắn khiến cho quận trưởng Dương Khánh có lại dũng khí.
- Nhưng không biết trình báo thế nào?
Lý Ngôn Khánh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Toàn quân bị diệt.
- Sao?
- Báo cho Tuân vương điện hạ, chúng ta ở bên bờ Ký Thủy đã tiêu diệt toàn bộ đội ngũ tiền phong của Ngõa Cương, chém giết chủ soái Ngô Hác Các.
Phải trình báo như vậy để Dương Khánh an tâm.
Tiêu Hoài Tĩnh lập tức xuống dưới sắp xếp hơn nữa còn phái người kiểm kê lại chiến trường.
Quan quân trông coi Hổ Lao quan vốn hữu khí vô lực liền trở nên hưng phấn.
Vô số người leo lên đầu tường Hổ Lao quan, đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Ánh mặt trời chiếu xéo xuống, ở phía xa xa xuất hiện một chi binh mã.
Người đi đầu đúng là Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín.
Ô Điêu Mã dưới chân của La Sĩ Tín trên cổ còn buộc một cái đầu người đầm đìa máu.
Mà Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cùng với Vương Phục Bảo ba người thì suất
lĩnh một chi binh mã áp giải tù binh như một con rồng dài từ từ đi tới.
Bùi Hành Nghiễm cùng với La Sĩ Tín đột nhiên phóng ngựa như bay vào dưới thành Hổ Lao quan.
La Sĩ Tín ghìm chặt ngựa, tháo đầu của Ngô Hác Các giơ lên trên cao.
Trên khuôn mặt của hắn nở ra một nụ cười tươi.
Lý Ngôn Khánh nheo mắt lại, mím môi tay vịn tường thành cũng nở ra một nụ cười.
- Huỳnh Dương Lý vô địch.
La Sĩ Tín rống to một tiếng quanh quẩn xung quanh Hổ Lao quan.
Bùi Hành Nghiễm cũng thúc Đạp Tuyết Sư Tử lên cùng La Sĩ Tín ghìm ngựa song chùy vung lên không trung va chạm vào nhau, phát ra âm thanh vang vọng.
Hắn cũng nhìn lên tường thành lớn tiếng la lên:
- Huỳnh Dương Lý vô địch.
Hai người thay phiên nhau cất cao giọng tùy quân ở phía dưới thành cũng giơ binh khí trong tay cao lên mà hét lớn:
- Huỳnh Dương Lý vô địch.
- Huỳnh Dương Lý vô địch.
Thanh âm kia hội tụ tại một chỗ, vang vọng cả bầu trời.
Ở trên đầu thành ánh mắt của Tùy quân nhìn Lý Ngôn Khánh cũng trở nên khác biệt.
Thời gian trôi qua bọn họ vẫn không ngừng giơ binh khí cao lên khỏi đầu mà hét lớn:
- Huỳnh Dương Lý vô địch.
Trương Tu Đà tuy chết rồi nhưng chúng ta còn Lý vô địch.
Dù sao những Tùy quân ở Hổ Lao quan tiếp nhận Lý Ngôn Khánh vẫn dễ dàng
hơn so với Trương Tu Đà, vì Trương Tu Đà chiến tích trác tuyệt thanh
danh truyền xa nhưng không phải là người Huỳnh Dương mà Lý Ngôn Khánh
luận thanh danh so với Trương Tu Đà cũng không kém gì, mấu chốt nhất là
hắn là người ở Huỳnh Dương, sinh trưởng ở Huỳnh Dương, là sự kiêu ngạo
của Huỳnh Dương.
Mặc kệ Lý Ngôn Khánh họ Trịnh hay là họ Lý thì tình cảm quê cha đất tổ này Trương Tu Đà không thể nào sánh được.
Kỳ thật cái gọi là sĩ khí là một tồn tại huyền diệu.
Một hồi đại bại có thể khiến cho nó bị đánh mất, nhưng đại thắng lại khiến
nó bùng cháy, Lý Ngôn Khánh nghe tiếng hô to có thể cảm nhận được trong
lòng họ hiện tại tràn ngập chiến ý.
Từ giờ khắc này bọn họ chỉ trung với một mình ta.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh càng thêm tươi, hắn đứng ở trên
cổng thành vươn tay nhìn tướng sĩ tùy quân, ngón trỏ và ngón giữa dựng
thẳng lên làm ra một thủ thế kinh điển của đời sau.
Thắng lợi.
Đây chỉ là một thắng lợi về sau chúng ta sẽ có nhiều thắng lợi hơn.
- Lý vô địch.
- Lý vô địch.
Thanh âm gọi ầm ĩ liên tiếp.
Lúc này Lý Ngôn Khánh đối với thanh âm này đã ù cả tai.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa.
Đây chỉ là một trận thắn, chiến đấu chân chính vẫn là đấu với Lý Mật, nhận một thiệt thòi như vậy hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Huỳnh Dương Đông Lâm tự.
Trương Tu Đà chết trận đối với Dương Khánh mà nói là một đả kích vô cùng lớn,
vốn tưởng rằng Trương Tu Đà tới đây Huỳnh Dương có thể vô tư không ngờ
mới qua hai ba tháng mà thôi, Trương Tu Đà sau khi thắng mấy trận đã quỷ dị chết ở trên chiến trường.
Phỉ tặc mạnh mẽ như vậy sao?
Năng lực của Trương Tu Đà đã được chứng minh ở Tề quận.
Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Vương Bạc tạo phản, hắn đến đó nhậm chức, bao nhiêu anh hùng đã ngã xuống trước mặt Trương Tu Đà.
- Vương Bạc Hác Hiếu Đức, Tả Hiếu Hữu, Lô Minh Nguyệt.
Nhiều anh hùng như vậy mà vẫn không phải là đối thủ của Trương Tu Đà, hiện
tại Trương Tu Đà chết trận ở Huỳnh Dương có phải nói rõ là thực lực của
quân Ngõa Cương đã đến tình trạng không gì có thể kháng cự được? Dương
Khánh mặc dù là Tuân vương tôn quý nhưng hắn không có tình cảm với tôn
thất, tin dữ Trương Tu Đà bị chết truyền tới Huỳnh Dương phản ứng đầu
tiên của hắn không phải là báo thù cho Trương Tu Đà mà suy nghĩ có nên
đầu hàng hay không.
Hắn thậm chí còn tính toán rằng chờ quân Ngõa Cương công phá Hổ Lao quan xong hắn sẽ dâng Huỳnh Dương quận lên.
Đến lúc đó hắn cũng không phải là Dương Khánh nữa rồi, hắn sẽ học theo Lý
Ngôn Khánh đoạt tuyệt với Dương gia, đổi họ. Trên danh nghĩa Dương Khánh đang ở trong Động Lâm tự suy nghĩ đối sách nhưng thực tế đang quan sát
thế cục.
Hắn muốn nhìn xem thế cục của Huỳnh Dương rốt cuộc sẽ trở thành thế nào.
Còn nữa cũng không phải hắn muốn đầu hàng là có thể đầu hàng.
Huỳnh Dương quận những thế trụ đại tộc kia cũng rất quan trọng muốn đầu hàng thì phải hợp tác với bọn họ.