Đây cũng là nguyên nhân hắn bộc lộ thân phận của Đóa Đóa nhưng không nói cho Liễu Chu Thần biết Lý Ngôn Khánh chính là con của mình, xem ra
Huỳnh Dương quận phức tạp hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều.
Lý Hiếu Cơ nghĩ tới đây, chau mày đứng dậy đi xuống lầu.
Đêm khuya rơi xuống một trận mưa, xóa tan nóng bức của mù hạ.
Vương Hoàng đi vào cửa hông của huyện nha, tự mình tới hồ nước sau hậu hoa
viên, trong đình vang rền những tiếng ếch kêu, Sài Hiếu Hòa ngồi ở trong đó, kế bên treo một chiếc đèn lồng, đang cầm sách xem vô cùng chăm chí, tựa hồ đối với những tiếng ếch kêu kia không thèm để ý chút nào, Vương
Hoàng tiến tới hắn mới ngẩng đầu nhìn lại.
Buông quyển sách ra, Sài Hiếu Hòa mỉm cười.
Vương Hoàng hỏi:
- Tiếng ếch kêu ồn ào như vậy, mà Sài công vẫn có thể yên ổn mà đọc, định lực này đúng là cao minh.
Sài Hiếu Hòa cười ha hả:
- Trong lúc rảnh rối đấu khí với đám súc sinh này mà thôi, lúc đầu ta
cũng có ảnh hưởng nhưng về sau chúng ta càng ồn ào ta càng tìm cách cho
mình tĩnh tâm, dần dà sự ồn ào của chúng chỉ giống như là gió mát thổi
vào mặt.
Vương Hoàng liên tục vỗ tay tán thưởng, ngồi xuống bên cạnh Sài Hiếu Hòa.
- Vương công đêm khuya tới đây không biết có gì chỉ giáo:
Vương Hoàng cười nói:
- Kỳ thực lão phu lần này tới đây là nhận sự phó thác của chúa công, có chuyện muốn thỉnh giáo Sài công.
- Thỉnh giáo tại hạ?
Vương Hoàng nói:
- Lý lang quân lần này muốn lấy chức Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, nhưng lại khó khăn trùng trùng điệp điệp.
- Trước Vương Thế Sung cùng Lý lang tranh chấp, hôm nay lại có chuyện
quận trưởng kiêng kỵ lang quân, bất đắc dĩ Lý lang quân đành phải âm
thầm giả vờ có mâu thuẫn với Từ lang quân nhưng Tuân vương điện hạ lại
muốn dò xét xem nhị hổ tranh giành là thật hay giả.
Cho nên Lý lang quân muốn thỉnh giáo Sài công tình huống này nên làm sao cho phải.
Vương Hoàng nói xong nhắm mắt lại.
Lý Hiếu Cơ sau khi đem tin tức lấy được từ bên Liễu Chu Thần nói cho Lý
Ngôn Khánh khiến cho Lý Ngôn Khánh phải kinh hãi một phen, cho dù công
phu dưỡng khí rất lớn cũng phải giật mình.
Trên thực tế chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ cho đến nay vẫn chưa có tin tức, Lý Ngôn Khánh nhiều ít cũng đoán được chút ẩn tình.
Trong đó mấu chốt sợ không phải ở Giang Đô, Lạc Dương mà đã dời đến Huỳnh Dương quận.
Với tính tình cẩn thận của Dương Khánh thì làm sao không lo lắng một phen,
chỉ là Dương Khánh rõ ràng thiết lập kế sách cho nhị hổ tương tranh đúng là cao minh, chuyện này đúng là bắt buộc Lý Ngôn Khánh và Từ Thế Tích
đao thương thật sự với nhau, đây làm sao có thể là kết quả mà Lý Ngôn
Khánh chờ đợi.
Hắn và Từ Thế Tích quan hệ như vậy làm sao có thể bất hòa.
May mắn hôm nay phụ thân gặp Liễu Chu Thần, nếu không sẽ rất phiền toái.
Vì vậy Ngôn Khánh tìm tơi shh.
- Vương công, vương công nói Sài Hiếu Hòa là người có tài kinh bang tế
thế, ta không phải kôg tin nhưng Kỳ Lân đài này với ta và Vương công đều có ý nghĩa trọng đại.
- Ta đánh bại Lý nghịch, con như hoàn
thành khảo nghiệm của hắn đối với ta, còn ta hiện tạ muốn biết thực học
của hắn, chuyện này giao cho hắn xử lý, hóa giải tai nạn lần này cho ta.
Kỳ thật Lý Ngôn Khánh cùng với Vương Hoàng quả thật muốn giải quyết vấn đề này không phải không có biện pháp.
Nhưng Lý Ngôn Khánh không muốn đơn giản hóa giải như vậy hắn muốn mượn cơ hội này mà lĩnh giáo Sài Hiếu Hòa một phen, Vương Hoàng nói miệng không có
bằng chứng, có một số việc cần phải chứng minh mới được, Vương Hoàng
cũng biết, Sài Hiếu Hòa tuy động tâm nhưng muốn để Lý Ngôn Khánh tiếp
nhận thì cũng không dễ dàng gì, hắn cũng biết Kỳ Lân đài này quan trọng
với Lý Ngôn Khánh thế nào.
Sài Hiếu Hòa khẽ giật mình, sau đó chợt hiểu ý đồ lần này đến của Vương Hoàng.
Vốn tưởng rằng mình còn có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này nhưng khi
sự tình đến trước mặt Sài Hiếu Hòa vẫn cảm thấy kích động.
Đối với Lý Mật, hắn đã hết lòng.
Vì Bồ Sơn công doanh mà Sài Hiếu Hòa đã chịu đựng khổ sở giam cầm một năm.
Tuy Lý Ngôn Khánh cũng không làm khó Sài Hiếu Hòa nhưng đã khiến Sài Hiếu
Hòa mất đi khả năng thi triển, Sài Hiếu Hòa đích thật là chịu ân của Lý
Mật, nhưng không có nghĩa hắn sẽ đem tất cả giao phó cho Lý Mật. Hắn
trao Thu Phổ cho Lý Mật, ở Củng huyện nghĩ trăm phương nghìn kế, đến nay hắn không còn nợ ân tình của Lý Mật nữa.
Hiện tại hắn cần sân khấu, một sân khấu rộng lớn.
Trong lòng hắn cũng thầm muốn Lý Ngôn Khánh tiếp nhận hắn.
Mà bây giờ, cơ hội đã tới.
Sài Hiếu Hòa hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, trong tiếng ếch kêu hỗn loan, hắn đi tới bên cạnh lương đình mà vịn lan can.
- Nếu như không muốn tranh đấu với nhau thì tại sao không đi ra ngoài?
- Sao?
- Dương Khánh trước cung kính tại sao hiện tại lại có hành động?
Sài Hiếu Hòa bình tĩnh nói:
- Không phải vì Lý nghịch lui binh mà là vì bên ngoài Huỳnh Dương đã không còn phản tặc.
- Dương Khánh tự cho là nguy cơ của Huỳnh Dương đã được giải từ cho nên nghị kỵ Lý lang quân.
- Nhưng nếu nguy cơ vẫn còn thì hắn tiếp tục làm khó dễ nữa không? Kỳ
thực phương pháp rất đơn giản, Huỳnh Dương quận hiện tại dung nạp hai
lão hổ, đích thực là phiền phức, chỉ cần Từ lang quân ra ngoài chinh
chiến, kế để cho hai hổ tranh giành này cũng không còn tác dụng, tuy
nhiên Từ lang quân phải xuất kích thế nào để Dương Khánh không sinh
nghi? Đúng rồi, ta vài ngày trước có xem công báo, bệ hạ quyết ý làm lại kho lương Lê Dương mà binh lính trực thuộc Hác Hiếu Đức tựa hồ đã di
động về phía Lê Dương kho, đã vậy tại sao không để Từ lang quân tới Lê
Dương?
Vương Hoàng mở to con mắt nhìn Sài Hiếu Hòa.
- Chuyện này cần phải bao lâu mới hoàn thành mục tiêu.
- Hai mươi ngày, nhất định sau đó sẽ khiến Dương Khánh cúi đầu.
Vương Hoàng đứng lên đi ra ngoài.
Hắn đi hai bước sau đó nói với Sài Hiếu Hòa:
- Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ lệnh cho Thẩm Quang tới phủ nha, tất cả những thứ cần thiết có thể đưa ra với hắn.
Vương Hoàng là người xây dựng Kỳ Lân đài, có quyền quyết định hoàn toàn.
Thậm chí hắn không cần thỉnh giáo Lý Ngôn Khánh, mà có thể tự mình quyết đoán.
Cùng lúc đó, Sài Hiếu Hòa cũng thở ra một hơi.
Cùng Vương Hoàng nói chuyện với nhau, xiêm y sau lưng của hắn đã ướt đẫm.
Lý Ngôn Khánh cũng không đi hỏi thăm Vương Hoàng.
Bởi vì hắn tin rằng Vương Hoàng sẽ đem chuyện này xử lý thỏa đáng, hơn nữa
hắn đúng là không có thời gian hỏi thăm chuyện này, ngày đại thân cuối
cùng đã đến, người tới đây hỏi thăm không hề ít, Lý Ngôn Khánh căn bản
không thể bận tâm đến chuyện khác.