Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh rất nhanh suy nghĩ được huyền cơ trong đó.
Xem ra cô cô nhắc nhở ta không cần phải ôm lấy một cái cây đã mục nát, có
lẽ Bùi Thục Anh đã nhìn thấy, Tùy Thất đã khó có thể bền bỉ nữa.
Ngôn Khánh trong lòng đột nhiên cao hứng trở lại.
Cô cô còn quan tâm tới ta như vậy cho thấy trong lòng nàng còn có ta.
- Lão Thẩm Phù sơn ở nơi nào?
Thẩm Quang khẽ giật mình.
- Phù sơn có không ít, Lĩnh Nam cũng có, Lâm Truy quận cũng có... thiên
hạ Phù sơn có tới bảy chỗ, tuy nhiên noroi danh gần đây là ở Đan dương
quận, ở Đan Dương quạn có hai tòa núi, một tòa là Phù Độ sơn, một tòa là Phù Thiếu sơn. Viên Thành Thủ, Viên chân nhân từng tu hành qua ở Phù Độ sơn.
Đan Dương quận Phù Độ sơn?
Lý Ngôn Khánh nhớ kỹ cái tên này.
- Lão Thẩm ngươi lập tứ tuyển ngươi hừng đông tiến tới Đan Dương quân cầu kiến quận úy Phòng Kiều.
Nói xong Ngôn Khánh trở về thư phòng.
Thế cục Giang Nam không quá ổn định.
Bùi Thục Anh lúc này đi Đan Dương quận thật nguy hiểm, tuy nhiên không cần
phải lo lắng có Phòng Ngạn Khiêm, Phòng Huyền Linh, Tạ Ánh Đăng ở Đan
Dương quận chấp chưởng binh quyền, Bùi Thục Anh ở Đan Dương quận được ba bọn họ trông nom chắc sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi viết thư xong cho Phòng Huyền Linh, Lý Ngôn Khánh đẩy cửa sổ ra, đứng ở bên cạnh đó.
Hắn ngửa mặt lên trời ngưng mắt nhìn sao sáng chói trên đó, hai tay chắp trước ngực, nhẹ giọng nói:
- Cô cô, cô cô cũng phải bảo trọng.
Một chiếc xe từ từ lăn bánh tới Củng huyện.
Trên xe cắm một lá cỡ, viết chữ Dương rất to, có rất nhiều người hầu đi theo, lộ ra sự uy vũ đặc biệt.
Khí phái như thế ngoại trừ là xe của Huỳnh Dương quận trưởng, Tuân vương Dương Khánh thì còn có thể là ai?
Xe đi vào trong huyện thành Củng huyên, có thị vệ đến trình công văn, Liễu Chu Thần cũng không xuống xe, vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Một hồi vó ngựa truyền tới từ phía sau cỗ xe.
Liễu Chu Thần xuyên qua cửa sổ mà nhìn lại thì thấy một độ kỵ mã nhanh như
điện chớp xẹt qua, đột kỵ mã này có chừng hai mươi người, đi trước là
một lão giả, dưới chân là một thớt ngựa tốt, phong thái nhẹ nhàng đơn
bạc, eo đeo đai lưng ngọc, chân đeo giày màu đen, dưới sườn là một thanh lợi kiếm.
Xem tuổi tác thì lão nhân này đã bốn mươi năm mươi tuổi.
Mày rậm mắt to, sống mũi cao, tướng mạo oai hùng.
Liễu Chu Thần chỉ vô tình nhìn thoáng qua không ngờ như sấm đánh bên tai,
hắn há hốc giật mình mà nhìn, đám người giữ cổng tôn kính tiếp đón không hề ngăn cản quay trở lại Củng huyện.
Tại sao lại là hắn?
Liễu Chu Thần vội vàng đứng dậy ra khỏi thùng xe.
- Vừa rồi những người kia lai lịch thế nào?
Có hạ nhân vội vàng đi nghe ngóng sau đó nhanh chóng quay trở về bẩm báo.
- Lang quân, vừa rồi những người kia đề là người nhà của Lý phủ, lão nhân kia nghe nói là sư phụ của Lý lang quân, tên là Lý Cơ.
Lần này Lý lang quân thàn thân, ông ấy là trưởng bối duy nhất cho nên Củng huyện cao thấp đều vô cùng kính trọng.
- Lý Cơ sao?
Liễu Chu Thần nghe được thì nghĩ nghĩ.
- Liễu lang quân chúng ta tới thẳng Lý phủ luôn chứ?
- Không tạm thời chúng ta không đi Lý phủ, tìm một chỗ ở Củng huyện, đợi
Lý lang quân tiến hành đại thân chúng ta tới chúc mừng cũng không muộn.
- Vâng.
Liễu Chu Thần tuy chỉ là gia thần của Dương Khánh nhưng là phụ tá được Dương Khánh tín nhiêm nhất.
Cho nên những người này phần lớn đều xưng hô với Liễu Chu Thần là lang
quân. Mà lần này, Liễu Chu Thần phụng mệnh Dương Khánh tới đây dự lễ
thành thân của Lý Ngôn Khánh, tất cả mọi chuyện đều do Liễu Chu Thần chủ trương.
Lý Hiếu Cơ ở Củng huyện thời gian vừa qua vô cùng tiêu dao tự tại.
Mắt thấy thân sự của Lý Ngôn Khánh sắp tới, tâm sự của hắn cũng chấm dứt,
tuy nhiên hắn không thể dùng thân phận phụ thân của Lý Ngôn Khánh để
xuất hiện, chỉ có thể dùng thân phận sư phụ, là trưởng bối duy nhất tham dự, cũng xem như là an ủi.
Lý Hiếu Cơ ở trong Lý phủ mỗi ngày đều mang người đi du sơn ngoạn thủy hoặc ở tửu quán thưởng thức đồ ăn.
Thời gian trôi qua, Lý Hiếu Cơ càng ngày càng kinh dị, Lý Ngôn Khánh ở Củng
huyện uy vọng rất xa, thậm chí ngay cả quan phủ danh vọng cũng không
bằng. Lý Ngôn Khánh hàng năm đều có quán cứu tế, cứu sống vô số lưu dân, bốn chữ Lý địa thiện nhân này cũng không phải ngẫu nhiên mà được, người dân Củng huyện có thể không biết huyện lệnh là ai, nhưng Ngôn Khánh ở
Lý phủ, ai không biết ở nơi nào thì nửa bước khó đi.
Hơn nữa Hắc Thạch quan đại thắng, thanh danh của Lý Ngôn Khánh không ngừng tăng lên.
Thậm chí dân chúng ở Huỳnh Dương huyện, Quản thành huyện cũng vô cùng tôn trọng.
Hôm nay Lý Hiếu Cơ giống như hàng ngày, chọn rượu thức ăn, ngồi ở bên cạnh
cửa sổ tửu lâu dùng cơm, sau khi ăn hết hai phần, chợt nghe tùy tùng
trầm giọng quát:
- Vị tiên sinh này, chủ nhân nhà ta đang dùng cơm, xin chớ quấy rầy.
- Lý Cơ huynh không biết còn nhận ra coso nhân không.
Người tới không rời đi mà lớn tiếng gọi Lý Hiếu Cơ.
Lý Hiếu Cơ khẽ giật minh quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thì không sao, nhưng khi nhìn thấy Lý Hiếu Cơ run lên, suýt chút
nữa là rớt cả đũa, hắn đứng dậy, khoát tay ý bảo tùy tùng đưa người kia
tới.
- Ngươi là... Chu Thần hiền đệ.
Người tới đúng là Liễu Chu Thần.
Tuy nhiên hắn không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, mặc một bộ thanh sam, chân đeo hắc giày, tiến tới trước mặt Lý Hiếu Cơ.
Xem biểu hiện thì Liễu Chu Thần rất bình tĩnh.
Tuy nhiên trong mắt của hắn lại hiện ra vẻ nóng bỏng và kích độ
- Lý huynh, ba mươi năm trôi qua rồi huynh vẫn khỏe mạnh chứ?
- Tất cả đều tốt.
Lý Hiếu Cơ vô cùng kích động, tiến lên nắm lấy cánh tay của Liễu Chu Thần:
- Hiền đệ những năm gần đây đệ có như ý không?
Liễu Chu Thần cố gắng kìm chế kích động trong lòng của mình mà khẽ gật đầu.
Hắn dò xét Lý Hiếu Cơ từ trên xuống dưới sau đó hạ giọng nói:
- Ba mươi năm trước ở Lạc Dương từ biệt, huynh trưởng hiện tại trở nên già nua rất nhiều.
- Ha ha, hối hả ngược xuôi làm sao có thể không già cho được?
Còn nữa thời gian trôi qua thoáng chốc đã là ba mươi năm, hiền đệ cũng không có biến hóa quá lớn.
Đôi mắt của Liễu Chu Thần hơi ươn ướt.
Hai người ngồi xuống, Lý Hiếu Cơ hướng về phía tùy tùng ra dấu, các tùy
tùng lập tức đi ra ngoài, để cho hai người thuận tiện nói chuyện với
nhau.