Soán Đường

Quyển 8 - Chương 59: Chiêu hàng Lưu Hắc Các

Hắn nhìn danh tự thứ nhất thì ngạc nhiên.

- Lưu Hắc Các?

Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu:

- Người này không phải là phiêu kỵ tướng quân của Cự Mộc doanh hay sao? Tại sao lại bị bắt làm tù binh?

- Ha ha, ngày ấy Sĩ Tín bọn họ phục kích Cự Mộc doanh cùng Hỏa doanh.

Trình Giảo Kim thấy tình huống không ổn cho nên mang theo Hỏa doanh chạy đi

chỉ để lại Cự Mộc doanh của Lưu Hắc Các lại, người này rất lợi hại chẳng những võ nghệ cao cường mà còn hiểu được biến hóa của trận thế, khiến

cho La Sĩ Tín gặp không ít phiền toái, nếu như không có lão Hùng chế trụ hắn thì chỉ sợ không bắt được. Sau khi bị bắt hắn rất cường ngạnh,

tuyệt thực muốn chết.

Nhưng Vô Kỵ đã cảnh báo hắn, nếu hắn chết rồi, tám nghìn tù binh cũng chôn sống cùng hắn.

Vốn Lưu Hắc Các đem sinh tử không để trong lòng nhưng nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói vậy hắn không tuyệt thực nữa.

Có người nhắc nhở hắn, Lý lang quân lúc biết hắn được là Lưu Hắc Các từng lộ ra vẻ do dự, giống như có hứng thú với hắn.

Kỳ thực lúc đó Lý Ngôn Khánh trầm tư không phải có nhiều hứng thú với Lưu

Hắc Các mà là nghi hoặc Lưu Hắc Các dưới trướng Lý Mật này có phải Lưu

Hắc Các trong lịch sử hay không.

Nhưng mà với địa vị của Lý Ngôn Khánh thì mỗi cử động của hắn đề ucos người chú ý.

Hắn trầm tư như vậy không ngờ lại cứu được một mạng của Lưu Hắc Các.

Trưởng Tôn Vô Kỵ là nhân vật bậc nào, nếu hắn làm ra vẻ hung ác thì thật sự

dọa người, Lưu Hắc Các bị Trưởng Tôn Vô Kỵ làm cho giật mình không dám

cậy mạnh nữa.

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng rồi ngẩng đầu lên nói:

- Vô Kỵ không ngờ đã quyết đoán như vậy.

Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút dáng vẻ thư sinh nhưng từ khi phụ trách sự vụ cụ thể

hắn bắt đầu trở nên quả quyết, lại có vài phần tàn nhẫn, đây cũng là kết quả mà Lý Ngôn Khánh mong muốn.

Đỗ Như Hối nói:

- Trưởng Tôn lang quân sau một thời gian nữa sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.

Lý Ngôn Khánh cười cười không tiếp lời Đỗ Như Hối.

- Tổ Quân Ngạn, đây không phải là người viết ra thập đại tội của con người dưới trướng Lý nghịch sao?

Đỗ Như Hối gật đầu nói:

- Đúng thế, Tổ Quân Ngạn chính là con của Tổ Ban, tài hoa xuất chúng, văn vẻ hoa mỹ, tuy nhiên phụ thân của hắn là Tổ Ban từng muốn sửa đổi triều luật cho nên năm đó Tiết Đạo Hành để cử hắn cho tiên hoàng lại bị tiên

hoàng nói: Người này muốn sửa triều luận, là hành vi của gian nhân,

không đáng trọng dụng.

Về sau bệ hạ đăng cơ mặc dù có phần tán

thưởng đối với hắn nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi tiên đế nên không trọng

dụng, hắn rơi vào đường cùng cho nên mới đầu phục Lý nghịch, Ngôn Khánh, Mã Chu đi rồi, ở bên cạnh ngươi thiếu khuyết một thư ký, mặc dù Thuần

Phong tận tâm nhưng dù sao niên kỷ của hắn cũng còn nhỏ.

Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại rồi nói:

- Hắn đối với Tùy thất có cừu hận làm sao có thể hàng đệ?

- Đệ đi dĩ nhiên là không được nhưng có một người đi có thể thành công.

Ngôn Khánh khẽ giật mình, lập tức hiểu ra ý của Đỗ Như Hối.

- Lão Đỗ hẳn là Tiết đại lang?

- Đúng thế.

Đỗ Như Hối nói:

- Cha của Tiết đại lang chính là Tiết Đạo Hành, có mắt nhìn người coi

trọng Tổ Quân Ngạn mặc dù về sau tiên đế không cần hắn nhưng Tiết đại

gia cũng giúp đỡ rất nhiều, Tổ Quân Ngạn cả đời cảm kích Tiết Đạo Hành,

nếu như Tiết đại lang ra mặt thì hắn làm sao có thể không hàng?

Ngôn Khánh liền nói:

- Nhưng mà hiện tại Tiết đại lang ở Hào Đồ ổ không ở đây.

- Hắn quay trở lại Hào Đồi ổ làm chi?

- Trước đây đệ không phải đã nói sao, hắn muốn đặt mua sản nghiệp, vừa

vặn có một phú hào ở Củng huyện vì tình hình chiến loạn không thôi đạo

phỉ tàn sát bừa bãi cho nên Mã Tam Bảo tìm tới hắn, mua điền trang của

hắn tặng cho Tiết đại lang.

- Huynh cũng biết lão Tiết là người trời sinh ngạo khí.

- Hắn tạm trú ở Hào Đồi ổ cũng là bất đắc dĩ hiện tại có thôn trang dĩ

nhiên là phải vội vã dọn nhà, ta đoán chừng hiện tại hắn đi Hào Đồi ổ là chuẩn bị cho chuyện này.

- Vậy thì đi tìm hắn.

Đỗ Như Hối cực kỳ bất mãn:

- Đại chiến tuy trôi qua nhưng có trăm công nghìn việc, ta phải đầu váng

mắt hoa giải quyết vậy mà hắn lại tới Hào Đồi ổ hưởng thanh nhàn, không

được đệ phải kéo hắn về cho ta, ta còn có chuyện cần phải thương nghị

với hắn. Ngôn Khánh chuyện này giao cho đệ phải mau chóng lôi hắn về.

Lý Ngôn Khánh liền nở ra một nụ cười:

- Đã vậy thì đệ đi một chuyến.

Hắn đứng lên khép danh sách lại trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Huynh nói với Vô Kỵ giúp đệ kêu hắn cùng với đệ tới Hào Đồi ổ.

- Bùi cô cô bọn họ đã tới hơn một tháng mà đệ không thể rảnh rỗi tới thăm, vừa vặn Vô Kỵ đã lâu chưa về thăm nhà.

Đỗ Như Hối vui vẻ đáp ứng.

- Danh sách huynh để lại, sau khi trở về từ Hào Đồi, đệ cùng huynh thương nghị.

Đỗ Như Hối liền gật đầu, cùng Lý Ngôn Khánh cáo từ.

Sau khi tiễn Đỗ Như Hối đi rồi, Lý Ngôn Khánh bắt đầu tính toán.

Lần này Hắc Thạch quan đại thắng, Củng huyện nhất định có thái bình ngắn

ngủi, tới mùa thu hoạch chiến sự lại tiếp tục, lúc đó chẳng hằn mình

cũng đã leo lên chức Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, tất cả các thành viên cũng

cần phải điều chỉnh.

Ở bên Hắc Thạch phủ không cần chuyển biến quá nhiều.

Cho dù mình không ở Hắc Thạch quan thì Đỗ Như Hối cũng có thể xử lý tốt mọi sự vụ.

Phí Thanh Nô chết trận, Tô Bao tuổi tác cũng đã lớn, sau khi chiến sự chấm

dứt Tô Bao cần phải nghỉ ngơi một phen, nghĩ đi nghĩ lại Hắc Thạch quan

là bình chướng cuối cùng của Đông Đô, ở chỗ binh gia giao trinh, chiến

sự quá nhiều, Tô Bao tuy sáng tạo ra tam giác trận độc đáo nhưng mà tính tình hơi nhu hòa, khó có thể đảm nhiệm trách nhiệm lớn.

Cho nên Lý Ngôn Khánh trải rộng một tờ giấy ra, viết tên Tô Bao xuống, đằng sau hắn là bốn chữ huyện úy Củng huyện.

Chức vụ này có lẽ thích hợp với Tô Bao nhất.

Chỉ có một điều duy nhất không tốt là phẩm trật của huyện úy này thấp hơn binh tào Hắc Thạch phủ một bậc.

Ha ha điều này cũng phù hợp, chuyển từ quân đội xuống địa phương giảm một

bậc ũng là điều đương nhiên, chức huyện úy công tác khá nhẹ nhõm, hơn

nữa mỗi tháng bảy ngày luyện binh, cũng khiến cho Tô Bao không quá nhàn

rỗi.

Tuy nhiên Tô Bao điều đi thì chức vụ biệt tương và binh tào ở Hắc Thạch phủ cũng trống trải.

Cũng may Ngôn Khánh nhanh chóng tìm được người thích hợp, La Sĩ Tín dũng

mãnh, võ nghệ cao cường hoàn toàn thích hợp với chức vụ biệt tương, hơn

nữa La Sĩ Tín từng ở dưới trướng Trương Tu Đà, đối với chiến sự cũng

không hề lạ lẫm, lần này Hắc Thạch quan đại thắng, cũng là công của Sĩ

Tín đánh bại Tần Quỳnh, ở Bạch Thạch độ chiến thắng Đan Hùng Tín, về sau lại phục kích Cự Mộc doanh, công lao đã đầy đủ.