Những năm gần đây, mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trên thực tế, vẫn cho hắn rất nhiều trợ giúp. Lần này phái Đạo Huyền và Võ Sĩ tới, cũng là vì tăng cường liên hệ. Ngươi cũng biết, Ngôn Khánh là một người tứ cố vô thân ở Huỳnh Dương. Sau khi Võ Sĩ đến, cũng có thể tăng cường liên lạc giữa quận Huỳnh Dương và Thái Nguyên.
- Chuyện này có quan hệ gì đến ta?
Vũ Văn Đóa cười lạnh lùng.
- Nếu Tiểu Yêu không để ý, con đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Vốn phiêu bạt khắp nơi từ nhỏ, khiến cho Vũ Văn Đóa có tâm lý cảnh giác cực kỳ mãnh liệt đối với bất kỳ người nào. Có lẽ ngoại trừ trước mặt Lý Ngôn Khánh, nàng sẽ buông lỏng bản thân ra, cho dù là Lý Hiếu Cơ, trưởng bối từng kề vai chiến đấu với phụ thân nàng ngày xưa, cũng khiến nàng có mấy phần đề phòng.
Lý Hiếu Cơ không hề nói dài dòng, hắn cũng biết, mình không khuyên được Vũ Văn Đóa.
Sau khi xa trượng tiến vào thị trấn Nhạc Đấu, Võ Tắc cũng chính là võ sĩ trong miệng Lý Hiếu Cơ đã bao một quán trọ trong thị trấn để sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.
Vũ Văn Đóa mang theo 50 tên Thục nhân, một mình ở trong sân.
Ngay cả đồ ăn, đều là lương khô Thục dân mang theo, chứ không dùng bữa trong quán trọ với bọn người Lý Hiếu Cơ. Sau khi ăn xong, Vũ Văn Đóa ngồi lặng lẽ trong sân, nàng lấy từ trong lòng ra một tấm lụa trắng nhìn qua rất cũ kỹ, ở trên viết chữ chằng chịt. Đó chính là thứ năm đó Ngôn Khánh đã đưa cho nàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra một nụ cười dịu dàng, ấm áp.
- Lý Ngôn Khánh làm gì lợi hại như vậy?
Bên ngoài sân, truyền đến một thanh âm non nớt.
- Chẳng qua là nghe nhầm đồn bậy, bị người ta khuyếch đại mà thôi, cái gì mà vung đậu thành binh, cái gì mà hô phong hoán vũ, nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, vậy thì hắn cũng không phải người, mà là yêu quái. Theo ta thấy, luận về bản lĩnh, nhị ca vẫn lợi hại nhất.
Ngươi xem đội kỵ quân dưới trướng nhị ca cường hãn như thế nào?
Lý Ngôn Khánh chưa gặp nhị ca, bằng không làm gì có danh tiếng vô địch?
Vũ Văn Đóa cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ tức giận…
Nàng đứng dậy, sải bước ra sân.
Chỉ thấy một thiếu niên đang vừa đi, vừa thao thao bất tuyệt nói chuyện với tên tùy tùng bên cạnh.
Tên tùy tùng liên tục gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ tán đồng.
- Lý Đạo Huyền, ngươi mới vừa nói cái gì?
- A, là Cốt Lan Đóa tỷ tỷ…
Thiếu niên dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhận ra Đóa Đóa, vội vàng tới chào.
Hắn là cháu trai của thứ sử Hạ Châu Lý Hội, tên là Lý Đạo Huyền, tuổi vừa mới mười ba.
Lần này Lý Hiếu Cơ chính là đưa hắn về Kỳ Lân quán đi học, chỉ là Lý Đạo Huyền có chút không thích, hình như hy vọng ở lại Thái Nguyên thành.
Nhị ca trong miệng hắn, chính là Lý Thế Dân.
Khi Lý Đạo Huyền còn nhỏ đã từng sống với Đậu phu nhân. Lý Kiến Thành quá lớn tuổi, lại quanh năm không ở nhà, cho nên tiếp xúc không nhiều với hắn. Cho nên người hắn gặp thường xuyên chính là đám huynh đệ Lý Thế Dân, Lý Huyền Phách, Lý Nguyên Cát và Lý Trí Vân, trong đó Lý Thế Dân lớn tuổi nhất, cho nên cũng chiếu cố hắn thêm một chút. Cộng thêm Lý Thế Dân xưa nay rất trọng dáng vẻ, từ cách cư xử luôn toát ra thái độ người trên.
Khiến Lý Đạo Huyền đặc biệt tôn trọng Lý Thế Dân.
Vốn Lý Đạo Huyền tán dương Lý Thế Dân, không có chút quan hệ gì đến Vũ Văn Đóa.
Nhưng hắn vừa tán dương Lý Thế Dân, đồng thời lại hạ thấp Lý Ngôn Khánh, Vũ Văn Đóa sao có thể không lên tiếng?
- Lý Đạo Huyền, ngươi mới vừa nói cái gì?
- Ta….ta nói là, Lý Ngôn Khánh kém hơn nhị ca.
Lý Đạo Huyền ngược lại không hề che giấu, ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng trả lời.
Vũ Văn Đóa cười lạnh nói.
- Lý Thế Dân thì có gì tài giỏi? Chỉ dựa vào cái xác của hắn? Hay là phe cánh của Đường quốc công bảo hộ? Lý lang quân từ khi sáu tuổi đã sáng chế ra thể thơ vịnh Ngỗng.
Hắn dám đánh cuộc với Nhan Sư Cổ, làm “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, khiến người trong thiên hạ phải lé mắt.
Mười bốn tuổi lãnh binh xuất chinh, mang theo trên dưới một trăm người liên tục chiến đấu ở các chiến trường Cao Ly, giết người Cao Ly máu chảy thành sông. Mười lăm tuổi được xưng tụng là Lý Vô Địch. Từ lâu đã một mình tạo ra thế đứng ở Huỳnh Dương, một mình yên lặng chém giết, tạo ra cục diện hôm nay, đại danh Lý Nghịch.
Đủ loại như thế, Lý Thế Dân có thể so sánh được không?
- Những cái đó chẳng qua là lời đồn, chưa chắc là thật….
- Chưa chắc là thật? Ngươi đi hỏi Cửu gia, hỏi bọn người Võ Tắc xem, xem những chuyện ta nói có thật không?
- Ta….
- Lý Đạo Huyền, ngươi tán dương Lý Thế Dân, ta không thèm để ý nhưng nếu ngươi vu oan cho Lý lang quân, ta quyết không bỏ qua.
Lý Đạo Huyền dù sao vẫn là một đứa bé, bị Vũ Văn Đóa nói như vậy mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá hoá giận.
- Ta mắng hắn như thế đấy, thì sao chứ.
- Ngươi dám mắng hắn, ta sẽ đánh ngươi.
- Cốt Lan Đóa, ngươi đừng càn rỡ, nếu không phải thấy ngươi là nữ nhân, hôm nay ta….
Vũ Văn Đóa cũng không nói nhiều, sải bước về phía trước, gót sen vừa dừng lại đã tung ra một quyền. Lý Đạo Huyền cũng là người tập võ từ nhỏ, hơn nữa Sóc Phương quận từ xưa tới nay là nơi hiểm yếu ngoài biên ải, một đứa trẻ lớn lên ở một nơi bần hàn như vậy, lại có thể không giỏi võ? Huống chi, gia đình Lý Đạo Huyền có tiếng là học giỏi, cho nên thân thủ không yếu, nhìn thấy Vũ Văn Đóa ra tay, hắn há có thể yếu thế trước mặt một nữ nhân, lập tức vung quyền nghênh tiếp.
Hai tay Lý Đạo Huyền một trước một sau, thân hình như thỏ khôn, đánh về phía Vũ Văn Đóa.
Cái này gọi là nhị liên châu, là một loại quyền pháp cực kỳ hung hãn, cũng là từ nhỏ hắn theo Lý Thế Dân học được. Vũ Văn Đóa lại cười lạnh một tiếng, dưới chân khẽ chuyến, nhẹ nhàng xoay người cùng với bước chân với một động tác khiến người khác không thể phát giác, khi ra quyền giống như vô lực, nhưng đến nửa đường, lại đột nhiên có tiếng sấm nổ mạnh. Đây là chỗ ảo diệu của Giáng Long Công. Nhớ năm đó Cáp Sĩ Kỳ tựa hồ là vô địch thiên hạ, vì tỷ đệ Đóa Đóa đã đặc biệt sáng chế ra công pháp này, há có thể là chiêu số bình thường, tên gọi Giáng long, quyền có thể gọi bão táp.
Tên gọi cũng không phải tùy tiện, vừa sử xuất một chiêu, Lý Đạo Huyền lập tức cảm thấy không ổn.
Quyền phong của Vũ Văn Đóa tựa hồ làm hắn ngạt thở.
Lý Đạo Huyền sợ hãi tới mức, hét lớn một tiếng, vội vàng lui bước thu chiêu, ngã lăn dưới đất, chật vật lắm mới thoát khỏi nắm đấm thoạt nhìn như yếu ớt của Vũ Văn Đóa.