Hùng Khoát Hải không để ý tới những môn bá môn tốt này, Lý Ngôn Khánh trong lòng hắn chính là trời, mà mệnh lệnh của Lý Ngôn Khánh phải lập tức chấp hành.
Hắn rút từ trong túi ngựa ra một tân thiết cương đen như mực.
Môn bá mang theo mười mấy môn tốt ùa lên, nhưng mà chưa bọn họ sắp thành thế trận thì Hùng Khoát Hải đã đem tân thiến cương như gió rít gào đánh tới, thế như thiên quân, đám môn tốt Đông Đô kia hoa cả mắt.
Những người này sao không biết những quan lại quyền quý ở Đông Đô ngang ngược kiêu ngạo thế nào.
Chỉ thấy Hùng Khoát Hải như hung thần ác sát đánh tới, môn bá lập tức minh bạch những người này địa vị không hề tầm thường.
Chưa đợi Hùng Khoát Hải lao tới hắn đã lui về phía sau.
Tuy nhiên vì chức trách hắn không thể không đánh cho nên môn bá liền lớn tiếng la lên:
- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta.
Có vài tên không sợ chết cầm thương đâm vào Hùng Khoát Hải, Hùng Khoát Hải không hề hoang mang hắn ở trên lưng ngựa cầm lấy Tân Thiết Đồng hướng về phía bên ngoài đánh ra, một chiêu này đánh thẳng vào mặt môn tốt khiến cho hắn kêu la thảm thiết. Cây thiết đồng này là do Hùng Đại Chuy chế tạo cho Hùng Khoát Hải Hùng Khoát Hải hiện tại đã luyện thành Hỗn Nguyên cầu cho nên sức lực vô cùng lớn, Hùng Đại Chuy dựa vào sức nặng của hai cái búa to tổn hao mấy nghìn quan đã làm ra thiết đồng này.
Chiến mã trùng kích, Hùng Khoát Hải nắm lấy đầu thương của môn tốt quay ngược trở lại đâm vào người của hắn.
Máu từ trên người của hắn bắn ra, môn tốt không ngừng rên rỉ mà ngã xuống.
Kỳ Lân vệ thuận thế trùng kích đem những môn tốt khác đánh chạy trối chết, môn bá nhìn thấy mấy tên gia hỏa này giết người không chớp mắt nếu như chủ nhân bọn họ không có bối cảnh thì làm sao dám đại khai sát giới, hắn nghĩ tới đây thì run rẩy thầm quyết định trước hết tránh thoát bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Đám môn tốt chạy trốn tứ phía, Hùng Khoát Hải thuận thế xông ra khỏi cửa thành cùng với những đội ngũ bên ngoài đối diện với nhau.
Ở bên ngoài một viên tướng lãnh thấy tình huống như vậy thì giận tím mặt.
Hắn thúc ngựa lao tới hét lớn một tiếng:
- Lạc Dương thông thủ vào thành, đám chuột nhắt dám càn rỡ sao?
- Huỳnh Dương Tư Mã, Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang Tướng rời khỏi thành, người nào không có phận sự tránh ra nếu không giết không tha.
Hùng Khoát Hải cũng hét lớn.
Ngựa của hắn không hề dừng vó nhìn thấy viên tướng kia chỉ còn cách mười bước hắn liền vung một cây búa ném về phía trước.
Viên tướng kia nhìn thấy phi búa của Hùng Khoát Hải lao tới, chưa kịp phản ứng thì búa đã tới trước mặt hắn hoảng sợ kêu to một tiếng, khó khăn lắm mới né tránh được lúc này Hùng Khoát Hải đã thúc ngựa tới trước mặt hắn.
- Ai cản đường chỉ có chết.
Hùng Khoát Hải trương cái lồng ngực đen nhánh ra, lộ vẻ giữ tợn.
Hắn ở trên lưng ngựa rốt to như tiếng sấm rền, thiết phuông đồng không hề ngừng lại, đám tướng lãnh vội giơ thương lên đỡ, chỉ nghe từng thanh âm vang lên, mấy cây thương đã bị thiết phương đồng đánh thành hai đoạn, đập nát đầu của tên xông tới đầu tên.
Con chiến mã ở phía dưới chân hắn kéo theo một cỗ tử thi nhưng khồng hề chạy chậm lại.
Lúc này Lý Ngôn Khánh đã suất lĩnh hai trăm Kỳ Lân vệ ra khỏi cửa thành.
Đoạn Đạt không phải muốn phủ đầu ta sao?
Vậy thì ta sẽ hạ mã uy với Vương Thế Sung.
Về phần Đoạn Đạt có trị tội hắn không.
Lý Ngôn Khánh không hề lo lắng.
Lô Sở sẽ không làm Đoạn Đạt thỏa mãn, mà Dương Khánh hiện tại cũng cần mình trấn thủ Huỳnh Dương cho nên Nguyên Văn Đô cũng không có khả năng đồng ý, Đoạn Đạt tuy là kiêu vệ phủ tướng quân là thượng quan của Lý Ngôn Khánh nhưng hắn cũng chỉ có trách nhiệm giám sát mà không thể bãi miễn, người có thể bãi miễn Lý Ngôn Khánh chỉ có một là Dương Quảng mà thôi, mà Dương Quảng ngồi lên vị trí này cũng là ý của Dương Quảng.
Lý Ngôn Khánh vô cùng tinh tường tình trạng của mình cho nên không hề lo lắng.
Đã như vậy, dứt khoát ở ngoài cửa thành làm to chuyện.
Lý Ngôn Khánh tháo Trầm Hương giáo ra chuẩn bị hạ lệnh công kích.
Đúng vào lúc này thì thấy đội ngũ đối phương tản ra mấy kỵ quân, một người tiến lên hét lớn:
- Lý Ngôn Khánh, dừng tay lại.
Người nói chuyện tuổi chừng bốn mươi màu da hơi sậm.
Đối phương đã mở miệng Lý Ngôn Khánh nếu tiếp tục công kích thì thật không hợp lý.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối nếu như có thể mượn cơ hội này tiêu diệt luôn Vương Thế Sung thì là tốt nhất.
Tuy nhiên khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn giơ giáo lên quát:
- Hùng Khoát Hải trở về.
Hùng Khoát Hải ghìm chặt chiến mã mà quay đầu lại.
Trong lòng hắn không cam tâm tình nguyện cho lắm, vì giết chưa đã tay nhưng vì mệnh lệnh của Lý Ngôn Khánh khiến cho hắn không thể không tuân theo, đành phải suất bộ trở về tuy nhiên khi trở về hắn lấy từ trong túi ra một cái khăn vuông, lau thiết phương trượng sau đó tiện tay ném qua một bên.
Trong chốc lát thế trận của đối phương đã trở nên rối loạn.
Mấy viên võ tướng ở đằng sau vô cùng tức giận.
Hành động lần này của Hùng Khoát Hải rõ ràng là đã gây hấn.
Tuy nhiên chủ tướng không mở miệng bọn họ cũng không thể làm gì.
Lý Ngôn Khánh tình lại muốn hai bên tranh giành lộn xộn nhưng đối phương không có hành động khiến cho hắn cảm thấy thất vọng vì vậy tiến lên nghiêm nghị quát:
- Ta chính là Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ Lý Ngôn Khánh, quân vụ tại thân đội ngũ nào phía trước mau nhường đường.
Nam nhân cao thâm mạn trắc kia cũng thúc ngựa tới.
- Giang Đô thông thủ, Vương Thế Sung bái kiến Lý phủ quân.
Vương Thế Sung hắn chính là Vương Thế Sung.
Tuy đã đoán được thân phận của đối phương nhưng lúc này đã xác định Lý Ngôn Khánh vẫn không tự chủ được mà dò xét.
Vương Thế Sung sinh ra ở Tây Vực cho nên hình dáng có hơi khác lạ.
Tóc mai của hắn xám trắng hàm râu hơi cong cong, nhìn bề ngoài không giống như là một tướng quân quả quyết, mà giống như một tài chủa ở Tây Vực.
Đối với Vương Thế Sung Lý Ngôn Khánh không thể không cơ cảnh, người này ở Giang Nam dụ hàng Lưu Nguyên Tiến, đem ba vạn người giết sạch, một lần hành động đã thành danh, Dương Quảng lúc bị nhốt ở Nhạn Môn Quan hắn kêu trời trách đất, được Dương Quảng ưu ái, sau đó lại giết chết Cách Khiêm, đánh bại Lô Minh Nguyệt thần không biết quỷ không hay tiến vào trong Lạc Dương
Thủ đoạn của hắn có thể thấy rõ là cao thâm.
Ngôn Khánh nghĩ tới đây liền nở ra một nụ cười tươi.
Hắn quan sát Vương Thế Sung mà không ngờ Vương Thế Sung đang quan sát hắn.