Soán Đường

Quyển 8 - Chương 27: Liễu chu thần

Liễu Chu Thần nghe được không khỏi hít sâu một hơi.

Hắn cũng biết Lý Mật khó đối phó nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, Bàng Ngọc Hoắc Thế Cử suất lĩnh binh lính Liễu Chu Thần cũng nghe nói, hai vạn tùy quân tinh nhuệ đó không ngờ chỉ trong một ngày đã bị Lý Mật công phá.

Hai vạn người cũng không phải là đối thủ của Lý Mật.

Liễu Chu Thần đánh giá tình huống Hắc Thạch quan một thoáng khuôn mặt lộ vẻ sầu lo rồi hỏi:

- Hắc Thạch quan hiện tại có bao nhiêu binh mã?

Ngôn Khánh trong lòng thầm kinh ngạc đột nhiên có một chút cảnh sợ.

Hắn là xá nhân của Tuân vương, nghe ngóng bonh lực của người ta làm chi, điều này dường như không phù hợp với thói quen từ trước tới nay của Liễu Chu Thần cho lắm.

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát, lộ ra vẻ thần bí rồi khẽ nói:

- Không dám nói dối Liễu công, Củng huyện huyện lệnh Sài Hiếu Hòa Sài công sau khi biết được Ky sơn thất thủ đã lập tức trưng binh, một hộ hai binh, hiện tại đã hơn bốn vạn binh mã.

Lý Ngôn Khánh cũng không muốn khoa trương, trên cơ bản một hộ hai đinh không phải không có khả năng.

Tuy nhiên hắn cũng không dùng phương thức này để chiêu mộ binh lính hương dũng, trên cơ bản chỉ dựa theo nguyên tắc một hộ một đinh. Ngôn Khánh nghĩ rằng Liễu Chu Thần này cùng với Lý Mật không biết có liên hệ với nhau không, người này tuy là tâm phúc của Dương Khánh nhưng mà có lợi ích trước mặt, ai biết hắn không thay đổi lòng dạ.

Nếu như Liễu Chu Thần không phải là thám tử thì bốn vạn binh mã của Lý Ngôn Khánh không phải là không thể vãn hồi.

Đến lúc đó hắn chỉ cần trình bào với Dương Khánh chiến sự quá mức cấp bách, người tử thương vô số, khi đó có thể che lấp đi chuyện này.

Sắc mặt của Liễu Chu Thần hơi biến đổi.

- Lý lang quân hôm nay ở Hổ Lao quan Từ tướng quân vô cùng xuất sắc.

Ngôn Khánh nghe được liền cười ngạo nghễ:

- Ngoài Hổ Lao quan chỉ là một đám ô hợp không đáng để lo.

- Chỉ cần ta đánh tan Lý nghịch, Mạnh Nhượng và Lý Văn Tương tự động tan rã, mong Liễu công chuyển cáo đến điện hạ, Hắc Thạch quan vẫn phòng thủ kiên cố không có vấn đề gì.

Trong lời nói lộ ra vẻ khinh thường với Từ Thế Tích.

Liễu Chu Thần gãi gãi mũi cười ha hả nói:

- Có lời nói này của Lý lang quân điện hạ nhất định yên tâm.

Lý Ngôn Khánh cùng với Liễu Chu Thần ở trên cổng thành dò xét một vòng, hắn nhìn rõ ràng thấy đám sĩ tốt tăng vọt sĩ khí tràn ngập chiến ý.

Liễu Chu Thần không khỏi tán thưởng một phen.

Sau khi dùng cơm chiều hắn dẫn đầu đội ngũ vội vàng rời đi.

- Ngôn Khánh ngươi hình như rất hứng thú với tên Liễu Chu Thần này?

Tiết Thu và Đỗ Như Hối ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh tò mò hỏi.

- Lúc nhạy cảm người đáng để hoài nghi thì cần phải hoài nghi.

Lý Ngôn Khánh quay người khẽ nói:

- Tên Liễu Chu Thần này hành động cử chỉ chưa để lộ ra sơ hở gì nhưng hắn thám thính binh mã dưới trướng cảu ta, khiến cho ta không thể không để ý, hiện tại Lý nghịch binh tới gần thành, ta cũng cần phải lưu tâm hơn một chút, dù sao danh vọng của tên Lý Mật hiện tại cũng rất to lớn.

Tiết Thu và Đỗ Như Hối nhìn nhau đột nhiên cười nói:

- Lý Mật có thanh danh to lớn như vậy không phải là do ngươi xây dựng sao?

- Ha ha, nói như thế thì ta đã mang đá ném xuống chân mình rồi.

Ba người không khỏi đồng thời cười to, đối với ác chiến sắp tới giống như không thèm để ý.

Đợi Ngôn Khánh vào trong quân phủ, hắn đột nhiên gọi Lý Thuần Phong lại gần mà nói:

- Thuần Phong, ngươi cầm theo lệnh bài của ta, đi suốt đêm trở về Củng huyện nói Niệm tỷ tỷ là nàng phải nghĩ đủ mọi biện pháp, tra rõ Liễu Chu Thần.

- Niệm tỷ tỷ có làm được không?

- Ngươi chỉ cần đi làm là được những chuyện khác không cần phải hỏi.

Đây cũng là chỗ khác nhau giữ Lý Thuvần Phong và Mã Chu.

Đối với chuyện mà Lý Ngôn Khánh phân phó, mã Chu không nói nhiều một câu nhưng mà Lý Thuần Phong thì khác, hắn tuy cơ linh hơn nhưng tính tình quá mức hiếu kỳ, có một số thời điểm, hắn khiến cho Lý Ngôn Khánh không biết phải trả lời sao cho tốt.

Nhưng tổng thể mà nói, Lý Ngôn Khánh vẫn thỏa mãn với Lý Thuần Phong.

- Liễu Chu Thần, Liễu Chu Thần?

Ngôn Khánh cũng không xa lạ gì người này, nhưng trong lòng cảm thấy ba chữ Liễu Chu Thần này dường như có huyền cơ đặc biệt.

Trở lại quân phủ, Ngôn Khánh vào trong thư phòng ngủ một giấc thật say.

Lúc hắn đang mơ màng thì có người tới gần, hắn liền mở to mắt ngồi dậy.

Chính là Trịnh Đại Bưu đi vào trong phòng.

- Công tử, thám mã báo lại, đại quân Lý nghịch đã tới Cửu sơn.

Tiền phong doanh của hắn đã tới gần Hắc Thạch quan mong công tử định đoạt.

- Có xác định tiền phong quân là do ai lãnh binh không?

- Bẩm công tử, đã xác định chủ soái chính là tả võ hầu Ngõa Cương trại, Đan Thông, Đan Hùng Tín.

Thảm bại lần này đúng là đả kích rất lớn đối với Tần Quỳnh.

Huynh đệ hảo hữu ngày xưa không nhận hắn, Lý Ngôn Khánh thì chửi bơi ác liệt và cay độc khiến cho Tần Quỳnh không thể say giấc, sau khi nằm xuống, mỗi lần chìm vào giấc ngủ lại thấy Trương Tu Đà một thân máu đen hiện trước mặt, chỉ vào mũi của hắn mà chửi ầm lên, sau đó rút trường đao đánh tới.

Chẳng lẽ trước kia hắn lựa chọn sai lầm sao?

Tần Quỳnh mờ mịt không biết phải làm sao.

Cổ Vụ Bản đầu hàng Lý Mật không lâu thì chết, rời khỏi nhân gian, Cổ Nhuận Phủ tuy nói hiệu lực dưới trướng của Lý Mật nhưng không được coi trọng bằng Tần Quỳnh, hiện tại cũng không theo quân xuất chinh mà lưu lại ở Đại Lương thành.

Kỳ thật trong lòng Tần Quỳnh cũng minh bạch, Lý Mật đối với hắn tuy có tín nhiệm nhưng cũng có đề phòng.

Cổ Nhuận Phủ ở lại Đại Lương thành cho thấy là để kìm chế với Tần Quỳnh, Cổ Vụ Bản trước khi chết Tần Quỳnh đã đáp ứng chiếu cố cho Cổ Nhuận Phủ, mà hắn thì lại vô cùng coi trọng chữ tín.

Bát phong doanh lần này thảm bại tuy không phải toàn quân bị diệt nhưng cũng tổn thất thảm trọng.

Sau một trận chiến Tần Quỳnh thu nạp binh mã kiểm kê lại thì tám nghìn binh mã chỉ còn chưa tới bốn nghìn người, vẻn vẹn một trận chiến ở Bát Phong doanh đã tổn thất hơn phân nửa, kỳ thật nhưng quân tốt chính thức chết trận cũng không nhiều lắm, chỉ hơn nghìn người mà thôi, còn lại chạy trốn tứ phía.

Sĩ khí sa sút khiến cho bát phong doanh lòng người bàng hoàng.

Nếu như không có Trình Giảo Kim dùng Hỏa Doanh cùng với Vương Bá Đương Liên Sơn doanh kịp thời cứu viện thì bốn nghìn người này cũng không tập hợp lại được.