Có đạo là một người liều mạng muôn người không địch Trình Giảo Kim vốn võ nghệ không kém hắn lúc này liều mạng như là hổ điên vậy.
Lý Ngôn Khánh và La Sĩ Tín tuy nói cùng với Trình Giảo Kim đều võ nghệ gần bằng nhau nhưng lúc này lão Trình liều mạng ngăn cản hai người làm hai người không thể ra tay được.
La Sĩ Tín tức giận kêu to, Lý Ngôn Khánh thì máy kiếm đứng đó, Trình Giảo Kim tùy thời biến mất, Vương Thế Sung và Lý Ngôn Khánh lúc này mới kịp phản ứng thúc ngựa đuổi theo, chỉ thấy hơn mười tên Ngõa Cương xông lại liều mạng ngăn cản hai người.
Lúc Lý Ngôn Khánh hai người chém giết xong đám ngăn cản này thì Trình Giảo Kim đã chạy xa.
Lý Ngôn Khánh mặt trầm như nước, buông Trầm Hương giáo ra, tháo cung điêu xuống, từ trong đó lấy ra một mũi tên bạch vũ giương cung cài tên ba mũi tên một loạt bắn về phía Trình Giảo Kim.
Một loạt mũi tên bắn ra, xé rách không khí, đuổi theo Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim vừa rồi cùng Lý La hai người khổ chiến mười hiệp cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, tuy nhiên bản năng võ tướng của hắn vẫn còn, mũi tên rít gào truyền tới sau lưng của hắn, Trình Giảo Kim liền lách người qua, một mũi tên sượt qua người của hắn, hai mũi tên còn lại một mũi cắm vào vai một mũi thì cắm vào áo giáp.
Trình Giảo Kim đau đớn quát to một tiếng, Giám Kim giáo cũng ném đi, chạy thục mạng.
- Sĩ Tín, giặc cùng chớ đuổi.
Lý Ngôn Khánh ngăn La Sĩ Tín lại, nhìn ba người Trình Vương Tần rời đi cởi mặt nạ ra.
- Đừng lo sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội giao thủ với bọn họ.
Lúc này tuy bọn họ tránh thoát nhưng mà ta xem lần sau bọn họ còn có may mắn như vậy không, thu binh.
La Sĩ Tín oán hận gật đầu.
Hắn cũng muốn giết Tần Quỳnh, nhưng hắn cũng biết quân lệnh như sơn, trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ day dứt nếu như lúc này hắn không ma xui quỷ khiến hô lên một tiếng thì Tần Quỳnh không chừng đã bị Lý Ngôn Khánh bắn chết.
Hắn quay đầu ngựa nhìn thấy Hoàng phiêu mã trong vũng máu đã không còn run rẩy nữa.
La Sĩ Tín trong lòng đau khổ, nước mắt đảo quanh, hắn nhớ năm đó Ô Điêu Mã của hắn cùng với Xích Huyết Lạc của Trương tướng quân, còn có Hoàng Phiêu Mã của Tần Quỳnh ba con ngựa ỏ cùng một chỗ với nhau, chỉ điểm giang sơn.
Hôm nay Trương Tu Đà đã chết.
Xích Huyết Lạc sau đó cũng đâm chết ở Hổ Lao quan.
Hoàng Phiêu mã cũng đã chết vì cứu tính mạng của Tần Quỳnh, thế nhưng mà Tần Quỳnh hắn càng lúc chạy càng xa, từ nay về sau cũng như người xa lạ.
Một bàn tay lớn đặt trên vai của La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín quay đầu lại thì thấy Lý Ngôn Khánh dịu dàng cười tươi.
- Ngươi như vậy tướng quân ở trên trời linh thiêng cũng không vui vẻ.
- Mỗi người đều có con đường đi của mình, Sĩ Tín ngươi buông lỏng tâm tình một chút, chuyện qua rồi không ai muốn thế.
Ngôn Khánh khẽ nói, nước mắt của Sĩ Tín rơi ra như mưa.
Lý Ngôn Khánh cũng không nói gì nữa, hắn thu thập chiến trường hạ lệnh với một người của Kỳ Lân đội:
- Lập tức trở về Hắc Thạch quan, bảo lão Đỗ mang một cỗ xe ngựa tới đây, đem con ngựa này mang về. Sĩ Tín ta vốn cũng có một con ngựa tốt, tên là Ngọc Đề Tuấn đã cùng với ta chinh chiến tại Cao Ly.
Ngọc Đề Tuấn từng nhiều lần cứu ta, sau khi chết ta đã chôn cất ở trên Thiên Lăng sơn.
Tương lai có ngày ta chết đi cũng chôn cùng một chỗ với Ngọc Đề Tuấn.
- Con Hoàng Phiêu Mã này ta cũng sẽ sai người chôn cất nó, một nghĩa mã như vậy làm sao có thể để nó phơi thây nơi hoang dã.
La Sĩ Tín ngẩng đầu trên mặt còn mang theo một vệt nước mắt.
- Công tử, nếu như có ngày như vậy, mong đem Ô Điêu Mã của mạt tướng chôn bên cạnh công tử.
Lý Ngôn Khánh cười ha hả, vỗ vỗ vai của La Sĩ Tín mà thúc ngựa rời đi.
La Sĩ Tín thì vẫn như trước ngây người ở trên chiến trường nhìn thi thể của Hoàng Phiêu Mã, sau đó lại giục Ô Điêu Mã đi.
Từ bây giờ La Sĩ Tín ở Tề quận đã chết.
Hiện tại hắn chính là La Sĩ Tín của Lý lang quân, Trương tướng quân cũng thế, Tần đại ca cũng thế không còn chút liên quan nào với hắn hắn chỉ đi theo Lý lang quân xây dựng cơ nghiệp.
Trong mắt của La Sĩ Tín toát ra một thần quang kiên định.
Chiến sự ở Hắc Thạch quan đã chấm dứt.
Đi vào quan nội hai trăm bảy mươi bốn tên gian tế bị giết, không một tên nào chạy thoát.
Ở trên cổng thành Mạch Tử Trọng và Đỗ Như Hối nghênh tiếp Lý Ngôn Khánh và La Sĩ Tín chiến thắng trở về.
Phí Thanh Nô và Tô Bao hai người mang tướng tá Hắc Thạch phủ đứng trang nghiêm, đoàn người Lý Ngôn Khánh vừa xuất hiện, Hắc Thạch quan truyền tới từng tiếng đinh tai nhức óc.
- Lý vô địch, Lý vô địch.
Đám tướng tá Hắc Thạch quan này từng vô số lần nhìn thấy Lý Ngôn Khánh lập công tích vĩ đại.
Lần đại chiến này bọn họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Lý Ngôn Khánh chiến thắng đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Danh tiếng vô địch làm sao có thể bị bôi nhọ được.
- Cung kính chúc mừng tướng quân chiến thắng quay trở về.
Mạch Tử Trọng và Đỗ Như Hối tiến tới hành lễ.
Ở trong ánh lửa vẻ đơn bạc của Lý Ngôn Khánh hiện ra trong mắt của vô số người.
Có Củng huyện Lý vô địch, Huỳnh Dương Lý vô địch ở đây, cho dù trăm vạn đại quân tới thì Hắc Thạch quan vẫn giữ vững.
Một hồi thắng lợi mang tới ảnh hưởng không gì sánh kịp.
Không thể phủ nhận Lý Mật lúc cướp lấy Cửu Sơn trại, binh lâm Hắc Thạch quan khiến cho mọi người tuy ngoài miệng thì không sợ nhưng trong lòng vẫn có một chút lo lắng, sau đó Lý Ngôn Khánh trở về, khiến cho mọi người không còn nghi hoặc nữa.
Dùng tám trăm quân phá tám nghìn, tổn thất hơn mười người, giết địch nghìn người.
Từng đầu người máu chảy đầm đìa treo lên trên Hắc Thạch quan khiến cho cả đám dần dần bình tĩnh lại.
Ngôn Khánh sau khi xuống ngựa ôm từng người Đỗ Như Hối và Mạch Tử Trọng.
- Trận này đại thắng công lao cao thấp là do chúng tướng, ta sẽ thượng tấu lên Giang Đô thỉnh công cho các huynh đệ.
Trong chốc lát ở Hắc Thạch quan tiếng hoan hô như sấm động.
- Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, đi nghri ngơi đi. Tô Bao tiếp tục cảnh giới, phái người thám thính, giám thị nhất cử nhất động của Cửu Sơn, một khi có biến lập tức báo cho ta biết.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Tô Bao lĩnh mệnh mà đi, Lý Ngôn Khánh thì ôm bả vai của Mạch Tử Trọng.
- Mạch Tử ủy khuất cho ngươi một ngày huynh đệ ở trong phủ đã bày rượu thịt mời ngươi tới dùng cơm, xem như là tạ tội.
Mạch Tử Trọng khoát tay nói:
- Lý lang quân đâu cần phải tạ tội, mạt tướng là bại tướng, không trách tội ta đã cảm thấy mỹ mãn.