Ai có thể nghĩ rằng, thằng nhãi bị Trịnh gia xâu xé hôm nào, giờ đã trở thành hào kiệt một phương.
Chẳng những trong tay nắm giữ ba quận, dưới trướng mãnh tướng vô số, trí giả trác tuyệt, hùng binh hơn vạn. Hiện giờ, hắn lại trở thành đệ tử Lý gia, tiền đồ vô lượng. Nhớ ngày đó, khi Lý Ngôn Khánh và Trịnh gia xảy ra tranh chấp quyết liệt, từng có bao nhiêu người âm thầm xem thường Ngôn Khánh, nhưng bây giờ. . . . . .
Những chuyện này, quả thật khó có thể đoán trước.
Nghĩ tới đây, Từ Thế Tích không khỏi thở dài một tiếng.
Kỳ thật, đâu chỉ có Ngôn Khánh, mà ngay cả chính hắn, chỉ sợ năm đó, cũng không ngờ một đứa con nối dõi thương nhân như hắn, lại có được thành tựu hôm nay.
Ngày 18 tháng 6 năm 618 công nguyên, năm Võ Đức, Lý Uyên xưng vương.
Cũng vào ngày này, Lý Uyên chính thức xác lập thế tử Kiến Thành làm hoàng thái tử, Triệu công Lý Thế Dân thụ phong Tần vương, phong Ngụy công Lý Huyền Phách làm Triệu vương, Tề công Lý Nguyên Cát làm Tề vương, cố hoàng tử Lý Trí Vân truy phong Sở vương, còn lại người trong tôn thất được phong tước tổng cộng mười một người.
Đầu thu, gió thổi đìu hiu.
Đại thu hoạch Quan Trung đã trải qua một năm, trong tám trăm dặm Tần Xuyên khói lửa không dứt, nhưng sau năm Võ Đức lại mưa thuận gió hoà, chiến sự bình ổn.
Chư hầu các lộ đều đang bày mưu tính kế.
Nhưng đối với dân chúng mà nói, một năm này không khác gì quang cảnh thái bình.
Từ sau khi Lý Uyên xưng vương, Quan Trung có thể nói là đạo phỉ tuyệt tích, nhất phái hòa hợp. Ngoại trừ mùa đông năm ngoái, Đột Quyết xâm phạm biên giới, tấn công thành Trường An, còn lại tựa hồ không có khói lửa quy mô quá lớn. Hai năm Nghĩa Ninh, cũng chính là năm đầu Võ Đức, Tốn Vị Tùy cung Đế Dương từng chiêu mộ binh mã Quan Trung, chinh phạt Tắc Bắc. Sau khi Lý Uyên lên ngôi cũng không lập tức hủy bỏ chiếu lệnh này.
Đại Ninh, Trường An, phủ công chúa Bình Dương.
Mao Tiểu Tám từ trong nhà tỷ tỷ đi ra, thẳng đến cửa phủ công chúa.
Sau khi xuống ngựa, hắn cất bước đi vào trong phủ. Đám binh lính trong phủ cung kính hành lễ với hắn, đồng thời tôn xưng Tiểu Tám là “Tám lang”.
Ở Tùy Đường, được gọi là “Lang” là một loại biểu tượng cho thân phận và địa vị.
Dân chúng bình thường không thể có được kính trọng như vậy. Người trong phủ công chúa cũng biết, Mao Tiểu Tám …không…hiện giờ Mao Tiểu Tám được Bình Dương công chúa tin cậy, lại được ban cho danh tiếng Mao Bách Vạn, đồng thời cũng lấy tên chữ là “Thầy cãi”, địa thế đã hoàn toàn khác trước.
Vì Mao Tiểu Tám có công bình định Trường An, cho nên được Bình Dương công chúa tiến cử làm quan.
Nhưng cái tên này đều có lai lịch: thời chiến quốc Bình Nguyên Quân có thực khách tên là Mao Toại. Tần quốc công kích nước Triệu, Bình Nguyên Quân muốn cầu viện Sở quốc. Mao Toại và Bình Nguyên Quân đi sứ nước Sở, cuối cùng không thể đạt được hiệp nghị để nước Sở xuất binh, Mao Toại rút kiếm bức hiếp Sở vương, sau khi biết lợi hại, nước Sở quyết định xuất binh.
Cho nên Bình Nguyên Quân mới nói với Mao Toại rằng:
- Mao tiên sinh là thầy dùng ba tấc lưỡi chống đỡ bách vạn quân.
Vì vậy hậu nhân mới gọi Mao Toại là thầy cãi.
Tiểu Tám dựa vào quan hệ với tỷ tỷ, thuyết hàng hồ thương Tây Vực Hà Phan Nhân, sau đó lại liên tiếp thuyết hàng tam đại thổ phỉ Quan Lũng, trở thành đại quân chủ lực của Lý Vân Tú khi chinh phạt Quan Trung. Khi Lý Uyên nhập quan, Lý Vân Tú dẫn “Đội quân tóc dài” luân phiên đại chiến. Phía đông công kích Tùy quân, phía tây chống cự binh mã của Tiết Cử Lý Quỹ, khiến Lý Uyên thuận lợi chiếm cứ Quan Trung, đồng thời chiếm được Trường An. Nhưng Lý Vân Tú rốt cuộc vẫn là nữ tử, khó có thể ra làm quan cho nên Lý Vân Tú liền đề cử mấy người với Lý Uyên, trong đó có Mao Tiểu Tám. Theo Lý Vân Tú thấy, Mao Tiểu Tám thuyết hàng Hà Phan Nhân, lại hàng phục được tam đại thổ phỉ, tuyệt đối không thua kém Mao Toại thời chiến quốc. Vì vậy trong yến tiệc lần này đã gọi đùa Mao Tiểu Tám là: Bách Vạn.
Mao Tiểu Tám là loại người nào chứ?
Sinh ra là một kẻ hoạt bát, biết nhìn mặt mà đoán ý, nhìn gió đón hướng, bản lĩnh nịnh bợ phải gọi là nhất đẳng.
Lý Vân Tú vừa nói ra, hắn đã lập tức phủ phục giữa tiệc rượu, cung kính nói:
- Tiểu Tám bái tạ công chúa đã ban tên.
Đây chính là một loại biểu hiện lòng trung thành, hắn hiện tại đã làm quan, là giám môn thái tử tứ phẩm, nhưng cuối cùng vẫn là gia thần của Bình Dương công chúa, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy.
Lý Vân Tú cũng hào sảng, nói ngay tại chỗ:
- Tiểu Tám, cái tên ngươi có được, hiện giờ cũng có 25- 26 người có rồi. Nhưng bổn cung lại ban thưởng thêm cho ngươi một chữ “Thầy cãi”, ngươi có bằng lòng hay không?
Mao Tiểu Tám vô cùng sung sướng, lại một lần nữa phủ phục giữa tiệc rượu, cảm động đến rơi nước mắt.
Vì vậy, danh tiếng của Mao Bách Vạn đặc biệt vang dội ở Trường An, thậm chí ngay cả Lý Kiến Thành khi thấy Mao Tiểu Tám, cũng thân mật gọi một tiếng
- Mao tiên sinh.
Mao Tiểu Tám ra vào phủ công chúa không cần bẩm báo.
Vì vậy lính gác cửa cũng không ngăn cản hắn. Nhưng Tiểu Tám cũng biết cách cư xử, kín đáo đưa cho lính gác một hai đồng gọi là.
- Công chúa có rảnh không?
- Công chúa đang ở trong hậu hoa viên nói chuyện với phò mã.
Mao Tiểu Tám gật đầu, cất bước đi về hướng hậu hoa viên.
Không ngờ khi vừa định đi qua cửa Nguyệt Lượng, bỗng nhiên đụng phải một người đang chạy đến.
Người đến thở phì phì cúi đầu đi đường, cũng không nhìn Tiểu Tám, vì vậy tránh không kịp, hai người cùng lúc va vào nhau.
- Phò mã.
Tiểu Tám nhìn thấy, người đụng phải hắn, chính là Sài Thiệu.
Sau khi Sài Thiệu đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Tám, chợt cau mày, không để Tiểu Tám mở miệng, đột nhiên mắng:
- Đồ chó chết mắt mù, lần sau còn dám chặn đường, ta nhất định sẽ lấy đầu chó của ngươi.
Giữa lúc nói chuyện, roi ngựa trong tay phò mã quất xuống, Tiểu Tám không dám trốn tránh, cố gắng chịu đựng một roi, trên mặt vẫn nở nụ cười nịnh bợ, liên tục xin lỗi.
Cái này gọi là không thể xuống tay với một khuôn mặt tươi cười, Sài Thiệu vô cùng tức giận, nhưng cũng không cách nào tiết ra.
Hắn đành dậm chân, bước nhanh rời đi.
Mao Tiểu Tám nhìn theo bóng lưng Sài Thiệu, lúc này mới nhếch miệng, đưa tay đè lên vết máu tụ trên trán, trong lòng mắng thầm một câu, quay đầu đi vào hoa viên.
- Bách Vạn, đây là….
Lý Vân Tú nhìn thấy vết thương trên đầu Tiểu Tám lại càng hoảng sợ.
Nhưng nàng chợt hiểu lai lịch của vết thương kia, nàng áy náy tiến lên trước, kéo tay Tiểu Tám đi vào đình viện, lại lệnh cho tỳ nữ mang thuốc tới trị thương.
Đôi bàn tay thon dài mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên đầu Tiểu Tám, khiến hắn khẽ run rẩy.