Bùi Tịch nghĩ nghĩ:
- Đã như vậy thừa tướng cần phải đền bù tổn thất.
- Đền bù tổn thất?
Lý Uyên nghĩ nghĩ cười khổ nói:
- Ngọc oa nhi hiện tại ở Huỳnh Dương, thân phận không thể bạo lộ, ta làm sao đền bù tổn thất cho nó được?
- Đại thừa tướng thật sự hồ đồ rồi, Lý lang quân không được đền bù thì có thể đền bù cho cửu lang, dù sao Cửu lang cũng chỉ có một đứa con, thừa tướng đền bù cho Cửu Lang cũng không phải là đền bù cho Lý lang quân sao? Với sự thông minh của Lý lang quân làm sao không nhận ra ảo diệu trong đó, dĩ nhiên là không còn bất mãn nữa.
Lý Uyên khẽ giật mình, đã minh bạch tâm tư của Bùi Tịch.
Hắn nheo mắt lại, trầm ngâm một hồi, trong lòng đã quyết định được chủ ý.
Lý Mật đứng ở trên đỉnh núi, trông về phương đông chỉ thấy hào quang rực rỡ tươi đẹp đang dâng lên.
Hắn chắp tay đứng, tùy ý để gió núi quét vào người, ở phía sau hắn, Vương Bá Đương, Đậu Kiến Đức hai người cũng yên lặng mà đứng.
- Trở về thôi.
Lý Mật quay người nói với Vương Bá Đương và Đậu Kiến Đức một câu sau đó theo đường núi yên lặng mà đi.
Tối hôm qua Lý Mật đột nhiên hào hứng, nói rằng đến Yển Sư rồi sao khongo tới Dương sơn xem mặt trời một lần cho biết. Cho nên từ sáng sớm, cả ba đã lên đây nhìn mạt trời mọc. Tuy nhiên Vương Bá Đương và Lý Mật cũng rất rõ ràng, Lý Mật tuy nói là lên ngắm mặt trời nhưng thực tế là nhìn về Huỳnh Dương xa xa.
Ở phía xa xa từng tiếng vó ngựa truyền tới, một đội kỵ quân chạy như bay tới trước mặt Lý Mật:
- Vương thượng.
- Lý Quân Tiện, ngươi tại sao lại tới đây?
Tướng lãnh kia chính là một viên đại tướng dưới trướng Lý Mật.
Lý Quân Tiện xuống ngựa nói:
- Đại vương, Lỗ tổng quản hôm nay dò xét ở ngoài thành, ở trạm gác đã bắt được một người khả nghi.
Lỗ tổng quản nói, người này giống như là âm nhân, còn mang theo một phong thư, Lỗ tổng quản lập tức mệnh cho mạt tướng tới đây thông bẩm đại vương.
Âm nhân chính là hoạn quan.
Lý Mật nghe xong lập tức minh bạch hàm nghĩa của Lỗ Nho Tông.
- Lập tức cùng cô trở về thành.
Lý Mật không nói nhiều lời, đánh ngựa giơ roi.
Lý Quân Tiện cùng với đám người Vương Bá Đương, Đậu Kiến Đức cũng không dám lãnh đạm, bám sát Lý Mật.
Vừa về tới cửa phủ nha môn, Lý Mật đã phi thân nhảy xuống chiến mã.
Lỗ Nho Tông vội vàng chạy tới, thi lễ với Lý Mật sau đó thấp giọng nói:
- Vương thượng âm nhân này là do Vương hồ tử điều động tiến về Huỳnh Dương gặp Lý Ngôn Khánh, tuy nhiên ta đã tìm thấy trên người của hắn hai phong thư, vương thượng tuyệt đối không tưởng tượng được đâu một phong thư chính là chủ trương của hoàng thái chủ.
- sao?
Lý Mật lắp bắp kinh hãi.
Hoàng Thái chủ, chính là một loại xưng hô với Dương Đồng.
Bởi vì thiên hạ này quá mức phân loạn cho nên việt vương Dương Đồng có niên hiệu là Hoàng Thái, gọi là Hoàng Thái chủ, đại vương Dương Thúc ở Trường An niên hiệu là Nghĩa Ninh cho nên được gọi là Nghĩa Ninh đế.
- Mau lấy thư ra.
Lý Mật ngồi xuống, ra lệnh lấy thư tới.
Lỗ Nho Tông không dám chần chừ, đem thư trình lên trước mặt Lý Mật, Lý Mật sau khi xem thư liền nở ra một nụ cười.
- Tên Vương Hành Mãn này lừa dối ngụy trá, hôm nay quả nhiên là thấy.
Lỗ Nho Tông kia lo lắng nói:
- Đại vương, Lý Ngôn Khánh kia thật là người khó lường tâm tư kín đáo, Vương Thế Sung còn hứa dùng mỹ nhân, chỉ sợ hắn chưa hẳn có thể đứng vững.
- Thuộc hạ nghe nói Lý Ngôn Khánh háo sắc, được ba kiều thê nhưng vẫn chưa thỏa mãn, năm ngoái lại còn nạp một thiếp, chúng ta không thể không đề phòng.
Lý Mật cũng đồng ý.
Hắn lại mở một phong thư khác mà xem.
Phong thư này chính là do Hoàng Thái chủ Dương Đồng viết, trong thư tràn ngập khí tức đau khổ, nói rằng Vương Thế Sung lòng muông dạ thú, từng bước ép sát, hôm nay Dương Đồng bị khóa ở thâm cung không thể liên hệ với bên ngoài.Dương Đồng khẩn cầu Lý Ngôn Khánh nghĩ cách giải cứu.
Lý Mật xe thư xong liền lâm vào trầm tư.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lỗ Nho Tông, sau một lát mới nói:
- Nho Tông, cô hiện tại cần vương thì có thể thay thế Vương Thế Sung được không
Lỗ Nho Tông nghe được thì giật mình.
Củng huyện, Lý phủ.
Lý Ngôn Khánh trầm giọng nói:
- Ta muốn phổ biến phương pháp này, chư công thấy thế nào?
Tiết Thu, Đỗ Như Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Diêu Ý bọn họ đều ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh, không biết phải nói sao cho phải.
Ngôn Khánh từ trên bàn cầm lấy một cái công văn đưac ho Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối nghi hoặc nhận lấy, trầm ngâm hồi lâu.
Một lát sau, Lý Ngôn Khánh cũng đem vật này giao cho từng người.
- Ngôn Khánh ngươi làm như vậy sẽ dẫn tới phiền toái lớn.
- Sao?
- Ngươi muốn quán đinh nhập mẫu, sửa thế trên đầu người thành thuế ruộng, người bị ảnh hưởng lớn nhất không thể qua được Trịnh Phan Thôi Lô mấy nhà này.
- Ta không hiểu tại sao ngươi lại dùng phương pháp này nhưng có thẻe khẳng định chắc chắn sẽ vấp phải sự phản kháng của thế trụ gia tộc, ngươi cần phải biết rằng Huỳnh Dương quận nhân khẩu tăng hơn nhiều, hơn nữa ngươi lại còn cổ vũ lưu dân khai hoang nhưng các thế gia ở đây vẫn chiếm ưu thế về diện tích ruộng, ngươi làm vậy chẳng khác nào róc da róc thịt bọn họ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng thế, Tiết Thu cũng thế đều liên tục gật đầu.
Bọn họ cũng đồng thời xuất thân thế trụ, làm sao không nhìn thấy lợi hại bên trong phương án của Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh tựa hồ đã sớm đoán ra kết quả này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đôi mắt đảo quanh một vòng nói với Lý Ngôn Khánh:
- Có phải Trịnh Phan Thôi Lô đã trêu chọc ngươi rồi không?
Lý Ngôn Khánh cũng không trả lời mà mệnh cho Tổ Thọ đưa tới một đạo địa đồ, treo ở trong phòng.
Hắn đứng dậy đi tới trước địa đồ chỉ vào một mũi tên:
- Ta muốn vào ngày mười ba tháng năm sẽ xuất binh ở Ngưu Chử Khẩu, vượt sông tiên công Ôn huyện, Tiết Thu và La Sĩ Tín sau khi bất ngờ đánh Ôn huyện xong cần phải tới đầu tháng sáu nắm giữ được cả Vương Phòng huyện thành, ta thì tự lĩnh quân đánh chiếm Lâm Thanh quan, troig lúc đó Huỳnh Dương quận mọi chuyện do Đỗ Như Hối và Vô Kỵ xử trí, tóm lại ta không quản các ngươi dùng biện pháp gì, trước khi ta thu binh cần phải đem phương pháp này phổ biến ra ngoài.
Nói xong hắn quay người rời khỏi đại đường.
Ở bên trong mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đang êm đang đẹp hắn muốn đánh chiếm Hà Nội, rốt cuộc là có ý gì?
Tiết Thu trầm ngâm một hồi, sau đó gọi Tổ Thọ.
- Tổ Thọ, hôm qua trong phủ đã xảy ra chuynệ gì?
Tổ Thọ khẽ giật mình suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hình như không có chuyện gì, à đêm khuya hôm qua Vũ Tắc ở Đường Nhân thương hội có đến bái phỏng công tử.
Ngoại trừ chuyện đó ra không có chuyện gì khác.