Tuy nhiên gặp chuyện thì lại tỉnh táo hơn so ới lúc trước, thậm chí còn
âm tàn hơn, hắn cầm lấy Đồng Nhân giáo ngăn cản đường đi của Vương Thế
Sung.
- Thúc phụ không thể vọng động.
Vương Nhân Tắc là đệ nhất mãnh tướng của Vương Thế Sung, cho dù mất đi công năng sinh dục thì vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Vương Thế Sung thậm chí ưa thích ngoctVương Nhân Tắc một phần vì Vương
Nhân Tắc không có công năng sinh dục, hắn một lòng luyện võ, đối với
binh thư rất chăm chú, mỹ nữ không cần mà càng coi trọng tiền tài.
Vương Thế Sung không thiếu tiền.
Kho phủ Lạc Dương được hắn tùy ý phân phối.
Cho nên Vương Nhân Tắc mặc dù tham tài Vương Thế Sung cũng không để ở
trong lòng, trái lại Vương Nhân Tắc muốn cái gì Vương Thế Sung đều thỏa
mãn cho hắn.
- Nhân Tắc tại sao lại ngăn cản ta?
Vương Nhân Tắc nói:
- Thúc phụ Lý tặc xảo trá âm hiểm.
Người này dám hủy đốt đại doanh, toàn diệt ba nghìn thiết kỵ, có thể
thấy được hắn đã sớm chuẩn bị, nếu chúng ta lỗ mãng xuất kích chỉ sợ
trúng kế sách của hắn.
Vương Thế Sung nghe vậy thì liền đại hỉ.
Hắn quay đầu lại nói với chúng tướng cười nói:
- Vương Nhân Tắc đúng là Vương vô địch.
Tên Lý vô địch kia thì đáng gì, Vương vô địch nhà ta không những cẩn
thận mà còn nghiên cứu binh pháp thành thạo, tuyệt đối là một chuyện hảo sự.
Vì vậy Vương Thế Sung liền hạ lệnh tiến độ chậm lại.
Hừng đông lúc đại quân tiến tới phía dưới núi Thạch Lâm phóng mắt nhìn
chỉ thấy thi thể bị nướng chín, ngổn ngang lộn xộn, trong sóng nhiệt mơ
hồ còn có hàn ý sáng sớm.
Ngoại trừ chuyện này không có bất kỳ sĩ tốt Huỳnh Dương nào.
Lý Ngôn Khánh rõ ràng đã triệt binh.
Vương Nhân Tắc trừng to mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
- Thúc phụ, Lý tặc xảo trá chúng ta bị lừa rồi.
Lý Ngôn Khánh căn bản không muốn cùng với Vương Thế Sung ở Thạch Lâm sơn khai chiến.
Nói thẳng ra Lý Ngôn Khánh lần này xuất binh mục đích chỉ là cứu cả nhà Bùi Nhân Cơ, hắn gấp rút tiếp viện Đông Đô chỉ là giả dối mà thôi.
Vương Thế Sung còn tưởng rằng dùng gia quyến Bùi Nhân Cơ có thể khống
chế nhưng không ngờ Lý Ngôn Khánh đã sớm có mưu đồ, cứu đi nhạc mẫu đại
nhân của hắn.
Sắc mặt của Vương Thế Sung trở nên đặc biệt khó coi.
- Thúc phụ, mong cho chất nhi một đạo binh mã.
- Tên Lý Ngôn Khánh kia hiện tại chắc chắn chưa đi xa, chất nhi sẽ suất bộ đuổi giết mặc dù không lấy được mạng chó của hắn cũng khiến cho hắn
đại bại một hồi.
- Hồ đồ.
Vương Thế Sung nghiêm nghị quát:
- Ngươi cho rằng Lý Ngôn Khánh là một hài nhi ba tuổi sao?
Hắn ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đã viết, Tào Tháo khi lui binh Trương
Tú truy kích, bị Tào Tháo dùng phục binh đánh tan, tên yêu nghiệt này
nếu như đã viết được như vậy thì tuyệt đối không bỏ sót chuyện bị truy
binh tập kích.
- Chuyện này....
- Nếu như ta đoán không sai, tên Lý Ngôn Khánh đang trố nở trên đường, chờ chúng ta truy kích.
Chỉ tiếc...
Vương Thế Sung ngửa mặt lên trời cười to, hướng về phía yển sư nghiêm nghị quát:
- Lý Ngôn Khánh ,lão tử đã đọc qua sách của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng làm lão tử mắc lừa.
- Thúc phụ quả nhiên cao minh, Lý Ngôn Khánh kia cho dù lợi hại nhưng làm sao có thể là đối thủ của thúc phụ.
Vương Thái vỗ mông ngựa Vương Thế Sung một cái.
Vương Nhân Tắc lạnh lùng liếc nhìn Vương Thái, không nói gì nhưng ánh
mắt này của hắn khiến cho Vương Thái liên tưởng đến đôi mắt của độc xà.
- Thúc phụ như vậy chúng ta...
Vương Thái bị dọa lùi về phía sau khẽ hỏi thăm.
Vương Thế Sung nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lý Ngôn Khánh trên đường phục kích không thành, tất nhiên không dám truy kích.
Từ nơi này tới Yển Sư, chỉ có lộ trình nửa ngày, hắn sau khi trở về Yển Sư nhất định sẽ buông lỏng cảnh giới, đến lúc đó chúng ta sẽ đột nhiên
xuất hiện.
- Ha ha các ngươi cho rằng Lý tặc khi đó sẽ có bộ dáng thế nào?
Vương Nhân Tắc vội vàng nói:
- Còn thế nào nữa, dĩ nhiên là sợ tới mức chạy trối chết.
- Đúng thế.
Vương Thế Sung cất tiếng cười to, trường đao trong tay quét ngang:
- Truyền lện tam quân từ giờ tới giữa trưa phải tới Yển Sư, hôm nay chúng ta phải cho danh tiếng Lý vô địch không còn nữa.
- Giết giết giết.
Tùy quân vung tay hô to, Vương Thế Sung vê râu, dương dương đắc ý.
Đầu thành Yển Sư, vô cùng yên tĩnh.
Tinh kỳ tung bay trong gió.
Vương Thế Sung suất lĩnh đại quân tiên tới dưới thành Yển Sư, thành trì yên tĩnh dọa người.
Cửa thàn mở rộng nhưng lại không nhìn thấy một người nào.
Từ bên ngoài thành nhìn vào bên trong ngay cả người đi trên phố cũng không có.
Vương Thế Sung trong lòng thầm nghĩ, tên Lý Ngôn Khánh muốn làm trò xiếc gì vậy?
- Thúc phụ Lý tặc chẳng lẽ muốn chơi Không thành kế sao?
Câu này nhắc nhở Vương Thế Sung, đúng thế, Lý Ngôn Khánh chẳng lẽ muốn chơi trò này để ta mắc lừa sao?
Binh giả, quỷ đạo dã.
Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lý Ngôn Khánh ngươi cho rằng chơi chiêu này có thể khiến cho ta trúng kế sao?
- Vương Nhân Tắc ngươi giữ vững vị trí cửa thành, tam quân nghe lệnh ta công kích.
Ngươi cho dù có mai phục thì ta cũng khiến cho đòn mai phục này không có tác dụng.
- Lý gia nhi lần này ta muốn xem ngươi có hoa chiêu gì.
Tiếng cười không ngớt, chợt nghe một hồi tiếng trống từ trong thành truyền tới.
Binh mã Vương Nhân Tắc tiến tới đầu tường, chỉ thấy trên cửa thành lầu, xuất hiện vô số người.
Dưới tường thành ở trong chiến hào cũng xuất hiện vô số cung tiễn thủ,
một trung niên nam tử mặc thanh sam đứng ở phía trước, chỉ Vương Thế
Sung phía xa xa:
- Vương Hành Mãn, cô đã chờ ngươi từ lâu, người đâu nổi trống xuất kích.
Yển Sư giống như là một khu rừng độc, Lý Mật biết rõ nơi này có độc
nhưng cũng không cách nào kìm chế được, lần này xuất động hắn đã hao tổn không ít tiền bạc, nếu như không có bù đắp thì nhân tâm sẽ hỗn loạn. Lý Mật biết rõ sự trọng yếu của Đông Đô, nếu như cướp được Đông Đô là có
thể đững vững chân ở Trung Nguyên.
Với thanh danh của hắn có thể nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí uy hiếp được Quan Trung.
Mà một điểm nữa chính là Vương Thế Sung cùng với Lý Mật đã có mối thù
lớn, lần trước Lý Mật nghe theo Vương Thế Sung xúi giục tấn công Hổ Lao
quan, hao binh tổn tướng, còn mất ba trấn mà Vương Thế Sung lại vững
chân ở Lạc Dương.
Cho nên mặc dù Lý Mật biết rõ hắn nên tọa sơn quan hổ đấu nhưng cũng không thể không tham dự.