Mốt chiếc kiệu tám người khiêng dừng trước ở Bùi phủ.
Bùi phu nhân từ từ trèo lên trên kiệu, theo tiếng kêu khởi kiệu ước chừng có một trăm người từ từ tiến lên trong tuyết.
- Bùi phu nhân muốn đi đâu vậy?
- À nghe nói hôm nay phu nhân muốn đi đến chùa Bạch Mã mua sắm một chút.
- Có nên bẩm báo với chúa công hay không?
- Lúc này chúa công còn chưa dậy báo cáo có khi còn bị trách cứ, hơn
nữa chúa công chỉ dặn chúng ta trông chừng Bùi phu nhân, Bùi phu nhân
lên chùa Bạch Mã đâu có rời khỏi thành, chúng ta theo sau là được.
Mười mấy người từ chỗ tối ở góc đường theo sát cỗ kiệu.
Đi thẳng tới chùa Bạch Mã, chỉ thấy Bùi phu nhân nguyên một đám tiến vào bên trong chùa, mật thám cũng không thể đi theo vào.
Bùi Nhân Cơ phụng chỉ tới Thạch Lâm sơn, gia quyết thì bị Vương Thế Sung nghiêm mật giám thị.
Vương Thế Sung hạ lệnh: Giám thị nhtấ cử nhất động người nhà họ Bùi nhưng không được quấy nhiễu.
Dù sao hắn vẫn chưa chuẩn bị xé rách mặt nhau với Bùi Nhân Cơ, hơn nữa
danh vọng của Bùi gia như vậy Vương Thế Sung làm sẽ quá phận, cũng không được ích lợi gì.
Thám tử bọn họ đã ở bên ngoài cửa chờ lâu, từ sáng sớm tới giờ ngọ.
Theo đạo lý mà nói, tham gia lễ phật thì chỉ nửa ngày là cùng nhưng hiện tại đã vẫn chưa thấy Bùi gia đi ra.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Vào xem rồi nói sau.
Đám thám tử đi vào trong chùa, sau khi hỏi thăm mới biết lúc buổi trưa
sau khi lễ phật xong Bùi phu nhân cảm thấy thân thể không khỏe cho nên
đã ở trong một viện lạc u tĩnh nghỉ ngơi.
- Có nên đi qua xem hay không?
- Chuyện này....
Thám tử thủ lĩnh do dự một chút rồi quyết định gật đầu đồng ý.
Dù sao chỉ qua đó xem mà thôi, nếu như không có chuyện gì thì cũng sẽ
không quấy nhiễu đối phương, chỉ thấy viện lạc đóng chặt mà ở bên ngoài
cửa viện không thấy bóng dáng gia tướng đâu cả.
Đám người thám tử biết tình hình không ổn.
- Đại ca hay là chúng ta đi vào.
Thủ lĩnh trong lòng thầm nghĩ: Nếu như người ta ở bên trong nghỉ ngơi
mình xông vào thì chẳng phải chạm trúng đại phiền toái hay sao? Nhưng
nếu như Bùi phu nhân không ở trong đó thì sẽ có họa mất đầu.
Hắn do dự một thoáng rồi hạ quyết tâm:
- Đạ ca, sân nhỏ kia dung nạp tối đa có mấy chục người, nhưng Bùi gia hơn trăm người không thể nào cùng vào trong đó được.
Đúng thế.
Thủ lĩnh giật mình, đi tới vài bước tiến vào trong sân nhỏ.
Hắn đập cửa thì thấy bên trong lạnh ngắt như tờ, trong lòng biết rằng
có chuyện không tốt rồi, hắn cố gắng giữ tỉnh táo, nhấc chân lên, muốn
đá văng cánh cửa thì ở đằng sau có một vật ngăn cản lại.
- Leo lên tường, leo lên tường.
Tên thủ lĩnh luống cuống la lớn lên.
Hắn dẫn đầu leo vào trong tường thành, chỉ thấy ở trong sân vang lên tiếng nổ không ngừng.
Hồi lâu ở trong cửa sân bên trong lao ra thám tử đầu lĩnh, khuôn mặt dữ tợn, đầu nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
- Lập tức bẩm báo với chúa công, người nhà họ Bùi đã chạy thoát, chúng
ta bao vây chùa Bạch Mã lại, tất cả hòa thượng đều bắt lại, một tên cũng không buông tha.
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói:
- Nhạc phu, chiêu này có thể nói là tuyệt diệu vô cùng.
Bùi Nhân Cơ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lý Ngôn Khánh, vê râu nói:
- Bất kể ngươi có diệu dụng gì, ta cũng dùng chiêu đương đầu pháo này.
- Cha vợ con rể hai người ngồi ở trong rừng trúc trên Thạch Lâm sơn đang đánh cờ say sưa.
Lý Ngôn Khánh cờ lộ thay đổi, hoặc là Hữu Định Thứa, hoặc Phi Tương
Cục, hoặc Tiên Nhân Chỉ Lộ, hoặc Khởi Mã cục, liên tiếp bày ra mười thế
cờ khác nhau nhưng Bùi Nhân Cơ thì vẫn đâu ra đấy, vẫn dùng thế đương
đầu pháo đấu với Lý Ngôn Khánh.
Cờ tướng Trung Quốc này ở trong văn nhân nhã sĩ lan truyền không rộng.
Trong mắt bọn họ, đồ chơi này không lịch sự, tuy nhiên Bùi Nhân Cơ lại yêu thích.
- Ngôn Khánh, mật đạo kia ngươi xây dựng cách đây lâu chưa?
- Ước chừng bảy tám năm rồi, chính là lần con đưa Quan Âm tỳ nhập thục
đã bí mật sai người xây dựng, còn để cho Đỗ lão thượng thư Đỗ Quả làm
bản vẽ, sau đó tới nhờ Trịnh gia thúc phụ nhờ thúc ấy sắp đặt thiết kế,
vốn chỉ là để đề phòng vạn nhất không ngờ lại diệu dụng như thế.
- Hiện tại mới phát huy công dụng?
Bùi Nhân Cơ đột nhiên hỏi.
- Đúng thế, đây là lần đầu tiên dùng.
- Ha ha, tên tiểu tử này, ta hỏi ngươi trước kia gia quyến của Ngư Câu
La Ngư lão trụ quốc mất tích ở trong thiên lao bọn họ dùng biện pháp gì
rời khỏi Lạc Dương, đừng nói là mọc cánh bay mất đo.
Ngôn Khánh gãi gãi đầu cầm lấy quân cờ nói:
- Pháo tiến hai bước, nhạc phụ xem con dương oai pháo.
Bùi Nhân Cơ cười ha hả, không hỏi tiếp nữa.
Mà tiếp tục đấu cờ với Lý Ngôn Khánh, hai người đấu với nhau từ giữa
trưa tới chạng vạng tối, lúc này mới dừng tay, Lương Lão Thực hiện tại
đã chuẩn bị xong đồ ăn, hai người vừa thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài
Thạch Lâm sơn vừa ăn thức ăn.
Bùi Nhân Cơ hỏi tiếp:
- Lạc Phổ tiên sinh tại sao lại thành tai mắt của ngươi?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Lạc Phổ tiên sinh quý sách như mạng, muốn thu phục cũng không khó, kỳ thật con bình thường với ông ấy cũng không có gì liên lạc, chỉ ngẫu
nhiên để cho ông ấy hỗ trợ truyền lời mà thôi, cũng không có nguy hiểm
gì, mà ông ấy có thể sở hữu tất cả bản thảo của con.
Bùi Nhân Cơ nhếch miệng, buông đũa xuống nhìn về phía xa xa.
- Vương Thế Sung xem ra cảm thấy rồi.
- Ừ, khẳng định là đã cảm thấy được rồi, với tính tình của hắn
thì làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chỉ sợ hiện tại hắn đã mang binh mã tới đuổi giết.
- Ý của ngươi là hắn sẽ khai chiến với ngươi?
- Ha ha, Quang Trung đã tiếp nhận cuộc cầu hòa của hắn, Vương Thế Sung tại sao không có can đảm cùng con làm một đại chiến?
Bùi Nhân Cơ nhăn mày lại, ánh mắt nheo lại.
- Vậy ngươi làm sao biết rằng bọn hắn hôm nay sẽ hội đàm thỏa điểu kiện?
- Phật viết: Không thể nói, không thể nói, dù sao con cũng biết rõ.
Bùi Nhân Cơ lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Đỗ Như Hối nói ngươi là tiểu yêu, theo ta ngươi không phải là yêu ma bình thường mà đã là yêu ma thành tinh.
Ngôn Khánh cười cười không đáp.
Lúc này Lương Lão Thực cũng đã tiến tới.
- Chủ nhân nhận được tin tức, Vương Thế Sung điểm khởi hai vạn binh mã
dùng chất nhi của hắn là Vương Thái, đại tướng Điền Lưu An làm tiên
phong, chính thức tiến tới Thạch Lâm sơn, dự tính giờ Tý sẽ tới chân
núi.
- Doanh trại đều đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Dựa theo sự phân phó của chủ nhân thì mọi chuyện đã chuẩn bị hoàn tất.
Ngôn Khánh gật đầu, đứng dậy nói với Bùi Nhân Cơ:
- Vương Thế Sung đến đây chúng ta cũng cần phải tận lòng địa chủ mà khoản đãi hắn.
Bùi Nhân Cơ lóe lên sát cơ trong mắt:
- Hiền tế nói rất đúng.