Thanh âm của Liễu Thanh gào thét, kích động tới quân coi giữ.
Một đám người chen chúc đi ra, luống cuống cả tay chân, thậm chí có người ngay cả binh khí cũng không nắm lấy.
Liễu Thanh không nói nhiều lời, nhanh chóng ẩn núp ở trong khắp ngõ
ngách, xung quanh truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có
người quát từng thanh âm chói tai, tiếng đao thương cũng va chạm không
ngừng.
Trong lòng Liễu Thanh vô cùng sợ hãi.
Hắn núp ở trong góc phòng, phủ lên người một tấm vải, hai tay che lỗ tai, người thì run lên.
Cũng không biết bao lâu, tiếng kêu dần biến mất.
Một tiếng bước chân dài truyền tới, nghe có vẻ cổ quái, giống như đạp vào nước vậy khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.
Liễu Thanh ngừng thở, cử động cũng không dám.
Lát sau hắn đã cảm thấy tấm vải bố phủ trên người bị đẩy ra, theo đó là một mùi máu tươi nồng đậm.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy một người tướng mạo uy vũ, hình thể cường tráng đang cầm đao thép trong tay, trên đao còn dính máu và thịt
băm, đầu đao treo một khối vải bố.
Nam tử có hàm râu ngắn, trên người tràn ngập vết máu, hắn nhìn thấy Liễu Thanh thì nở ra nụ cười dữ tợn.
- Tiểu tử, xem ngươi còn chạy đi đâu?
Đại hán kia chính là hán tử dẫn đầu trèo vào cửa thành.
Đao thép của hắn giơ lên cao, theo tiếng gió bổ xuống người của Liễu Thanh.
Liễu Thanh lóe lên linh quang mà lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi không thể giết ta, ta biết Ngỗng công tử.
Đao phong rét căm căm đứng ở trên đỉnh đẩu của Liễu Thanh, sắc mặt của Liễu Thanh tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
- Ta muốn gặp Ngỗng công tử, ta muốn gặp Trịnh công tử.
- Trịnh công tử?
Đại hán kia nghi hoặc quay đầu lại chỉ thấy ở bên ngoài đã thêm một hán tử khôi ngô.
Nếu như hán tử sớm nhất hắn nhìn thấy dùng từ khôi ngô thì nam nhân bây giờ chỉ có thể dùng chữ cự hán để hình dung.
Hắn thân cao hơn chín xích, làn da trắng trẻo.
Trong tay của hắn cầm một thanh đại sao sáng loáng, vừa nghe xong thanh âm của Liễu Thanh thì cất tiếng:
- Chúa công lúc còn là Ngỗng công tử vẫn là Trịnh thị tộc nhân.
Cự hán kia tiến tới, thanh đại đao chỉ vào Liễu Thanh mà nói:
- Ngươi nhận thức chủ nhân nhà ta?
- À, ta không biết.
- Thối tiểu tử, dám lừa dối ta.
- Ta không biết, nhưng mà mẹ ta biết, trong nhà ta còn giữ gìn nghiên mực năm đó Ngỗng công tử còn dùng để Vịnh Ngỗng.
Liễu Thanh ôm đầu khàn giọng quát to.
Lúc này đại hán và cự hán ngây ngẩn cả người, năm đó chúa công vịnh
ngỗng là rất lâu rồi, khi đó mới có sáu tuổi, cự hán và đại hán hai mặt
nhìn nhau, chợt nghe cự hán kia nói:
- Hắc Các ca, lão
Hắc đã vào thành, chủ nhân cũng sắp tới bên ngoài, huynh đem hắn mang
tới gặp chúa công là được rồi. Khoan đã, Hắc Các ca, huynh chớ đi.
Chưa đợi cự hán nói xong thì đại hán được gọi là Hắc Các đã rời khỏi phòng.
Cự hán kia đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn Liễu Thanh, sau đó nhìn qua bóng lưng của đại hán.
- Ngươi dám lừa gạt ta, lão tử sẽ đem ngươi đến bên Thẩm đại ca, đến lúc đó ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
Nói xong hắn gọi hai tên quân tốt dựng Liễu Thanh lên.
Đũng quần của Liễu Thanh lúc này đã ướt đẫm, hóa ra lúc nãy hắn đã bị hù tè ra quần.
Tuy nhiên đối với những thiếu niên chưa từng ra chiến trường mà nói chuyện này cũng là điều bình thường.
Nội thành Yển Sư, khắp nơi đều có ánh lửa cháy lên.
Cũng không biết có bao nhiêu kẻ địch xông vào trong thành, tiếng kêu la không ngừng vang lên.
Mà ở trên cổng thành có vô số cỗ thi thể lộn xộn, trong đó có cả đồng
đội của Liễu Thanh, Liễu Thanh nhìn máu tươi khắp nơi, dạ dày nhộn nhạo, nôn mửa liên tục.
Cự hãn ở phía sau nhìn hắn bĩu môi một cái, quay đầu không nhìn hắn nữa.
Liễu Thanh ói mửa xong được hai quân tốt đỡ đi xuống đầu tường.
Cửa thành nghìn cân lúc này cũng đã được mở chỉ thấy từng đạo quân tốt ở bên ngoài xông vào, đằng đằng sát khí khiến cho Liễu Thanh cảm thấy
lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên nhớ tới những lời vừa rồi hắn nói.
Đúng thế, trong nhà của hắn đích thật là còn nghiên mực mà năm đó Ngỗng công tử dùng qua, mẹ của hắn cũng không nhận thức Ngỗng công tử, năm đó mẹ của hắn làm tỳ nữ ở trong Vịnh Ngỗng quán, hầu hạ đoàn người Ngỗng
công tử thừa dịp mọi người không chú ý mới thu hồi nghiên mực lại.
Chỉ như vậy mà thôi.
Nói mẹ của Liễu Thanh nhận thức Ngỗng công tử thì cũng tạm được nhưng Ngỗng công tử không biết mẹ của Liễu Thanh.
Nghĩ tới đây Liễu Thanh càng thêm sợ hãi.
Nếu như ta rơi vào tay của cự hán kia thì chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Đúng lúc này một đám người vây quanh một người trung niên văn sĩ tiến vào trong thành.
- A Lăng, ngươi tại sao lại không giết địch? Hắc Các đâu rồi?
- Lưu Hắc Các đi tìm lão Hắc bọn họ rồi, hiện tại đã đến huyện nha Yển
Sư, vừa rồi ở trên cổng thành gặp một tên hắn nói là nhận thức chủ nhân, còn giữ lại nghiên mực mà năm đó chủ nhân dùng qua ở Yển Sư, đúng rồi,
lúc đó Đỗ lang quân cũng không phải ở đấy sao?
Đầu óc của Liễu Thanh ông ông vang lên,sợ thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
Trong lúc hắn đang sợ hãi thì người trong cuộc đã xuất hiện.
Người này chính là Ưng Kích Lang Tướng Đỗ Như Hối, nghe thấy Hám Lăng
nói, hắn cũng ngây ngẩn cả người, Vịnh Ngỗng thơ? Đây là chuyện đã bao
lâu, mười lăm năm đó cũng là lúc đầu tiên Lý Ngôn Khánh hiển lộ tài hoa, tuy đã cách nhau mười lăm năm nhưng cảnh tượng vẫn hiển lộ ngay trước
mắt.
Lúc ấy có bao nhiêu người ở đó?
Từ Cái Từ Thế Tích phụ tử, Đỗ Như Hối, Tôn Tư Mạc còn có tổ tôn Trịnh Thế An.
Ngoài ra chỉ còn có một đám nữ kỹ ca múa cùng tỳ nữ, Đỗ Như Hối quả
thực không nhớ lúc đó Ngôn Khánh có nói chuyện qua với tỳ nữ nào không.
- Mẹ ngươi là....
Đỗ Như Hối nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh, nửa ngày sau đó mới lên tiếng:
- Được rồi A Lăng trước hết để người trông nom hắn, chớ để hắn phải khó xử, chúa công nói hôm nay đã qua Dương sơn, chắc hẳn là buổi sáng hừng
đông sẽ tới Yển Sư, A Lăng sắp xếp xong xuôi đứa nhỏ này, ngươi cùng với ta trở về phủ nha.
Ngỗng công tử đã tới?
Liễu Thanh lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Hắn đột nhiên nhớ tới, lão đại ca ở cùng thôn không phải là thủ vệ huyện nha, hơn nữa còn là hỏa trưởng.
- Tướng quân, ta biết thủ vệ huyện nha, đó là lão đại ca cùng thôn của ta, ta nguyện đi trước dẫn đường làm thân khuyển mã.
Đỗ Như Hối cùng với Hám Lăng nghe được đều sững sờ.