Nếu là đạo phỉ phản quân thì sẽ có cảm giác không tốt với quân Tùy.
Lý Ngôn Khánh thân là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, cũng khó có thể bày ra lập
trường của mình, hơn nữa xuất thân của hắn là tông sư danh hào, chưa hẳn sẽ hấp dẫn được những đạo phỉ kia.
Cho nên Lý Đạo Huyền ra mặt xem ra thỏa đáng nhất.
Hắn thân là người của Lý thị lại là đệ tử quan lại, từ điểm này đã đại biểu cho Lý Uyên.
Ba chữ Đường quốc công kia có sức hấp dẫn rất lớn, cho dù là thế trụ môn
phiệt cũng có hảo cảm với Lý Uyên, huống chi sau lưng của Lý Uyên còn có Lũng Tây Lý phiệt, loại quan hệ giữa các thế trụ người bình thường rất
khó lý giải.
Sông Dĩnh từ thời hán cho tới nay đều là nơi tụ tập của thế trụ môn phiệt.
Trải qua rung chuyển bao nhiêu năm, lực lượng của thế trụ Toánh Xuyên so với thời Đông Hán đã suy yếu hơn rất nhiều, nhưng vẫn câu nói kia, lạc đà
gầy còn lớn hơn ngựa béo, nhưng thế trụ vốn đã xuống dốc đối có sức
khống chế ngay cả quan phủ cũng không thể so sánh được.
Lý Đạo Huyền nói:
- Ta có thể thông qua ảnh hưởng của Lý phiệt, liên kết với các thế trụ ở
Tương thành và Toánh Xuyên, từ đó chúng ta không uổng phí một mũi tên mà khống chế hai quân, dễ dàng khống chế được.
Sài Hiếu Hòa đã đồng ý với kế hoạch của Lý Đạo Huyền, để cho Lý Đạo Huyền và Mã Tam Bảo cùng nhau đi tới.
- Chúa công, Đạo Huyền có đại tài, đối với chúa công lại kính trọng.
- Ngày sau chúa công dừng chân ở Lý phiệt sẽ có minh hữu tuyệt hảo. Có
Đạo Huyền công ở đó, chúa công có thể thu hoạch được vị trí lớn, tuy
nhiên trước mắt cần phải cung cấp đầy đủ vốn liếng cho Đạo Huyền công
tử, Đạo Huyền công tử lập công càng nhiều thì địa vị càng cao, chúa công càng có lợi.
Sài Hiếu Hòa cung kính nói khiến cho Lý Ngôn Khánh gật đầu liên tục.
Chuyện này cũng coi như là một phương thức phòng ngừa, mình tương lai cũng có tiếng nói lớn hơn ở trong lÝ phiệt.
Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu càng nghĩ càng thấy quyết định này càng đúng.
Vì vậy hắn không hỏi chuyện của Lý Đạo Huyền nữa, thu hồi ngân tiên:
- Sài công, hiện tại ngươi là huyện lệnh Củng huyện tương lai cũng là tâm phúc của ta.
- Có một số thời điểm không được băn khoăn quá nhiều, ngươi chính là quan phụ mẫu của hai mươi vạn dân chúng, tương lai cũng đại biểu cho thể
diện của Lý Ngôn Khánh, lúc này xảy ra vấn đề ta có thể đảm đương nhưng
nếu mất đi mặt mũi thì cho dù có gắng mười lần, một trăm lần cũng không
lấy lại được.
- Chúa công dạy bảo, Sài Hiếu Hòa dĩ nhiên nhớ kỹ trong lòng.
Rời khỏi huyện nha đã dần đến hoàng hôn.
Lý Ngôn Khánh lên ngựa dẫn người trở về Lý phủ.
Hắn để cho Thẩm Quang tạm thời ở lại phủ nha, đảm bảo không cho người nào đến gây náo loạn.
Hắn vừa về tới nhà, Vũ Sĩ Ược đã chờ đã lâu, thấy Lý Ngôn Khánh hắn liền tiến lên phía trước:
- Lang quân, chuyện lớn không hay rồi.
- Sao?
- Sài lang quân bất mãn vì hôm nay phải chịu nhục cho nên không nói lời từ giã chỉ lưu lại tin nhắn trở về rồi.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình rồi cười lạnh nói:
- Hăn đi cũng tốt, ta ở đây không dưỡng phế vật, càng không dưỡng loại không biết tôn ti .
- Nhưng mà Sài Thanh hắn....
- Hắn thì thế nào?
Vũ Sĩ Ược do dự một chút rồi vẫn nhắc nhở:
- Sài Thanh chính là huynh đệ của Sài Thiệu, mà Sài Thiệu chính là phu
quân của Lý nương tử. Khi Đậu phu nhân còn sống, người mà quốc công yêu
thích nhất chính là Lý nương tử, lần này Lý nương tử ở hộ huyện lập
nhiều công huân hiển hách, trợ giúp Quốc công nhập quan, có thể nói là
phong quan vô hạn. Lang quân đắc tội với Sài Thanh cũng là đắc tội với
Lý nương tử... Đến lúc đó nàng ta bất lợi với lang quân thì không phải
không xong sao?
Trong óc của Lý Ngôn Khánh không tự chủ được hiện ra tư thế oai hùng của Lý Vân Tú.
Ngôn Khánh cùng với Lý Vân Tú chỉ gặp qua một lần hơn nữa là mười năm trước. Kỳ thật hắn đối với Lý Vân Tú không có quá nhiều hảo cảm, tuy sử sách
khen ngợi vị Bình Dương công chúa này rất nhiều nhưng sau khi gặp tận
mắt, Lý Ngôn Khánh cảm thấy Lý nương tử này cũng không hoàn mỹ như sử
sách ghi chép, khí khái hoai hùng quá nặng, mũi nhọn quá lộ... Không
những thế, Lý Ngôn Khánh cảm giác Lý nương tử này trong mắt giống như
không có ai khác. Năm đó Lý Ngôn Khánh đã là danh sĩ, thần đồng trong
thiên hạ mà Lý nương tử nhìn hắn vẫn tràn ngập sự khinh thị, chính vì
nguyên nhân này mà Lý Ngôn Khánh khắc sâu ấn tượng của Lý Vân Tú vào
trong lòng.
- Nàng ta có thể gây bất lợi với ta sao?
- Cái này....
- Chuyện này rõ ràng là Sài Thanh cố tình gây sự, Lý Vân Tú và Sài Thiệu
nếu như tìm ta gây phiền toái thì đừng trách ta ngoan tâm thủ lạt.
Có lẽ Lý Ngôn Khánh cũng không cảm thấy được sự biến hóa tinh diệu của mình.
Sau mỗi lần thắng lợi, quyền thế của hắn ngày càng trọng, hiện tại Huỳnh
Dương đã được khống chế trong tay, Lý Ngôn Khánh càng thêm tự tin, càng
ngày càng có uy nghiêm. Tâm tính khi làm quan ở kiếp trước đã dần dần
càng trở nên cẩn thận hơn. Quan trọng hơn là, hắn cũng không cảm nhận
được tâm tư dựa dẫm vào Lý Thế Dân năm đó đã dần phai nhạt đi. Hiện tại
hắn có thể cùng với con cái của Lý Uyên tranh phong.
Vũ Sĩ Ược đứng ở trước mặt Lý Ngôn Khánh cảm thấy một uy áp.
Uy áp như vậy cũng chỉ có lúc ở bên cạnh Đường quốc công hắn mới có thể cảm thụ.
- Lang quân nói mặc dù có đạo lý nhưng mà nếu có thể giải thích với đại
tướng quân thì không phải là một chuyện tốt sao? Có phiền phức gì thì
chúng ta cũng miễn chạm phải.
Ngôn Khánh càng nghĩ càng thấy Vũ Sĩ Ược nói có đạo lý.
- Đã vậy mời tiên sinh giải thích với đại tướng quân đi.
- Tại hạ?
- Ta tin tưởng tiên sinh đứng ra giải thích thích hợp hơn ta rất nhiều lần.
Bất kể thế nào mà nói, Vũ Sĩ Ược cũng là người do Lý Uyên phái tới, tuy
danh nghĩa là phụ tá nhưng cũng có ý giám thị. Vũ Sĩ Ược giải thích, Lý
Uyên càng dễ tiếp nhận.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hoàng Cái làm
khổ nhục kế, Hám Trạch trá hàng Tào Tháo lại không tin, nhưng mà sau đó
Khả Thái Thái viết một phong thư lại khiến cho Tào Tháo rất tin tưởng.
Lý Ngôn Khánh nói những lời này cũng khiến cho Vũ Sĩ Ược cả kinh.
Hắn không dám cự tuyệt, khom người đáp ứng lui về phía sau, sau khi Vũ Sĩ
Ược bước đi Lý Ngôn Khánh đứng yên ở bậc thang trầm tư suy nghĩ.
Cùng Vương Thế Sung và Lý Mật giao phong vẫn chưa chấm dứt hắn đã chạm phải sự tranh giành quyền lực lộn xộn ở trong đại đường.
Thật đúng là mệt mỏi.
Một bàn tay nhỏ bé khoác lên trên vai của hắn.
Một mùi hương hoa Tử Đằng nhàn nhạt quẩn quanh, chính là túi thơm mà Đóa Đóa thích dùng nhất.