Lý Ngôn Khánh nghĩ tới đây đột nhiên nở ra nụ cười.
- Đáng thương cho Lý Mật, thông minh cả đời lại bị Vương Thế Sung xoay vòng vòng.
Trịnh Nhân Cơ thăm dò hỏi:
- Hiền chất, chẳng lẽ con không định cứu viện Lạc Dương sao?
Ngôn Khánh khẽ giật mình, hít sâu một hơi:
- Đã hai ngày trôi qua rồi, Vương Thế Sung hiện tại cũng đã đến Lạc Dương cho dù con có khởi hành thì cũng không còn kịp hơn nữa con đi qua Vương Thế Sung dùng Việt Vương uy hiếp thì con biết làm sao?
- Cái này...
- Vương Thế Sung hiện tại ném chuột sợ vỡ bình, mà con cũng cần giải quyết Lý Mật.
Tính mạng của Việt Vương tạm thời không đáng ngại, còn nữa con có nhạc phụ ở Lạc Dương, Vương Thế Sung không dám mạo hiểm lấy đi tính mạng của Việt
Vương.
- Như vậy chẳng lẽ để cho Vương Thế Sung tùy ý muốn làm gì thì làm sao?
Lý Ngôn Khánh đứng dậy ngưng mắt nhìn Trịnh Nhân Cơ rồi đột nhiên cười cười:
- Không phải để hắn tùy ý mà là thời cơ không đến cần phải kiên nhẫn.
Đông Đô ở trong thành Lạc Dương, Vương Thế Sung đã khống chế cục diện.
Hữu Giam Môn đại tướng quân Bạt Dã Cương xuất kích, tuy nhiên sau đó không
hề động thủ mà lại xuống ngựa hành lễ với Vương Thế Sung.
Hoàng
Phủ Vô Dật thấy tình thế không ổn, vứt bỏ Hữu Dịch môn chém giết lao ra
khỏi thành Lạc Dương, tìm nơi nương tựa ở Trường An.
Mà Nguyên
Văn Đô nguyên vốn chuẩn bị lãnh binh ra ngoài thành giáp công Vương Thế
Sung, không ngờ Đoạn Du cầm chìa khóa cửa cung lại không thấy bóng dáng
đâu, cửa Huyền Vũ môn không cách nào mở ra, lúc đó Phí Diệu lại mở Thái
Dương môn, để cho Vương Thế Sung chém giết xông vào hoàng cung.
Lô Sở cùng với Độc Cô Vũ trong lúc hỗn loạn bị Vương Nhân Tắc bắt được chém thành thịt vụn ngay tại chỗ.
Nguyên Văn Đô còn có ý đồ phản kháng thì bị tả kiêu vệ tướng quân Hoàng Đào
Thụ giết chết, đầu người dâng tới trước mặt Vương Thế Sung.
Dương Đồng ở bên trong tùy tùng túm tụm, chạy trốn leo lên thành lầu nhìn về
phía bên ngoài, chỉ thấy hoàng thành rung chuyển, Vương Thế Sung cùng
với Đoạn Đạt Bạt Dã Cương ở cùng một chỗ, xuất hiện ở bên ngoài cửa
thành, Vương Thế Sung mặc một thân hoàng kim áo giáp, trong ánh lửa vô
cùng bắt mắt.
- Vương Thế Sung ngươi không nhận được chiếu lệnh, tự tiện quay trở lại kinh.
- Chuyên quyên độc đoán, tru sát đại thần, ngươi hiện tại cầm binh quyền, có dám giết chết cô hay không?
Dương Đồng cũng còn tỉnh táo, lời nói còn run run lại chỉ vào Vương Thế Sung mà mắng to.
Nào biết Vương Thế Sung vừa nhìn thấy Dương Đồng lập tức xoay người xuống ngựa, phủ phục xuống mặt đất mà khóc lớn.
- Vi thần được sự đề bạt của thánh thượng, cho dù phân thân toái cốt cũng không cách nào đền đáp, chỉ là ba người Nguyên Văn Đô, Lô Sở Độc Cô Vũ
bọn họ đều là gian thần, mưu đồ bí mật liên hợp với nhau hãm hại lương
thần khiến cho vi thần không có đất dừng chân. Cho nên vi thần đành phải động thủ, nếu như có nửa phần giảo quyệt phụ đại vương cùng với bệ hạ
thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Hắn nói những lời này khiến cho Dương Đồng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ bọn người Nguyên Văn Đô thật sự cấu kết với Lý Mật, muốn mưu hại ta?
- Vương Thế Sung, ngươi nếu thật sự là trung thần thì có dám một mình tới đây gặp cô?
Vương Thế Sung không nói nhiều lời, lập tức cởi áo giáp ra tiến lên, đám quân tốt liền lui về phía sau trăm bước để chứng minh sự trong sạch của hắn.
Nếu như Lý Ngôn Khánh ở đây sẽ chế nhạo Vương Thế Sung là hảo thủ diễn trò.
Chỉ tiếc Dương Đồng tuy thông minh nhưng đối với chuyện này lại quá mức lạ
lẫm, hắn không hiểu Vương Thế Sung làm như vậy là có ý gì?
Trước đây Lô Sở nói với hắn Vương Thế Sung không tốt.
Sau đó Nguyên Văn Đô cũng nói với hắn, Vương Thế Sung chỉ có hư danh.
Nhưng Dương Đồng có bao nhiêu hiểu rõ với Vương Thế Sung? Đúng lúc này hắn
định mở cửa thành thì đã truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
Bùi Nhân Cơ suất lĩnh quân sĩ Bùi gia như gió xông tới.
- Vương thượng đừng vội mở cửa thành.
Vương Thế Sung khoát tay, ý bảo quân tốt mở ra một con đường.
Bùi Nhân Cơ đi tới trước mặt Vương Thế Sung, mắt hổ trợn lên.
- Vương Thế Sung ngươi muốn tạo phản sao?
- Bùi đại tướng quân, đừng vội hiểu lầm, Vương Hành Mãn tuyệt đối không
có ý tạo phản, hôm nay chỉ là tự bảo vệ mình, nếu như tướng quân không
tin, Vương Hành Mãn có thể cùng với đại tướng quân cùng nhau tiến vào
gặp mặt vương thượng.
- Bùi đại tướng quân, ngươi cùng với hắn tiến vào gặp cô.
Dương Đồng lớn tiếng hô.
Bùi Nhân Cơ trầm ngâm một lát rồi xuống ngựa.
Hắn hạ lệnh cho bối gia thân vệ canh giữ ở ngoài cửa, sau đó chắp tay nói:
- Mong vương thượng mở cửa, thần cho dù mất đi tính mạng này cũng không để tên gian tặc hại nửa sợi lông của vương thượng.
Thần sắc của Vương Thế Sung thì thản nhiên không hề có chút hoảng sợ nào.
Trong tích tắc khi hắn tới gần Bùi Nhân Cơ đã thấp giọng nói:
- Bùi đại tướng quân nếu như giết ta, những đám con cháu của ta ở đây sẽ
báo thù, đến lúc đó tính mạng của vương thượng cũng khó bảo tồn, tại sao không lui một bước ta có thể bảo vệ tính mạng của vương thượng tuyệt
đối không nguy hiểm.
Câu nói kia khiến cho Bùi Nhân Cơ giận tím mặt.
Đại Nghiệp năm thứ mười ba gió nổi mây phun biến đổi thất thường.
Tháng mười Lạc Dương đang đắm chìm trong sự vui mừng khi Vương Thế Sung đoạt
lại Dương thành thì Vương hồ tử đột nhiên xuất hiện ở Lạc Dương, liên
hiệp với tả kiêu vệ tướng quân Đoạn Đạt, cùng với Bạt Dã Cương, Hoàng
Đào Thụ, Phí Diệu và các lưu thủ ở Lạc Dương đại tướng tùy thất thường
dịp vào ban đêm công kích hoàng thành Lạc Dương, tru sát cả nhà Lô Sở
bảy mươi ba nhân người, Nguyên Văn Đô cả nhà 130 người, cùng với tôn
thất nhà Tùy, Độc Cô Vũ.
Tả Giam Môn đại tướng quân Bùi Nhân Cơ cứu giá lại được cho biết bọn người Lô Sở bí mật cấu kết với Lý Mật mưu đồ tạo phản.
Việt vương Dương Đồng tuyên Vương Thế Sung tiến vào trong thành, trao đổi
hồi lâu, Vương Thế Sung bái kiến Dương Đồng và mẫu thân của hắn là thái
hậu Lưu Lương Thê.
Ngay lập tức Việt Vương Dương Đồng phong Vương Thế Sung làm tả phó xạ, tổng đống nội ngoại quân sự.
Sau hừng đông, Vương Thế Sung lại bắt đầu hành động, đem những người tâm
phúc của Lô Sở và Nguyên Văn Đô như Triệu Trường Tài Quách Văn Ý mang đi chém, Lạc Dương vì vậy mà chết đi mấy nghìn người.
Vương Thế Sung huyết tinh đồ sát khiến cho Lạc Dương lâm vào một cảnh tượng cổ quái.