Mười mấy tên đội trưởng canh giữ ở đầu cầu mục tiêu là gì? Bọn họ càng ẩn giấu Lý Ngôn Khánh càng hiếu kỳ, người trên thuyền là ai mà phải làm như vậy?
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi xuống ngựa đem dây cương ném cho Lương Lão Thực lại để hắn mang người đến đầu cầu chờ đợi.
Hắn leo lên thuyền thì đã thấy ở đuôi thuyền đã có một gã đội trưởng, gã đội trưởng thấy hắn thì gật đầu mỉm cười.
Lý Ngôn Khánh cũng cười, tiến lên phía trước nhấc rèm vải lên.
- Lam tướng quân.
Ở tro giường bày ra một cái bàn trên đó có đầy rượu và thức ăn.
Ở trên vách phòng có hai miếng cửa sổ, theo gió phấ phơ, lộ ra khí tức tức thanh lịch.
Lam Tử Cái đang ngồi ở trước một cái nồi đồng chứa đầy rượu, ở bên trong lửa hừng hực, mùi rượu toát ra bốn phía.
Lý Ngôn Khánh đã từng thấy qua Lam Tử Cái nhưng chưa bao giờ kết giao/
Cho nên nhìn thấy Lam Tử Cái ở trong khoang thuyền lại còn đang nấu rượu khiến cho Lý Ngôn Khánh phải giật mình, trên thuyền không hề xa hoa mà lịch sự tao nhã, Lam Tử Cái ở đây cũng khiến cho người ta giật mình.
- Lý lang quân mời ngồi.
Lam Tử Cái cẩn thận nấu rượu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Nấu rượu là một hành động thanh nhã.
Lý Ngôn Khánh cởi giày ra, bước vào khoang tàu bên cạnh, quỳ gối bên cạnh Lam Tử Cái.
- Ta hôm nay tìm ngươi không phải là để luận anh hùng, chỉ là hai ngày trước xem Tam Quốc, đọc tới đoạn Viên Trung Sinh dùng thanh mai nấu rượu cho nên cao hứng học theo. Nghe nói ngươi tới Lạc Dương, ta liền mời tới đây, sao rồi đã gặp qua Đoạn Mỗ Mỗ chưa, có thu hoạch gì không?
Lam Tử Cái cùng với Đoạn Đạt tựa hồ không hợp nhau, hắn công khai gọi Đoạn Đạt là Đoạn Mỗ Mỗ.
Kỳ thật mọi ngươi phở Lạc Dương đều biết Đoạn Đạt và Lam Tử Cái không hợp nhau mà Lam Tử Cái thích gọi hắn là Đoạn Mỗ Mỗ.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cười khổ thật không biết Lam Tử Cái tìm hắn đến đây rốt cuộc là có dụng ý gì, nghe qua thì Lam Tử Cái và Đoạn Mỗ Mỗ có mâu thuẫn hắn mời mình đến đây chẳng phải là đặt mình ở thế đối lập với Đoạn Đạt sao? Nếu sớm biết vậy...
Tuy nhiên đã đến Ngôn Khánh cũng không hối hận.
Trong lòng hắn thầm thở dài:
- Đoạn tướng quân hình như có phần bất mãn, ngôn ngữ lãnh đạm cho nên sau khi báo cáo hoàn tất liền rời khỏi, không có thu hoạch gì cả.
- Hừ quả nhiên là thế.
Lam Tử Cái nói:
- Đoạn Mỗ Mỗ xem ra đã quyết đoán rồi.
Hắn từ trong nồi đống múc ra một muỗng rượu, đổ đầy ly đồng trước mặt Lý Ngôn Khánh rồi khẽ nói:
- Lái thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ lay động một thoáng rồi rời khỏi. men theo bờ sông Lạc, dọc theo Lạc Phổ mà đi.
Đầu mùa xuân, mưa phùn lả lướt.
Hai bên bờ sông thúy liễu như bao phủ một tầng lụa mỏng, duyên dáng yêu kiều theo gió.
Lam Tử Cái uống một ngụm rượu thanh mai nói với Lý Ngôn Khánh:
- Ba ngày sau ta sẽ khởi hành tới Hà Đông, lão Trương sau khi qua đời ta vốn muốn để ngươi tiếp nhận chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ ngươi hiện tại có danh vọng lại trải qua đại chiến rất hợp với ý ta.
Tuy nhiên thật không ngờ ta lại bị điều đi Hà Đông khiến cho trở tay không kịp.
Vốn là có hảo ý hiện tại lại trở thành một chuyện xấu, ta vốn đã thuyết phục được lão Lô đề cử ngươi làm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ nhưng hiện tại xem ra đã phiền phức, mục đích lần này của ngươi đến Lạc Dương trong lòng ta vô cùng rõ ràng, lão Lô bên kia ngươi không cần phải lo lắng nhưng mà lão Nguyên và Đoạn Đạt chỉ sợ sẽ ủng hộ Vương Thế Sung.
Ngôn Khánh nghe xong trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nguyên Văn Đô đã có quyết định/
Hắn cũng không muốn giấu diếm mục đích lần này tới đây.
Tuy không biết Lam Tử Cái vì sao lại giúp đỡ mình nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn vô cùng cảm kích.
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Lam tướng quân chẳng lẽ không cách nào vãn hồi tình thế?
- Ta cũng biết ngươi hiện tại là lựa chọn thích hợp nhất.
- Nhưng ngươi cũng nên biết Vương Thế Sung về mặt công huân chưa chắc đã chênh lệch so với ngươi, hắn bình định Lưu Nguyên Tiến, Cách Khiêm Lô Minh Nguyệt, hơn nữa còn một mực ở bên cạnh bệ hạ quan trọng nhất là sau lưng hắn có Thái Nguyên Vương thị làm chỗ dựa.
- Ta hiện tại gọi ngươi tới là có ba chuyện.
Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Nguyên nghe tướng quân dạy bảo.
- Hiện tại Giam Môn tướng quân Bàng Ngọc cùng với Dũng Tướng Lang Tướng Hoắc Thế Cử suất động hai đội ngũ tiến về phía Đông Đô, một phương diện là phòng giữ một phương diện khác là tiết chế Vương Thế Sung.
Giam Môn tướng quân là tam phẩm mà Dũng Tướng Lang Tướng là Tứ Phẩm.
Lý Ngôn Khánh ngạc nhiên nhìn Lam Tử Cái, lộ ra thần sắc kỳ quái.
Xem ra Lam Tử Cái đối với Vương Thế Sung không hề yên tâm.
Lam Tử Cái tựa hồ như không nhìn thấy mà nói tiếp:
- Thứ hai Lý Mật ở Ngõa Cương tự xưng là Ngụy vương, đã dựng cờ mưu nghịch ta phỏng đoán sau khi hắn xưng vương sẽ có hành động, Huỳnh Dương chính là môn hộ của Đông Đô, một khi Huỳnh Dương quận thất thủ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên ta hi vọng ngươi bất luận chuyện gì cũng phải tận tâm tận lực nắm được chứ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ bảo trụ Huỳnh Dương, bảo trì kho lương Lạc khẩu.
- Dù sao ngươi hôm nay vẫn là Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ.
Lý Ngôn Khánh vội vàng chắp tay nói:
- Tiểu tướng nhất định sẽ dốc toàn lực, bảo vệ Huỳnh Dương.
Tuy nhiên hắn cảm nhận được từ trong lời của Lam Tử Cái hương vị khác.
Không phải là nói mình còn cơ hội sao?
Lam Tử Cái quả nhiên gật đầu mỉm cười lộ vẻ hài lòng:
- Về phần chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ kỳ thật ngươi không phải không còn cơ hội.
- Tuy nhiên ngươi cần chú ý tới đói tượng, hiện tại tam đại phụ thần chính xác có thể giới thiệu tuyển trạch ngươi nhưng cần phải nhớ rằng Nguyên Văn Đô cũng thế, Lão Lô hay Đoạn Đạt cũng thế, thậm chí cả Việt vương điện hạ cũng chỉ tiết cử ngươi mà không quyết định.
- Người quyết định chính thức chính là bệ hạ, bệ hạ cho rằng Vương Thế Sung phù hợp thì ai ngăn cản cũng không được mà bệ hạ không thấy hắn thích hợp thì ha ha, cho dù ba vị lưu thủ phụ thần cùng nhau đề cử thì cũng không hữu dụng.
Ngôn Khánh không khỏi thở nhẹ một tiếng.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình từ lúc đầu đã đi nhầm hướng.
Quyết định ai đảm nhiệm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ không phải ở Lạc Dương không phải ở Trường An mà là ở Giang Đô.