Ngươi xem, ta tất cả là vì ngươi suy nghĩ đó.
Lý Mật thể hiện phong phạm không gì sánh được ngay cả đám người Đan Hùng Tín trước kia bất mãn với hắn cũng phải thay đổi cách nhìn.
Hai gò má của Địch Nhượng trở nên run rẩy, trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng bề ngoài lại lộ vẻ tươi cười.
Lý Mật muốn đem hắn lên lò lửa.
Mình sau khi đánh bại Hổ Lao quan Lý Mật cũng có thể có nửa công lao.
Dù sao hắn cũng vì mình ngăn chặn viện binh Tùy quân, cái này không thể nào cải biến.
- Mật công cao thượng Địch mỗ vô cùng cảm kích.
Lý Mật nở ra nụ cười:
- Lý Mật không dám nhận, không dám nhận sự cảm kích của đại tướng quân chỉ có một thỉnh cầu.
- Dưới trướng của ta toàn những người thô bỉ, bề ngoài chém giết thì không có vấn đề nhưng mà không trị quân được, cho nên Mật muốn mượn một số nhân thủ của đại tướng quân không biết có được hay không?
Ngươi xem ta giúp ngươi ngăn cản viện binh rồi ngươi có thể cho ta mượn dùng vài người?
Sắc mặt của Địch Nhượng trở nên thay đổi, lúc này càng trở nên khó coi.
Hắn cũng là người có tâm kế nhưng mà so với Lý Mật thì quả thực giống như là một đứa trẻ ngây thơ, Lý Mật đòi người của hắn, nếu hắn không cho mượn thì sẽ bị truyền ra ngoài là lòng dạ hẹp hòi
- Mật công muốn mượn người nào?
- Đan tướng quân võ nghệ cao cường, mà lại từ tướng môn đi ra, không biết đại tướng quân có thể từ bỏ niềm yêu thích này không?
Đan Hùng Tín đích thật là từ tướng môn đi ra.
Tổ phụ của hắn là tướng lãnh cao cấp thời Bắc Tề.
- Đan Thông chính là phụ tá đắc lực của ta, Mật công không phải đánh gãy tay của ta đấy chứ?
Lý Mật nghe được liền lộ ra sắc mặt cổ quái:
- Nếu như Đan tướng quân không thể thì tướng quân có thể từ bỏ Trình tướng quân được không?
Nói thật Địch Nhượng cũng không muốn từ bỏ Trình Giảo Kim nhưng trước kia hắn nói Đan Hùng Tín là phụ tá đắc lực của mình hiện tại chẳng lẽ lại nói Trình Giảo Kim là lá gan bụng phổi của hắn, thật tình hắn không biết rằng Lý Mật đòi Đan Hùng Tín trước kỳ thật nhắm Trình Giảo Kim.
Lý Mật cũng biết hắn nếu trực tiếp nhắm vào Trình Giảo Kim, Địch Nhượng sẽ tất nhiên cự tuyệt.
Cho nên trước hết nói mình muốn Đan Hùng Tín, sau đó lại nói là muốn Trình Tri Tiết.
Quả nhiên Địch Nhượng sau khi do dự một chút thì không cam tâm gật đầu đáp ứng.
Lý Mật lập tức cáo từ rời đi, trên đường trở về, Vương Bá Đương nhịn không được mà hỏi:
- Tiên sinh chúng ta phải đi ngăn cản viện binh cho Địch Nhượng sao?
Lý Mật cười hắc hắc không ngừng:
- Tam lang, ngươi cho rằng Địch Nhượng có thể thắng Lý Ngôn Khánh sao?
- Chuyện này...
Vương Bá Đương gãi gãi đầu:
- Đệ tử mặc dù đã từng giao phong ngắn ngủi với Lý Ngôn Khánh nhưng đối với bản lãnh của hắn cũng không biết.
Đây cũng là điều mà Lý Mật thích Vương Bá Đương.
Biết thì nói biết không biết thì nói không biết.
Vương Bá Đương xuất thân bần hàn, tầm mắt không cao cũng là chuyện bình thường.
Ở trên đời này không sợ ngươi không biết chỉ sợ ngươi không rõ là ngươi không biết.
Lý Mật dừng bước thở phào một cái:
- Tam lang, cái gì gọi là lục đại quân phủ, cái gì là Dương Kiên, Trương Tu Đà, cái gì là Thôi gia Trịnh thị... Những thứ này ta không hề sợ hãi, cái ta sợ chính là Lý Ngôn Khánh, Lý vô địch kẻ ngày ta nhìn không thấu, năm đó sở công binh đến dưới thành, từng chiêu hàng Lý Ngôn Khánh, lúc đó Lý Ngôn Khánh lại nói sở công không phải là người tranh giành thiên hạ, kết quả Sở công đã chết không toàn thây.
Ta hiện tại không muốn trực diện đối đầu với Lý Ngôn Khánh, Địch Nhượng lại đi thăm dò chính là hợp với tâm ý của ta.
- Ta và ngươi ở bên cạnh xem cuộc chiến, ta cũng muốn xem xem Lý Ngôn Khánh kia có thực có danh tiếng Vô Địch?
Lý Mật nằm mộng cũng muốn chiếm lấy Hổ Lao quan, cướp lấy Lạc khẩu.
Nhưng mà hiện tại hắn không dám, hoặc nói là có chút sợ hãi, hắn cũng tinh tường rằng Trương Tu Đà vừa chết, đối thủ của hắn chính là Lý Ngôn Khánh.
Nhưng đối với Lý Ngôn Khánh, Lý Mật không thực không rõ ràng lắm.
Lúc đầu Lý Ngôn Khánh sống một mình ở trong trúc viên vài năm khổ đọc.
- Sau đó hắn cùng Mạch Tử Trọng tranh giành mỹ nhân, bái nhập làm môn hạ của Trưởng Tôn Thịnh.
Những điều này Lý Mật đều không để ý, sau đó khi Lý Ngôn Khánh ở chiến trường Cao Ly, giết địch vô số, bắt giữ Cao Kiến Vũ khiến cho Lý Mật sinh ra hứng thú. Tuy nhiên khi Ngôn Khánh cùng Trịnh thị đoạn tuyệt hắn lại mất đi chú ý.
Trong mắt Lý Mật, mất đi sự giúp đỡ của Trịnh thị, Lý Ngôn Khánh khó có thể đứng vững.
Lại không ngờ lúc Dương Huyền Cảm khởi sự Lý Ngôn Khánh một lần nữa xuất hiện.
Từ trước tới nay, Ngôn Khánh vẫn giấu tài, Lý Mật ẩn núp bốn phía.
Nếu nói không biết thì đúng là không biết.
Lý Mật mơ hồ có một cảm giác, Lý Ngôn Khánh này sẽ trở thành đại địch số một trong cuộc đời của hắn.
Cho nên hắn không muốn phát sinh xung đột quá sớm với Lý Ngôn Khánh, hiện tại Địch Nhượng ra mặt cũng chính là điều mà Lý Mật mong muốn. Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, vấn đề hiện tại của Lý Mật là hắn hoàn toàn không biết gì về Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh lúc đến Hổ Lao quan thì đã là ngày thứ ba sau khi chấm dứt cuộc chiến ở Đại Hải.
Ở trong Hổ Lao quan Tùy quân cao thấp sĩ khí sa sút.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đến hoặc nhiều hoặc ít khiến cho Tùy quân cũng có một chút sĩ khí, dù sao Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương danh vọng cũng rất cao, những quận binh bản địa này đối với hắn có hơi cung kính.
Giám quân ngự sử Tiêu Hoài Tĩnh là một người tuổi tác chừng bốn mươi, hắn là nho sinh trung niên tướng mạo gầy gò, trong lời nói và cử chỉ đều mang theo một khí chất cao nhã.
Tuy nhiên đối với Ngôn Khánh Tiêu Hoài Tĩnh lại rất khách khí.
Hai người hàn huyên một hồi, Lý Ngôn Khánh ở trong đại trướng được mời lên ghế trên, mà Tiêu Hoài Tĩnh thì ngồi dưới hắn.
Đối với Tiêu Hoài Tĩnh, La Sĩ Tín rất hiểu rõ.
Đây là một tên gia hỏa vô cùng ngạo mạn, đối với Trương Tu Đà cũng thường xuyên chống đối không ngờ bây giờ lại nho nhã lễ độ như vậy.
- Nghe giọng nói thì Tiêu ngự sử không phải là người địa phương?
Lý Ngôn Khánh vừa vào cho nên không đàm luận chuyện quân sự.
Tiêu Hoài Tĩnh mỉm cười nói:
Khởi bẩm Lý phủ quân, ty chức nguyên quán ở Bành thành Lan Lăng.
Lan Lăng?
Ngôn Khánh tựa hồ hiểu ra điều gì hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói:
- Hóa ra Tiêu ngự sử đúng là tộc nhân của Tiêu Thị Lan Lăng, thất kính thất kính.
Lan Lăng Tiêu thị cũng chỉ là gia tộc nhị phẩm mà thôi.
Nhưng khiến cho Lý Ngôn Khánh coi trọng thì chỉ có một nguyên nhân.