Soán Đường

Quyển 7 - Chương 60: Trương Tu Đà lui binh

Giữa năm nay Lý Ngôn Khánh đảm nhiệm chức vụ Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ thì Lý Hiếu Cơ đã nói cho Lý Ngôn Khánh biết rằng hắn chuẩn bị đi tới Tây Vực làm việc không biết đến khi nào mới trở về.

Nhoáng cái mọi chuyện đã no nửa năm, tin tức của Lý Hiếu Cơ cũng không có.

Ngôn Khánh cũng không biết Lý Hiếu Cơ rốt cục vẫn ở Tây Vực hay đã đi nơi khác.

Nếu không có Lý Hiếu Cơ thì hắn có thể tự mình làm chủ nhưng mà hôn nhân đại sự nhất định phải thông qua Lý Hiếu Cơ mới được.

Mà vấn đề hiện tại Lý Hiếu Cơ không thể lộ ra ngoài ánh sáng....

Dương Quảng tại sao vẫn chưa chết?

Lý Ngôn Khánh vò đầu buồn rầu, Dương Quảng chết rồi thiên hạ đại loạn ai mà để ý tới Lý Hiếu Cơ nữa.

- Tứ ca chờ ta từ Huỳnh Dương trở về sẽ gặp mặt phu nhân hồi bẩm, có được không?

Trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện ra một nụ cười.

Hắn trầm giọng nói:

- Hắc Thạch phủ có đại lang bày mưu tính kế, lão Đỗ giúp ngươi quản lý, chắc hản không cần ta ở lại hỗ trợ.

Tuy nhiên nhân thủ ở đây không nhiều lắm, Củng huyện lại thiếu khuyết chức vụ, như vậy đi ta trở về Củng huyện ngươi thấy thế nào?

Lý Ngôn Khánh liền nở ra một nụ cười.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gia học uyên nguyên không thích dùng chiến sự mà dùng mưu lược, ánh mắt lâu dài phù hợp với trù tính đại cuộc chứ không phải là chỉ huy binh mã. Ở phía Củng huyện Sài Hiếu Hòa tuy bị Lý Ngôn Khánh đánh mất quyền lực nhưng bất kể là Hoàng Văn Thanh Mã Tam Bảo thậm chí là Hứa Kính Tông cũng không phải là những chọn lựa phù hợp với đại cục, Vương Hoàng thì phải chấp chưởng Kỳ Lân đài không thích hợp khống chế quyền hành chỉ có thể là tham mưu. Cho nên càng nghĩ càng thấy chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ là phù hợp, ở điểm này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vô cùng tinh tường, hắn không thích hợp lãnh binh, ở Hắc Thạch phủ chỉ che lấp tài hoa của hắn, ngược lại ở Củng huyện thì rất tốt.

- Cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ nghĩ cách vì ngươi mà mưu cầu một chức vụ phù hợp.

Lý Ngôn Khánh tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều

Thoáng cái đã tăng thêm hai tên gia hỏa giúp đỡ, hơn nữa hai người này có tài hoa không gì sánh kịp, hắn há có thể không thoải mái sao?

- Đi thôi chúng ta tăng tốc độ trước khi trời tối phải tới Huỳnh Dương.

Lý Ngôn Khánh nói xong thúc ngựa rời đi.

***

Tháng mười trải qua hai tháng huấn luyện, Trương Tu Đà đã hoàn toàn chỉnh đốn binh mã ở Huỳnh Dương quận.

Cùng với Tề quận mà so sánh thì Huỳnh Dương quận là một nơi dân cư rất đông đúc, căn cứ vào thống kê của Đại Nghiệp năm thứ năm thì toàn bộ Huỳnh Dương ước tính có mười bốn vạn hộ, tám mươi vạn nhân khẩu, tuy nhiên trải qua lần chinh phạt Liêu Đông thứ ba và loạn Dương Huyền Cảm thì nhân khẩu của Huỳnh Dương tuy hạ thấp nhưng biên độ cũng không quá lớn.

Hiện tại toàn bộ Huỳnh Dương ước chừng có bảy mươi vạn người.

Dựa theo tỷ lệ mười lăm rút một thì có thể chiêu mộ tới năm vạn người.

Tuy nhiên Trương Tu Đà cũng biết hiện tại sức dân mệt mỏi không thích hợp chiêu mộ binh lính quy mô cho nên áp dụng tỉ lệ ba mươi rút một, ước chừng hơn hai vạn quận binh, đối với dân chúng mà nói, ba mươi rút một là tỉ lệ vô cùng thấp cho nên cũng không có nhiều thanh âm phản đối. Trương Tu Đà làm việc giống như lúc hắn ở Tề quận, ba nghìn người một quân, cung cấp tám doanh nhân mã, trải qua huấn luyện xong Bát Phong doanh này sức chiến đấu đã tăng cao, cộng thêm với việc Trương Tu Đà thương lính như con cho nên danh vọng trong quân cũng như diều gặp gió.

Đại nghiệp tháng mười năm thứ mười hai, Trương Tu Đà chủ động xuất kích.

Hắn công kích quân Ngõa Cương khiến cho Địch Nhượng đại bại.

Trải qua hai trận chiến quân Ngõa Cương đã tổn thất thảm trọng, tử thương vô số, ái tương tâm phúc của Địch Nhượng là Vương Nho Tín bị giết chết, Đan Hùng Tín thì bị bại lui tới Ngõa Cương trại.

Trong nhất thời, danh tiếng Bát Phong doanh của Trương Tu Đà đã vang vọng khắp sông Lạc.

Tất cả các lộ anh hào cũng nhao nhao nhìn xem trạng thái thế nào.

Trương Tu Đà vốn muốn thừa thắng xông lên chinh phạt Ngõa Cương, tuy nhiên mùa Đông đã đến, liên tục mấy ngày tuyết rơi liên tục khiến cho Trương Tu Đà không thể không đình chỉ công kích. Tuyết rơi khắp nơi khiến cho con đường trở nên lầy lọi, cộng thêm với hiện tại đã rời khỏi Huỳnh Dương cho nên việc vận chuyển quân nhu và lương thảo vô cùng khó khăn. Trương Tu Đà mấy lần do dự sau đó cũng quyết định đình chỉ công kích lưu lại giữ Ngưu Chử Khẩu.

- Hôn chiêu.

Lý Ngôn Khánh sau khi biết được tin tức Trương Tu Đà lui binh thì nhịn không được mà chửi một câu.

Tuy ở sâu trong tâm hắn thủy chung hi vọng Tùy thất trở nên hỗn loạn nhưng mà thấy Ngõa Cương sắp tan vỡ, Trương Tu Đà lại đình chỉ công kích thì không kìm được lắc đầu thở dài.

- Trương Tu Đà ở Tề quận chỉ huy có thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ xông lên mà đánh chứ không có mưu kế gì.

Tiết Thu an ủi nói:

- Trương Tu Đà có thói quen chinh chiến, nhưng lòng dạ đàn bà, ta nghe người ta nói trước kia hắn luyện binh có lúc thấy quân tốt mỏi mệt ngất đi ở trên giáo trường, Trương Tu Đà thấy thế rơi lệ trước mặt mọi người. Ta vốn cho là thủ đoạn của hắn, nhưng giờ nghĩ lại...

Hiện tại phỉ tặc sĩ khí sa sút, nếu như đổi lại là một người khác chắc chắn sẽ liều lĩnh xông lên, phỉ tặc chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần bại mấy trận sẽ chạy tán loạn, khi đó cho dù lương đạo không thông Trương Tu Đà cũng không cần phải lo lắng vấn đề quân nhu lương thảo.

- Lòng dạ đàn bà sao?

Có lẽ vậy.

Lý Ngôn Khánh cũng nghe được một chút phong thanh, Trương Tu Đà sở dĩ lui binh là vì không muốn bộ tốt dưới trướng phải chịu nỗi khổ rét căm.

Nếu như thật sự như vậy thì thật uổng cho mình xem trọng người này.

Không thể phủ nhận Trương Tu Đà đã ở Tề quận bách chiến bách thắng, nhưng cũng phải nhìn lại phỉ tặc ở Tề quận và phỉ tặc Ngõa Cương hoàn toàn khác nhau. Bất kể là Vương Bạc hay là Tả Hiếu Hữu đều vội vàng khởi binh, bộ chúng dưới trướng không chịu trọng dụng, mặc dù nhân số đông đúc nhưng cũng không đáng để nhắc tới.

Mà quân Ngõa Cương thì không giống như vậy, Đại Nghiệp năm thứ bảy bắt đầu, đến nay đã sáu năm.

Ngõa Cương có thể nói là các thế hệ thân kinh bách chiến, giao phong vô số với quân Tùy, kinh nghiệm phong phú, cộng thêm dưới trướng của Địch Nhượng nhiều mãnh tướng, chớ luận là Đan Hùng Tín hay là Trình Giảo Kim đều tinh thông một số binh pháp thì những trí tướng khác đều không hề tầm thường.

Hiện tại Ngõa Cương trại lại có nhân vật như Lý Mật, khiến cho Ngõa Cương càng như hổ thêm cánh.