Soán Đường

Quyển 7 - Chương 56: Sài Hiếu Hòa tức giận

Chu Văn Cử vừa đau vừa xúc động:

- Ta tên là Chu Văn Cử, vốn là một phú hộ.

- Hai năm qua bệ hạ liên tục chinh phạt, lao dịch gia tăng, thuế má cũng tăng lên gấp bội, ta có ba đứa con trai hai đứa chết trận ở Liêu Đông... Cộng thêm năm ngoái thuế má tăng lên, ta đã táng gia bại sản, vô lực chèo chống, huyện lệnh nói nếu ta không giao thuế má thì đứa con trai còn lại của ta cũng phải đi lao dịch, ta không muốn phản nhưng thực sự không sống nổi, bị bách bức không còn cách nào đành đi đầu phục Ngõa Cương trại.

Vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn nhẹ nhàng ai ngờ sau khi Bồ Sơn công lên núi, lại khiến cho Lang Sơn công kiêng kỵ, đặc biệt là sau khi đánh chiếm Kim Đê quan đã càng thêm hiềm nghi... Bồ Sơn công vì muốn tự bảo vệ mình đã tu kiến một quân doanh ở trên núi nhưng hắn nói không muốn cho Địch Nhượng biết rõ cho nên lương thảo quân nhu đều tự mình trù bị.

Hiện tại trong doanh của Bồ Sơn Công đã có hai nghìn người mỗi ngày tổn hao vô cùng lớn quân nhu. Mặc dù quân Ngõa Cương đã lấy được quân nhu từ kho lương Lê Dương nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, Địch Nhượng lại nghi ngờ Bồ Sơn công cho nên Bồ Sơn công không được viện trợ gì, tuy nhiên Bồ Sơn công không phải người tầm thường nên đã tìm biện pháp khác....

Trong ánh mặt trời buổi chiều, lộ nên một vẻ thê lương khiến cho Củng huyện như phủ lên một màn máu.

Sài Hiếu Hòa im lặng ngồi ở cửa hiên, nhìn ánh tà dương, ở phía sau hắn là một nữ tử trung niên đang ngồi pha trà trước lò than hừng hực, nước sôi cuộn tròn, phu nhân trung niên này đem trà bỏ vào trong đó, trong chốc lát mùi hương đã lan tỏa bốn phía tràn ngập ở hành lang.

- Tú nhi, mấy ngày hôm nay mí mắt ta nhảy liên tục không biết có chuyện gì xảy ra.

Trung niên phu nhân này chính là thê tử của Sài Hiếu Hòa, tên là Tú nương.

Sài Hiếu Hòa xuất thân không tốt nhưng Tú Nương lại là đại hộ ở Hoằng Nông, tuy không phải là danh môn thế gia nhưng cũng là một gia đình có tiếng. Sài Hiếu Hòa và nàng sống với nhau đã hơn hai mươi năm, nàng là một nữ tử đoan trang hiền thục, bình thường rất ít xuất đầu lộ diện chỉ lo liệu phụ trách việc bên trong, mà Sài Hiếu Hòa đối với Tú Nương cũng kính trọng. Tú Nương lúc này cười nói:

- Chàng hiện tại đã là huyện lệnh một huyện so với năm đó ở Thu Phổ đã là một trời một vực.

- Đang êm đẹp làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ cần chàng làm tốt huyện lệnh của chàng, lo cho dân chúng Củng huyện các chuyện khác đều có thượng quan giải quyết không cần chàng phải hao tâm tổn trí. Hơn nữa không phải còn có Lý phủ quân ở Hắc Thạch phủ sao?

- Chuyện này, Tú Nương, kỳ thật...

Sài Hiếu Hòa định nói ra suy nghĩ của mình nhưng lời nói đã ra tới miệng đã thấy một người nhà thần sắc bối rối đi tới cửa hiên:

- Lão gia, Lý phủ quân ở Hắc Thạch phủ cầu kiến trước cửa.

- Ha ha nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Sài Hiếu Hòa không căng thẳng nữa quay đầu nhìn Tú Nương rồi do dự nói:

- Mời Lý phủ quân tới phòng khách, sau đó ta lập tức qua.

- Vâng.

Người nhà vội rời khỏi Sài Hiếu Hòa tiếp nhận chung trà trong tay của Tú Nương nhấp một miếng.

- Lão gia, Lý phủ quân tới đây tại sao lão gia lại bối rối?

- À, ta đâu có bối rối, phu nhân,chỉ là ta đang nghĩ Lý phủ quân tại sao đột nhiên tới? Nghe nói triều đình phái tới Thảo Bộ Đại Sứ Hà Nam, Lý phủ quân theo đạo lý phải đi tới Hổ Lao quan mới đúng tại sao hiện tại lại tới đây? Phu nhân cũng biết ta mặc dù tới Củng huyện ba năm nhưng cùng với Lý phủ quân tiếp xúc cũng không nhiều.

Sài Hiếu Hòa giải thích vội vàng khiến cho Tú Nương mày ngài nhăn lại:

- Lão gia, chàng chưa bao giờ cùng thiếp luận đàm công sự.

Sài Hiếu Hòa khẽ giật mình ngơ ngác nhìn Tú Nương thì đã thấy Tú Nương thở dài từ từ khép cửa hiên thu thập đồ uống trà:

- Lão gia tự quản công vụ, chớ để Lý phủ quân chờ lâu..

Sài Hiếu Hòa hai gò má khẽ run rẩy xoay người từ từ rời đi, Tú Nương nhìn theo bóng lưng của hắn trong mắt tràn ngập vẻ sầu lo, Sài Hiếu Hòa thay đổi quan phục đi vào phòng khách, lúc này Lý Ngôn Khánh đang ngồi uống trà, Thẩm Quang cùng với Vương Phục Bảo lặng lẽ đứng ở hai bên, sau lưng của hắn còn có mười người mỗi người nâng một hộp gấm đứng trang nghiêm, Sài Hiếu Hòa nghi hoặc chắp tay nói:

- Lý phủ quân khách quý ít gặp.

Lý Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy hoàn lễ:

- Vô sự nên mạo muội tới đây xin huyện lệnh rộng lòng tha thứ.

- Khách khí khách khí, phủ quân đến nhà là vẻ vang cho kẻ hèn này.

- Đâu có đâu có, huyện lệnh khiêm tốn rồi... Huyện lệnh là quan phụ mẫu ở đây, bản phủ mặc dù trấn thủ Hắc Thạch quan nhưng cũng là con dân của huyện lệnh.

Hai người vui cười khách sáo, rồi phân biệt ngồi xuống, Sài Hiếu Hòa nói:

- Nghe khẩu khí của phủ quân hình như có chuyện thương nghị.

Lý Ngôn Khánh cười nói:

- Huyện lệnh ánh mắt sáng như đuốc, lại khiến cho bản phủ khó mở miệng... Kỳ thật hiện tại có một chuyện, ở Củng huyện có một số trí sĩ đã già yếu mà Củng huyện không trình báo triều đình mong triều đình lựa chọn, mà lại do một mình huyện lệnh lo liệu, bản phủ cảm thấy lo lắng cho huyện lệnh.

- Hiện nay Tề quận thông thủ Trương Tu Đà tướng quân đảm nhiệm chức vụ Thảo Bộ Đại Sứ Hà Nam, ít ngày nữa sẽ dùng binh với Ngõa Cương tặc.

- Củng huyện với tư cách là trọng tâm của Lạc Dương, kiêm phòng giữ kho lương Lạc Khẩu cho nên sẽ bận rộn vô cùng, huyện lệnh một người sẽ khó tránh khỏi không để ý tới địa phương cho nên bản phủ cảm thấy cần phải phân phối đủ nhân sự đắc lực vào một số chỗ trọng yếu.

Khuôn mặt của Sài Hiếu Hòa trở nên dài ra:

- Lý phủ quân đây chính là chính vụ địa phương, phủ quân mặc dù ra trấn Hắc Thạch phủ nhưng hình như không có quyền can thiệp.

Ngôn Khánh đối với sự bất mãn của Sài Hiếu Hòa không thèm để ý.

Hắn cười nói:

- Huyện lệnh có lẽ còn chưa biết, bản phủ ngoài trấn Hắc Thạch phủ đồng thời đã được quận trưởng cho làm Quân Bộ Tòng Sự, giám sát tất cả huyện, ta đối với Củng huyện dĩ nhiên thêm vài phần chú ý.

- Theo ta thấy, trong huyện có một số nhân sự chỉ sợ khó đảm đương trách nhiệm, cần phải thay đổi một phen mới khiến Củng huyện thêm phồn vinh.

- Không ngờ đường đường là Lý huyện nam tước, Ngỗng công tử lại đảm nhiệm chức vụ quân bộ tòng sự.