Soán Đường

Quyển 7 - Chương 44: Ly gián

Nói xong hắn lấy từ trong người ra một phong thư, hai tay trình lên.

- Phó sinh phụng mệnh đô đốc có thư trọng yếu cần chuyển cho đại tướng quân.

Nói xong hắn lấy từ trong người ra một phong thư hai tay dâng lên.

- Phó sinh trước khi đến đây đại đô đốc từng nhắc nhở nói rằng đại tướng quân mặc dù chiếm lấy Kim Đê quan nhưng đại đô đốc cũng không trách tội, chỉ là lục phủ lang tướng hôm nay ở Hổ Lao quan thề phục đoạt Kim Đê cùng đại tướng quân quyết nhất tử chiến.

- Đại đô đốc nói lang tướng lục đại quân phủ đều có bối cảnh.

- Đặc biệt là Bùi lão hổ Bùi Hành Nghiễm, cha của hắn chính là Giam Môn đại tướng quân, chấp chưởng thủ vệ Đông Đô, nắm giữa bốn mươi phủ binh mã, Bùi lão hổ còn nói muốn mời cha hắn xuất binh cướp Kim Đê quan, đánh tan Ngõa Cương trại nhưng đã bị đại đô đốc ngăn cản lại.

Lời nói này khiến cho đám người Địch Nhượng lập tức biến sắc.

Sức chiến đấu của phủ binh bọn chúng đã lãnh giáo qua không hề giống như đám hương dũng.

Đừng nhìn binh mã của Ngõa Cương vô số nhưng mà nếu như tử chiến với mười phủ binh mã tương đương với gần năm vạn quân chính quy Ngõa Cương trại làm sao có thể chống lại được.

Hứa Kính Tông nói:

- Ý của đại đô đốc chính là, đại tướng quân muốn lập uy thì mục đích đã đạt được.

- Nếu vì cầu tài thì đại đô đốc có thể dâng lên năm nghìn thạch lương thực, một số đồ quân nhu, tuyên dương uy của đại tướng quân, nhưng đại tướng quân cần phải mau chóng nhường lại Kim Đê quan nếu không đại đô đốc cũng không cách nào ngăn lục đại lang tướng. Lúc đại quân phủ mặc dù thuộc tiết chế của đại đô đốc nhưng nếu họ đạt được mệnh lệnh của thập nhị vệ phủ thì ngay cả đại đô đốc cũng không ngăn cản được.

Mấy người Địch Nhượng không khỏi liên tục gật đầu.

Tuy nhiên cứ như vậy mà rút đi thì Địch Nhượng không tình nguyện.

Hắn sau khi tiếp nhận thư cũng không đọc ngay lập tức mà đặt cùi chỏ lên đó, hai mắt híp lại.

- Nhường Kim Đê quan cũng không phải là không thể.

- Tuy nhiên ta đánh chiếm Kim Đê quan này hao tổn không ít tâm tư, vô số tiền bạc, năm nghìn thạch lương thực này mà muốn chúng ta rút đi ha ha đị đô đốc không phải cho ăn mày chứ? Huỳnh Dương chính là bình chướng của Đông Đô 5000 thạch lương thảo thành ý của đại đô đốc quá ít, chỉ sợ ta khó có thể tòng mệnh về nói với đại đô đốc nhà ngươi năm vạn thạch lương thảo cộng thêm mười vạn quan, khi đó ta lập tức lui binh nếu đổi ý thì ta sẽ không đáp ứng.

Hứa Kính Tông toát ra vẻ khó khăn.

- Chuyện này... phó sinh còn phải trở về thương nghị với đại đô đốc.

Địch Nhượng nói:

- Đã vậy thì ngươi quay về thương nghị với đại đô đốc năm vạn thạch lương thảo, mười vạn quan tuyệt không thể bớt đi.

Trong giọng nói còn kèm theo vẻ đe dọa.

Hứa Kính Tông sợ tới mức lời nói cũng không dám thốt lên, liên tục gật đầu mà rời đi.

Địch Nhượng cười lạnh một tiếng lúc này mới cầm lấy thư.

Tuy nhiên hắn nhìn thoáng qua sắc mặt đã trở nên đỏ bừng.

- Khoan đã.

Đan Hùng Tín tiến lên trước nắm lấy Hứa Kính Tông rồi kéo trở về.

Hứa Kính Tông sợ hãi đến mức chân cũng không đứng thẳng, run rẩy không ngừng nếu như không có Đan Hùng Tín đỡ lấy thì chỉ sợ hắn đứng cũng không nổi.

- Đại, đại, đại tướng quân có gì phân phó?

Địch Nhượng đứng dậy bước tới án thư, đi tới trước mặt Hứa Kính Tông, hai mắt híp lại trên khuôn mặt hiện lên sự tức giận vô cùng.

- Phong thư này là giao cho ta hay sao?

Trong giọng nói có sát ý nhàn nhạt khiến cho sắc mặt của Hứa Kính Tông trở nên trắng bệch.

- Đương nhiên, đương nhiên là giao cho tướng quân.

- Ta hỏi ngươi đại tướng quân trong miệng của ngươi là người phương nào?

Hứa Kính Tông cuối cùng cũng ổn định tâm thần, hơi run rẩy nói:

- Đại đô đốc nói, đại tướng quân chính là Bồ Sơn Công đại tướng quân chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Cuối thu mưa rơi.

Ruộng đất khô nứt được mưa rơi xuống giống như lại có sinh cơ.

Tuy nhiên người nông dân ở trên ruộng đồng thấy vậy không hề vui sướng ngược lại còn có vẻ tuyệt vọng.

Lão tặc thiên này nếu như sớm rơi mưa xuống thì làm gì có tình trạng như bây giờ? Hiện tại mưa đã có nhưng hoa mầu đã chết hạn từ lâu rồi.

- Phủ quân không biết đâu, Địch Nhượng lúc đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hứa Kính Tông ngồi trên lưng ngựa cười ha hả nói:

- Tên kia lúc đó hận không thể giết chết Lý Mật chỉ ngại thể diện cho nên cố kìm nén, tuy nhiên ta đoán chừng hắn kế tiếp nhấn định sẽ nhắm vào Lý Mật.

Lý Ngôn Khánh đi ở phía trước cưỡi tượng long.

Thẩm Quang, Tô Liệt và Vương Phục Bảo ba người thì theo sát, sáu trăm quân tốt lặng ngắt như tờ.

Mạt trời từ từ lặn về phía tây.

Lý Ngôn Khánh dùng sức hít một hơi không quay đầu lại mà nói:

-Ngươi cho rằng Lý Mật sẽ phiền toái?

Hứa Kính Tông khẽ giật mình:

- Kính Tông từ nhỏ đã học qua một chút thuật xem tướng, Địch Nhượng kia không thể chứa Lý Mật, chẳng lẽ phủ quân cho rằng kế ly gián này không làm khó được Lý Mật hay sao?

Ngôn Khánh nói:

- Ta dùng kế ly gián cũng không phải là để tru sát Lý Mật, mà chỉ khiến hắn sinh ra khoảng cách với Địch Nhượng, Địch Nhượng không lâu sau sẽ về Ngõa Cương nhưng hắn sẽ không làm gì được Lý Mật, hắn không phải là đối thủ Lý Mật.

Hứa Kính Tông nghe được cười cười.

Kim Đê quan sau khi bị chiếm đóng, Lý Ngôn Khánh đã hỏa tốc sáu trăm dặm mời Hứa Kính Tông từ Củng huyện tới Hổ Lao quan.

Rồi sau đó hắn lệnh cho Hứa Kính Tông giả làm thư tá của Dương Khánh, tiến về Kim Đê quan làm kế ly gián.

Thủ hạ của Dương Khánh cũng không phải là không có nhưng không ai có thể nhìn mặt mà nói chuyện được như Hứa Kính Tông, người này mồm mép trơn tuột, thi hành kế ly gián đúng là lựa chọn tốt nhất mà thực tế cũng đã chứng minh Hứa Kính Tông không hề khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy thất vọng.

Một vạn thạch lương thảo cùng với một chút tiền bạc đã khiến cho Địch Nhượng không thể tiếp tục ở lại Kim Đê quan.

Đối với kết quả này, Dương Khánh cũng vô cùng hài lòng, không cần động binh mà có thể lấy được thành đúng là chuyện hắn hi vọng.

Cho nên Dương Khánh đối với Ngôn Khánh càng thêm tán thưởng, muốn Lý Ngôn Khánh tiếp tục ở lại Hổ Lao quan.

Ngôn Khánh lại không đồng ý lấy lý do hắn còn phải ra trấn Hắc Thạch phủ, cự tuyệt hảo ý của Dương Khánh.

Hắn cũng không phải là không muốn ở lại Hổ Lao quan mà không hi vọng ở đó với thân phận phụ tá, trong lòng hắn muốn khống chế toàn bộ nơi này, mà hiện tại năng lực của hắn chưa đủ hỏa hầu đế không chế toàn bộ Huỳnh Dương.

Còn cần phải ẩn nhẫn, tích lũy.