Bùi Hành Nghiễm tuy quân công không hiển hách nhưng lại là thế trụ đệ tử, ngay cả Dương Quảng cũng đau đầu huống hồ Dương Khánh.
Về phần Tân Văn Lễ, Vệ Văn Thông, đều là lão tướng trong quân, không chỉ có tư lịch mà còn có chiến công, Trịnh Vi Thiện thì dựa vào Huỳnh Dương Trịnh thị, Trương Quý Tuần là người của Trương thị, Dương Khánh muốn thống trị Lạc Dương rất không dễ dàng.
Nhưng hiện tại Bùi Hành Nghiễm đã bày ra tư thái cúi đầu.
Điều này khiến cho trong lòng Dương Khánh vô cùng thoải mái.
Vì vậy hắn tiến lên, nâng Bùi Hành Nghiễm lên, khuôn mặt ôn hòa mà nói:
- Bùi lang tướng, phản tặc xảo trá nên Kim Đê quan thất thủ,không phải là lỗi của tướng quân.
Ngươi cho ta mặt mũi thì ta cũng không làm khó ngươi.
Bùi Hành Nghiễm như trút được gánh nặng tạ ơn Dương Khánh rồi lui về phía sau.
Từ giờ trở đi đến lượt Lý Ngôn Khánh và Dương Khánh so chiêu, Bùi Hành Nghiễm cơ bản không nhúng tay vào.
- Lý huyện nam, ngươi có biết tội của mình không?
Ngôn Khánh vội làm ra vẻ kính sợ.
- Mạt tướng tự xuất binh vi phạm lệnh của đại đô đốc thật là tội không thể thứ, mong đại đô đốc trách phạt.
Dương Khánh biết Lý Ngôn Khánh làm giả nhưng trong lòng vô cùng vui sướng.
Có đôi khi hắn cảm thấy Lý Ngôn Khánh không phải là thanh niên mới ra đường mà là một lão già lâu năm trong quan trường, bộ dáng kinh sợ này nếu như không có vài phần ma luyện thì làm sao có thể làm ra thật như vây? Dương Khánh nhịn cười không được.
- Bản đô đốc không nói chuyện đó.
- Lý tướng quân chi viện đồng đội cho dù vi phạm quân lệnh cũng là chuyện nên làm, huống chi Lý tướng quân còn cứu được Bùi tướng quân, đây là công lớn, có tội gì đâu?
- Kính xin đô đốc chỉ điểm sai lầm.
- Ngươi đó, ha ha, bản đốc trấn thủ Huỳnh Dương ba năm ngoại trừ lúc ngươi được sắc phong làm nam tướng Củng huyện được gặp một lần thì ngươi thế nào cũng chưa tới nhà của ta, tuy nói công vụ bề bộn, nhưng mỗi lần ta tới Lạc Dương báo cáo công tác đều có người hỏi ta Lý huyện nam tước gần đây có tác phẩm gì xuất sắc không, ta đều trả lời là không biết, ha ha, ở phủ của ta ngay cả một chữ của ngươi cũng không có, ngươi nói có phải là có tội không?
- À... đây đúng là lỗi lầm của mạt tướng, mong đô đốc trách phạt.
- Được ta phạt ngươi, phạt ngươi chép cho ta một cuốn Hoàng Đình kinh, ngươi thấy thế nào?
Lý Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Đây vốn là bổn phận của mạt tướng.
Hai người này làm ra bộ dáng như vậy khiến cho Bùi Hành Nghiễm cảm thấy lạnh toát.
Con mẹ nó, hiện tại phỉ tặc đã tới dưới thành hai người các ngươi không nói chính sự lại nói chuyện đâu đâu, thật đúng là quá phận.
Hắn rốt cuộc cũng nhịn không được mà tiến lên nói:
- Đại đô đốc hôm nay Kim Đê quan thất thủ không biết đại đô đốc có đối sách gì không?
Chưa đợi Dương Khánh trả lời Lý Ngôn Khánh đã thay đổi sắc mặt.
- Lão Bùi, chớ nói vậy phỉ tặc chỉ là một đám ô hợp, đô đốc đã sớm có kế hoạch, ngươi không cần kêu to.
- Thế nhưng mà...
- Bùi lão hổ ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, nếu không ta sẽ nói với cô cô mời nàng tới phân xử.
Bùi Hành Nghiễm hai gò má co lại, thầm nghĩ một câu: Lý Ngôn Khánh xem như ngươi lợi hại.
Hắn không cam tâm tình nguyện lui sang một bên, không nói một lời nào.
Dương Khánh trong lòng vô cùng vui sướng.
Quả nhiên là một kẻ mãng phu không so được với Ngỗng công tử biết ấm biết lạnh, hảo cảm của hắn đối với Lý Ngôn Khánh lập tức bay lên.
- Bùi tướng quân, tướng quân một đêm chém giết chắc cũng mệt mỏi, hiện tại xuống trước nghỉ ngơi, ta cùng với Lý Ngôn Khánh nói chút chuyện.
Ngụ ý nói cho Bùi Hành Nghiễm: Ta đã có đối sách chỉ là ta không muốn cho ngươi biết.
Bùi Hành Nghiễm tuy mất hứng nhưng quan to đè chết người huống chi đây còn là quận trưởng phủ hắn làm sao có thể trái ý nguyện của chủ nhà.
- Lão hổ ngươi xuống trước đi, ta nói chuyện với đô đốc.
Lý Ngôn Khánh ghé vào tai của hắn thấp giọng nói vài câu, Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ gật đầu rồi lùi ra khỏi đại sảnh.
Dương Khánh cùng với Ngôn Khánh khách sáo một phen sau đó mới phân chủ khách ngồi xuống, lúc này Dương Khánh lại chủ động đề cập tới chuyện Kim Đê quan.
Hắn ở Huỳnh Dương ba năm, tự nhiên hiểu rất rõ uy vọng của Ngôn Khánh.
Ba năm qua Ngôn Khánh mở quán cứu tế, có danh vọng rất lớn.
Hơn nữa Ngôn Khánh tài hoa xuất chúng, chiến công lớn lao.
Danh hào Lý vô địch cũng không phải tự nhiên mà có mà thật sự phải giẫm qua vô số thi thể, Dương Khánh đối với Ngôn Khánh rất có hảo cảm huống chi hôm nay Lý Ngôn Khánh còn cho hắn đủ mặt mũi, hắn cũng muốn nghe chủ ý của Lý Ngôn Khánh.
- Lý tặc đã viết một phong thư cho ta.
Dương Khánh bảo phụ tá của hắn lấy thư của Lý Mật ra.
Lúc này ở trong đại sảnh chỉ có hai người Dương Khánh và Ngôn Khánh, Dương Khánh cảm khái khẽ thở dài mà nói:
- Lý huyện nam tước luận niên kỷ ta hơn ngươi hai mươi tuổi, xin vô lễ gọi ngươi một tiếng chất nhi, hiền chất, ta đến Huỳnh Dương ba năm, không phải nơm nớp lo sợ, ta biết người ngoài nói gì về ta, cũng biết đám người Bùi Hành Nghiễm gọi ta là Dương lão chuột.
Thực sự thì ta cũng không trách bọn hắn.
- Hiện tại ta muốn nói với hiền chất một câu, bệ ha lần chinh phạt Liêu Đông thứ ba, thế cục biến hóa cho nên cho ta làm đô đốc, ta biết rằng mình từ chối không được nên tới đây nhận chức.
- Ta không muốn tiêu diệt những phỉ tặc kia sao, nhưng mà bọn chúng hành động phiêu hốt bất định, ta triệu tập binh mã thì bọn chúng bỏ chạy, ta vừa giải tán bọn chúng lại tới, vừa tiêu diệt được một chi, bọn chúng lại xuất hiện một chi, theo ta được biết ba năm qua vẻn vẹn chỉ có nguyên La Khẩu phủ Từ Thế Tích tướng quân tiêu diệt hai mươi chi phỉ tặc. Nhưng mà cuối cùng thế nào? Kết quả không phải vẫn là khắp nơi trộm cướp, phỉ tặc hung hăng càn quấy sao?
Thời gian lâu rồi ta liền suy nghĩ: Chỉ có thể nỗ lực chịu đựng.
- Phỉ tặc tàn sát bừa bãi và càn rỡ, nhưng chúng ta có vách thành cao dày ngăn cản, bọn chúng cũng không thể làm gì được, bọn hắn đánh thị trấn cướp bóc nhưng cướp được bao nhiêu, bọn chúng cướp xong là đi, nếu như ta chọc giận bọn chúng thì sẽ vẫn là làm hại dân chúng.
Dương Khánh lại cười khổ nói với Lý Ngôn Khánh:
- Ngõa Cương hôm nay thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi, hai mươi vạn phỉ tặc xuất động nếu như quả thật muốn giao phong thì sinh linh đồ thán, Huỳnh Dương quận có tới mười một thành, bọn chúng chiếm giữ Kim Đê quan thì sao, cuối cùng cứ nhường cho bọn chúng làm xiếc, chỉ cần bọn chúng đừng đụng đến các huyện thành còn lại là được.
Trong ngôn ngữ tràn ngập vẻ mệt mỏi.
Lý Ngôn Khánh cũng không biết phải làm sao để nói với hắn.
Có lẽ hắn là một người tốt nhưng đã ngồi sai ghế.