Soán Đường

Quyển 7 - Chương 3: Phượng nữ

Người nói chuyện chính là sủng thần của Dương Quảng, thư ký giam Ngu Thế Cơ.

Nhớ ngày đó Lý Ngôn Khánh ở Củng huyện mắng chết con của Ngu Thế Cơ là Ngu Nhu, mặc dù lúc đó Ngu Nhu đáng chết, cho dù Lý Ngôn Khánh không mắng chết thì hắn cũng bị Dương Quảng lấy mạng, vấn đề là Lý Ngôn Khánh mắc quá mức ngoan độc, Ngu Thế Cơ cũng mất mặt.

Ba năm trước hắn không tìm thấy cớ xử lý Lý Ngôn Khánh.

Ba năm sau hắn cũng phải làm khó Lý Ngôn Khánh một phen.

Về phần Lý Ngôn Khánh nhận hối lộ, nguồn gốc chính là năm Đại Nghiệp thứ mười, sau khi viết xong quyển sách Gian Vọng chú là quyển sách Gian Vọng nói về thời kỳ Lưỡng Hán, hắn vừa khởi đầu đã trực chỉ Hán cao tổ Lưu Bang bất nghĩa, ném vợ bỏ con, còn được gọi là đệ nhất gian vọng thời đó.

Bài văn này vừa vdi xong dẫn tới sự chấn động tới mức long trời lở đất.

Hán cao tổ Lưu Bang từ xưa tới nay đều là hình tượng chính diện trong sử sách mà Lý Ngôn Khánh lại bôi tro trát trấu lên mặt của hắn không ai là không sợ hãi, mà những điều Lý Ngôn Khánh viết đều dựa vào sử ký, trong lịch sử đúng là có một chuyện như vậy.

Trong sĩ lâm vì vậy mà tranh luận không ngớt.

Nhưng mà người sợ hãi nhất vẫn là thế gia môn phiệt.

Những thế gia vọng tộc thời Tùy Đường phần lớn bắt đầu từ thời nhà Hán.

Lời nói không dễ nghe, nếu như Lý Ngôn Khánh ở trong quyển sách mắng người nào đó không chừng sẽ là tổ tiên của họ.

Nếu nói Thánh Hiền chú là dạy người làm thiện thì Gian Vọng chú chính là vạch trần những người ác nhân ác đức.

Ngôn Khánh lại dùng đủ biện pháp khiến cho đám người này vô cùng sợ hãi, kể từ khi biên soạn, Thánh Hiền chú và Gian Vọng chú có sức ảnh hưởng không thua kém gì Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Kết quả là các thế gia đệ tử không ai không thấy sợ hãi.

Có người thông minh tìm phương pháp khẩn cầu Lý Ngôn Khánh bút hạ lưu tình, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh sau khi làm một bài văn về Hán cao tổ xong liền thu tay lại, Gian Vọng chú giao cho một người tên là Hứa Kính Tông phụ trách biên soạn. Mà nói tiếp Hứa Kính Tông này cũng có lai lịch.

Hắn xuất thân từ gia đình quan lại, phụ thân là Hứa Thiện Tâm, quan lại của một quận phía Nam.

Hứa Kính Tông bản thân tài văn chương cũng không hề tầm thường, đỗ tiến sĩ cùng thời kỳ với Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối hiện tại là một gã huyện chính ở Trường An, tuy nói không được trọng dụng nhưng cũng là quan chức lục phẩm mà Hứa Kính Tông chỉ là một công tào của một huyện, không chỉ vậy năm Tùy Dạng Đế chinh phạt Liêu Đông, ngự mã Phi Hoàng Thượng Cứu do Hứa Kính Tông bảo vệ bị tội phạm Dương Công Khanh cướp mất, Hứa Kính Tông vì vậy cũng bị liên quan, bãi miễn thành thứ dân.

Kỳ Lân quán của Lý Ngôn Khánh vào năm Đại Nghiệp thứ mười thì xây dựng xong.

Hứa Kính Tông đang lúc chán nản nghe nói Kỳ Lân quán thu nạp nhân thủ liền tiến tới hưởng ứng, dốc sức cống hiến cho Kỳ Lân quán.

Luận văn chương hắn không hề thua kém Ngôn Khánh hay Tiết Thu, luận bút lực, hắn vô cùng sắc sảo, sau khi tiếp nhận Gian Vọng chú trong tay của Lý Ngôn Khánh, hắn nhanh chóng hiểu được ý đồ của Lý Ngôn Khánh, kết quả là hắn không chỉ đào mồ tổ tiên của người ta mà còn vung vãi nước tiểu lên đó, hành văn thì âm độc, dùng từ thì cay nghiệt, chỉ trích từng danh sĩ, khiến cho con cháu của họ tức giận tới mức thiếu chút nữa phải thổ huyết.

Đương nhiên thủ đoạn vơ vét của Ngôn Khánh cùng bút lực của hắn có quan hệ trực tiếp.

Ngu Thế Cơ nói chuyện này ra không nhất định ngăn cản đường làm quan của Lý Ngôn Khánh nhưng cũng có thể hạ thấp nhân phẩm của hắn một phen.

Bùi Thế Củ mỉm cười:

- Nghe nói thư ký giam cũng cầu tình người này.

- Cũng nghe nói còn phái người tới hối lộ.

Ngu Thế Cơ nghe vậy thì đỏ mặt tới tận mang tai, trừng mắt nhìn Bùi Thế Củ, nửa ngày không nói được gì.

Vũ Văn Trí thì dùng một ngữ khí cổ quái nói:

- Nghe nói trong tộc của Bùi công có nữ tử đã hứa gả cho nam tước Củng huyện, mọi người cũng biết Bùi công vì vậy mới sốt ruột.

- Bùi gia của Bùi công thuộc về thế trụ của Hà Đông vậy mà đem tôn nữ gả cho Lý Ngôn Khánh, hơn nữa còn là bình thê.

Bùi Thế Củ sắc mặt liền trầm xuống:

- Đề cử hiền tài không phân biệt thân sơ, lão thần tiến cử Lý Ngôn Khánh cũng xuất phát từ sự công tâm, về phần chuyện của nhi nữ lão thần không thể ước thúc, tuy nhiên Bùi Thúy Vân và Trưởng Tôn Vô Cấu bình thê cũng không phải là không ổn, hẳn là Vũ Văn thị lang cho rằng Trưởng Tôn gia không bằng Bùi thị sao?

Dương Quảng lúc bị nhốt ở Nhạn Môn Quan từng cảm thán: Nếu như Trưởng Tôn Thịnh còn sống thì Đột Quyết đâu dám tới tận đây?

Trong lời nói của hắn có sự hoài niệm với Trưởng Tôn Thịnh.

Bùi Thúy Vân sở dĩ bình thê với Trưởng Tôn Vô Cấu là do Bùi thị ta kính trọng Trưởng Tôn đại tướng quân, Vũ Văn Trí ngươi không phải cảm thấy Trưởng Tôn Thịnh kém Bùi gia chúng ta chứ?

Lời nói này đã nói trúng tâm tư của Dương Quảng.

Sắc mặt của hắn liền hơi trở nên tối tăm phiền muộn....

- Huống hồ lão thần cũng không có Phượng nữ gả cho người khác.

Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Trí lập tức trở nên đỏ bừng.

Ở đây có một điển cố.

Đại Nghiệp năm thứ mười một, chính là năm ngoái, cháu trai của Mạch Thiết Trượng là Mạch Tử Trọng, đảm nhiệm chức vụ Giam Môn Lang tướng, mà Vũ Văn Trí thì có một khuê nữ tên là Vũ Văn Phượng năm nay hai mươi ba tuổi, chưa gả chồng được vì tính tình của nàng dữ dằn mà lại rất tự đại, một lần nàng ở trên phố Trường An thấy Mạch Tử Trọng ra sức đánh mấy tên du côn sinh lòng ái mộ, trong lòng thầm thề, không phải Mạch Tử Trọng thì không lấy ai làm chồng.

Vũ Văn Trí tìm tới lão tử của Mạch Tử Trọng là Mạch Mạnh Tài, uống vài chén rượu đề cập đến việc muốn đem con gái gả cho Mạch Tử Trọng.

Mạch Mạnh Tìa biết rõ, Mạch Tử Trọng vẫn thích Bùi Thúy Vân, hơn nữa hắn đối với Vũ Văn gia cũng không thích cho lắm, nên lấy cớ từ chối.

Nhưng mà Vũ Văn Trí và ái nữ lại sốt ruột.

Cuối cùng không rõ nguyên do thế nào, Mạch Mạnh Tài lại đồng ý, về sau truyền ra rằng Vũ Văn Trí hứa dùng một số tien lớn, đem con gái gả đi, cho nên Phượng Nữ gả chồng đã trở thành điển cố trong triều, Bùi Thế Củ vừa nói ra, Vũ Văn Trí tức giận đến mức nổ đom đóm mắt.

Dương Quảng cũng nghe qua câu chuyện này, nhịn không được mà cười ha hả, nụ cười này của hắn khiến cho Vũ Văn Trí túc giận nhưng phải kìm nén, hung dữ liếc nhìn Bùi Thế Củ.