Một lát sau Vương Hoàng đã xuất hiện ở ngã rẽ cửa hiên.
Mao Tiểu Niệm thì lẳng lặng lui sang một bên, Tứ Nhãn và Tế Yêu thì đảm nhiệm cảnh giới ở bên góc.
Lý Ngôn Khánh mời Vương Hoàng ngồi xuống sau đó thở ra một hơi.
- Thế nào, công tử trấn Hắc Thạch phủ là một chuyện tốt, tại sao lại rầu rĩ?
Lý Ngôn Khánh nói:
- Chỉ là ta thấy trách nhiệm trọng đai hơi bất lực tòng tâm mà thôi.
- Chỉ một Hắc Thạch phủ mà công tử đã bất lực tòng tâm, về sau làm sao có thể khống chế cả Huỳnh Dương?
Vương Hoàng cười ha hả nói:
- Kỳ thật tâm sự của công tử lão phu cũng hiểu một chút, công tử hiện tại cảm thấy trong tay không có người nào để dùng.
Ngôn Khánh không khỏi nởi ra ụ cười.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tâm tư của mình sẽ giấu được Vương Hoàng.
Hắn do dự một chút rồi khẽ nói:
- Ra trấn Hắc Thạch phủ, đối với ta mà nói đó là chuyện tốt nhưng mà khi đó tâm sẽ phân làm hai, khó tránh khỏi mệt mỏi. Ta mở Kỳ Lân quán, tuy học sinh có trăm người nhưng có mấy người có thể đủ cho ta sử dụng? Tiết đại lang tài hoa xuất chúng, nhưng hắn từng thề không hiệu lực cho Tùy thất, Khổng Dĩnh Đạt có tài hoa nhưng lệ khí quá nặng, không thể dùng được.
Lý Huyền Đạo và nhan Tương thì hôm mộ ta mà tới, chắc chắn không chịu để ta sử dụng.
- Vương tiên sinh, ta suy nghĩ sau khi trấn Hắc Thạch phủ xong, ta cần phải có một tổ chức, ta vốn tưởng rằng ba năm tích lũy đã có chuẩn bị thoả đáng không ngờ rằng hiện tại không tìm ra người giúp đỡ.
Vương Hoàng nở ra một nụ cười:
- Công tử nói sai rồi.
- Theo ta thấy người dưới trướng công tử trọng dụng được rất nhiều chỉ là công tử không nghĩ tới mà thôi.
- Xin tiên sinh chỉ giáo.
- Trưởng Tôn Vô Kỵ mặc dù chưa thành niên nhưng đã có danh tiếng học giỏi, một thân chí hướng cao xa có thể dùng được, Hứa Kính Tông tuy bị người khác xem thường nhưng người này văn từ hoa mỹ, quan trọng nhất là hắn hôm nay không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể theo công tử, người này cũng có thể dùng, Tô Liệt khéo chiến sự binh pháp mưu lược thật không tầm thường, ba năm qua luyện ra Kỳ Lân vệ cho công tử, cũng có thể dùng.
Tuy nhiên đây chỉ là bề ngoài.
- Ta nghe nói cha của Tô Liệt là Tô Ba hiện tại là huyện chính Võ ấp, cũng thông hiểu binh pháp, cữu cữu của hắn là Hoàng Văn Thanh mặc dù không phải tài hoa cao tuyệt nhưng cũng rất giỏi, hai người này hiện tại không có danh vọng không có địa vị, rất thích hợp cho công tử sử dụng.
- Thế nhưng mà Hắc Thạch phủ các chúc vụ biệt tương, trưởng sử, binh tào đều chỉ có một người mà thôi, chức vụ thấp nhất trong ba cái cung là lục phẩm.
- Tứ Lang Hứa Kính Tông Tô Liệt những người này tuy thích hợp nhưng cũng chỉ là bạch thân, không có công danh, chỉ sợ triều đình không đồng ý.
Đây mới là vấn đề nhức đầu nhất của Lý Ngôn Khánh.
Muốn thiết lập quân phủ thì cần nhân viên tương ứng.
Nhưng những chức quan này đều có phẩm trật, cho dù hắn muốn đề bạt Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không thể, đơn giản là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ chưa thành niên, không có công danh, Hứa Kính Tông là phạm quan, khó có thể thông qua, về phần Tô Liệt thì vấn đề càng lớn, hắn hoàn toàn không có xuất thân, vô danh vô khí, không có công huân.
- Cho nên cha của Tô Liệt vừa vặn phù hợp.
Vương Hoàng cười nói:
- Tô Ba hiện tại là huyện chính, phẩm trật lục phẩm, điều hắn tới quận phủ cũng là chuyện thích hợp, đảm nhiệm chức vụ biệt tương.
Công tử ra trấn Hắc Thạch phủ cần có người tọa trấn ở Củng huyện.
- Mã Tam Bảo tuy thích hợp nhưng luận tuổi và lý lịch đều chưa đủ cần phải có một năm kinh nghiệm nữa.
- Lão phu không có khả năng xuất đầu lộ diện nhưng Hoàng Văn Thanh thì có thể, hắn là huyện lệnh huyện Dịch, hiện tại ở trong Võ ấp làm dịch trạm, trong lòng chỉ sợ không vui, công tử lần này một mặt tìm được người thích hợp tọa trấn mặt khác dùng kinh nghiệm của hắn trợ giúp cho Mã Tam Bảo, tại sao không làm?
Ngôn Khánh nghe được liên tục gật đầu.
- Cái kia ta biết.
- Ha ha, công tử giao hữu rộng rãi chẳng lẽ không tìm thấy một người làm quan cho mình sao.
Trong đầu Lý Ngôn Khánh thoáng hiện lên vài người.
- Vương tiên sinh, Đỗ Như Hối thì thế nào?
- Đỗ Như Hối nào?
- À, chính là cháu trái của công bộ thượng thư Đỗ Quả, tiến sĩ Đại Nghiệp năm thứ hai, hiện tại chính là huyện chính ở Trường An Đỗ Như Hối.
Đầu óc của Vương Hoàng lập tức xoay chuyển.
- Người này ta có ấn tượng, cũng là một chọn lựa không tệ.
- Công tử, kỳ thật trong tay công tử có rất nhiều người, chỉ là công tử trước đây không lưu ý.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười không nói gì nữa.
Còn một chức vụ binh tào nữa.
Hay là để cho Đậu Phụng Tiết tới.
Hắn hiện tại đang giữ Dương Sơn trấn, người này quen thuộc với sự vụ quân thủ, am hiểu luyện binh đúng là lựa chọn tốt.
Mà Đậu gia cũng không từ chối mình.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Ngôn Khánh đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Ta sắp tới Hắc Thạch phủ phủ, cần có người phụ tá đi theo.
- Tứ ca có thể đi cùng ta không? Nhưng mà khong thể ủy nhiệm chức vụ chính thức mà chỉ là phụ tá, không biết tứ ca có nguyện ý không?
Nói chung đạt tới chức quan ngũ phẩm là có thể có phụ tá.
Tuy nhiên phụ tá không thể là chức quan chính thức, giống như là thư ký đời sau vậy.
Vốn tưởng rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ vui vẻ nhận mệnh nào ngờ sau khi nghe xong hắn lại lắc đầu cự tuyệt.
- Ngôn Khánh chức vụ phụ tá không phải tầm thường cần phải có ánh mắt.
- Ta tuy nguyện ý nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp hơn nữa sự vụ trong Kỳ Lân quán cũng nhiều, danh tiếng càng ngày càng vang dội, học sinh càng ngày càng nhiều,nếu bây giờ ta mà rút lui chỉ sợ Tiết đại lang và Khổng Dĩnh Đạt bọn họ bận không xong.
- Hơn nữa ta cũng muốn làm chút chuyện để gia tăng sự tôi luyện cho mình.
Cho nên càng nghĩ ta càng thấy nên ở Kỳ Lân quán, ngược lại ta có thể đề cử cho ngươi một người.
Lý Ngôn Khánh giật mình hỏi:
- Không biết Tứ ca muốn đề cử ai vậy?
- Hứa Kính Tông.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh tuyệt đối không ngờ Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đề cử Hứa Kính Tông.
Hắn không phải không thích Hứa Kính Tông sao? Tại sao đột nhiên lại đề cử người này?